Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ven bờ Long hồ, núi Ô Thạch, ngoại trừ việc bên ngoài thành thỉnh thoảng có yêu thú qua lại thì con đường này cũng tương đối dễ nhớ, không hề khó đi. Vương Tông Cảnh lại càng nhớ rõ nơi này nên gần như không cần nhìn đường, cứ tự động đi về hướng đó.

Hai bên đường đôi lúc lại xuất hiện những khoảng rừng nhỏ, đồng ruộng cỏ hoang hay thỉnh thoảng còn có thể thấy một hai căn nhà cũ kĩ rách nát dường như đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi. Từ sau đại loạn Thú yêu năm ấy, yêu thú còn sót lại luôn tàn sát bừa bãi ở U châu, vì vậy bên ngoài thành còn rất ít người ở lại. Vương Tông Cảnh đi thẳng tới, tâm tình hoàn toàn khác với ba năm trước đây, cùng lắm chỉ tùy ý nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh hai bên đường còn đối với việc có thể xuất hiện yêu thú hắn gần như không hề lo lắng.

Nhưng mọi chuyện hóa ra cũng có thể trùng hợp đến vậy. Cũng một đoạn đường không dài như thế, năm đó hắn đã đụng phải một con yêu thú. Còn bây giờ, khi đã đi được hơn một nửa lộ trình bỗng nghe thấy có một tiếng gầm nhẹ từ đằng trước, âm thanh “sột soạt” từ trong rừng sâu truyền đến, đồng thời một con yêu thú cũng nhảy ra chặn ngay giữa đường. Hai mắt con vật lộ hung quang, bắt đầu nhe răng trợn mắt trước mặt hắn.

Vương Tông Cảnh chau mày rồi chăm chú nhìn, ngay lập tức khẽ giật mình, trong lòng không biết nên cười hay nên khóc. Con yêu thú trước mắt rõ ràng cũng là một con Bạch Bối Yêu Lang.

Há cái miệng lớn dính đầy máu ra, Bạch Bối Yêu Lang nhìn chòng chọc vào con mồi trước mắt. Tuy cũng khá nghi kị khi thấy người này không hề bỏ chạy, nhưng sự thèm thuồng với món ăn ngon sắp đến miệng lại lớn hơn rất nhiều, nó liền gầm lên một tiếng rồi lao thẳng tới con mồi.

Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào con yêu thú, sắc mặt không đổi, cơ thể căng lên, không hề có ý lùi về phía sau. Dù cho Bạch Bối Yêu Lang nổi tiếng hung ác nhưng trong đám yêu thú thì thực lực của nó cũng chẳng phải là mạnh. Suốt ba năm sống trong mảnh rừng rậm nguyên thủy kia, Vương Tông Cảnh đều phải vật lộn chiến đấu với nhiều con yêu thú mạnh hơn ở nơi đây rất nhiều.

Trong nháy mắt, Bạch Bối Yêu Lang đã nhào tới trước mặt hắn, nó há to miệng làm lộ ra những chiếc răng dài sắc nhọn như muốn uy hiếp Vương Tông Cảnh. Thân thể Vương Tông Cảnh chỉ khẽ động đã tránh được sang một bên. Sau đó hắn lao thẳng tới, giống như một con yêu thú hung tàn mạnh mẽ nhào thẳng vào lưng Bạch Bối Yêu Lang, duỗi hai tay ra ghìm chặt cổ nó rồi dùng sức vật xuống, Bạch Bối Yêu Lang lập tức bị một luồng sức mạnh vô cùng to lớn đè xuống mặt đất.

Con yêu thú lập tức rống lên một tiếng, khua móng vuốt cố gắng bắt lấy kẻ địch. Nhưng Vương Tông Cảnh vẫn áp chặt vào sau lưng nó, hai tay thình lình vận sức kêu “Hây” một tiếng, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp trên tay đột nhiên căng cứng. Một luồng sức mạnh to lớn lập tức dâng trào, hắn siết chặt lấy cổ con yêu thú rồi hung hăng vặn một phát. Chỉ nghe thấy "Rắc” một tiếng đáng sợ vang lên, Bạch Bối Yêu Lang toàn thân run rẩy, thân thể vô lực ngã lăn ra đất.

Vương Tông Cảnh buông hai cánh tay ra, đứng dậy, mặt không đổi sắc. Hắn nhìn con Bạch Bối Yêu Lang giãy giụa trên mặt đất đang cố gắng hít chút hơi tàn cuối cùng, sau đó im lặng xoay người đi tiếp về phía trước. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn cúi đầu nhìn xuống, vươn tay phủi phủi lại quần áo, hất đi bụi bặm bám trên người.

※※※

Đi tiếp chưa được bao lâu đã thấy trước mắt có một cái hồ lớn cùng ngọn núi Ô Thạch bên cạnh hồ. Cảnh sắc sông núi trông vẫn hệt như xưa. Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi niềm cảm khái. Suốt dọc đường trèo lên theo triền núi, nhìn thấy phong cảnh xung quanh, nội tâm Vương Tông Cảnh lại có cảm giác như chỉ mới ngày hôm qua.

Ngôi miếu nhỏ trên đỉnh núi có lẽ đã được tu sửa lại, những chỗ bị đục thủng hay rách nát đều đã được sửa chữa. Như vậy cũng phải, dù sao đây cũng là nơi tạm trú của Lâm Kinh Vũ, Vương gia không thể nào sơ suất được. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi rồi đi tới, đứng ngoài cửa miếu mở miệng nói:
- Tiền bối, đệ tử Vương Tông Cảnh, hôm nay xin tới bái phỏng.

Bên trong miếu nhỏ vẫn vô cùng yên tĩnh, không hề có ai lên tiếng trả lời. Vương Tông Cảnh có chút bất ngờ, liền cất cao giọng nói lại lần nữa. Đáp lại hắn vẫn chỉ là sự im lặng như cũ. Vương Tông Cảnh chau mày, thầm nghĩ hay là y đã đi ra ngoài rồi? Nhìn thấy cửa miếu đang nửa khép nửa mở chứ không hề đóng lại, hắn liền đi tới đó, do dự một lát rồi mới đưa tay gõ. Chờ một lúc không thấy phản ứng gì, hắn bèn đẩy cửa đi vào.

Bên trong ngôi miếu, bức tượng phật đổ nát trước đây đã không còn nữa, chắc là trong khi tu sửa đã được người của Vương gia đem đi rồi. Ngôi miếu cũng đã được trang trí lại, sạch sẽ mà giản dị, chỉ có một giường một bàn và một cái ghế. Hắn cứ thế liếc nhìn khắp bên trong, nhưng vẫn không hề thấy bóng dáng ai cả, quả nhiên Lâm Kinh Vũ không có ở đây.

Chạy hùng hục một mạch đến nơi này nhưng rốt cuộc lại là tốn công vô ích, trong lòng Vương Tông Cảnh không khỏi có chút thất vọng, bèn đi ra ngoài miếu nhỏ. Tuy vậy hắn cũng không hề có ý định lập tức trở về, liền thong thả đến bên rìa ngọn núi, ngắm nhìn mặt hồ gợn sóng đằng xa. Từng cơn gió mát mang theo hơi lạnh thổi khẽ qua khuôn mặt hắn, khiến cho sự khó chịu trong lòng cũng giảm đi khá nhiều.

Hắn tìm một chỗ trên đỉnh núi rồi tùy tiện ngồi xuống, thầm nghĩ dù có quay lại thành cũng chỉ thêm buồn phiền, chi bằng ngồi ở đây đợi vị Lâm tiền bối kia trở về cũng được. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp non sông tươi đẹp, nhẹ nhàng trải trên người hắn.

Vậy mà chờ cho đến khi trời tối, trăng đã bắt đầu lên mà Lâm Kinh Vũ vẫn chưa trở về, không biết là đã đi đâu nữa. Vương Tông Cảnh có chút hậm hực đứng dậy, vặn vẹo thân thể rồi lắc đầu cười khổ. Hắn đưa mắt nhìn, chỉ thấy một vầng trăng sáng đang mọc lên từ phía đông, mấy ngôi sao lập lòe ở chân trời đều không thể so được với vầng trăng sáng tỏ. Ánh trăng vàng buông xuống, mặt nước Long hồ khẽ gợn lăn tăn giữa màn đêm, bóng trăng trong nước nhẹ nhàng phiêu đãng càng tăng thêm vài phần thơ mộng.

Vương Tông Cảnh nhìn đến xuất thần, trong lòng chợt trào dâng một niềm xúc động, giống như việc bị giam trong thành ba ngày đã khiến toàn thân hắn ngứa ngáy không chịu nổi. Hắn nghĩ đến khung cảnh yên tĩnh không một bóng người xung quanh, bất giác nhếch miệng cười, sau đó liền lao nhanh xuống phía Long hồ, vừa chạy vừa thoát y, đến khi chạy đến bên hồ thì trên người chỉ còn lại một cái tiểu khố. Một luồng hơi nước mát mẻ phả vào mặt, hắn hú lên một tiếng kì quái rồi ném quần áo trên tay sang một bên, sau đó nhảy lên không “Vù” một tiếng rơi tõm xuống hồ nước.

Tiếng nước vỗ “ỳ oạp ỳ oạp” vang vọng khắp nơi, Vương Tông Cảnh mặc sức vùng vẫy, bơi lội thỏa thích trên mặt hồ. Hồ nước trong suốt bao quanh thân thể cường tráng của hắn, tựa như vô số cánh tay đang nhẹ nhàng nâng cơ thể hắn lên. Từng đợt từng đợt sóng nhấp nhô theo sự chuyển động của Vương Tông Cảnh, dập dờn lan tỏa khiến cho mặt hồ đang yên tĩnh bỗng chốc nổi sóng.

Phía chân trời, ánh trăng như nước ôn hòa chiếu xuống. Bầu trời cao vời vợi, trời đất tĩnh lặng mênh mông tựa hồ chỉ còn mình hắn thoải mái cười vui, tận sức đùa nghịch.

Bơi trong hồ được một lúc, Vương Tông Cảnh chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng sao lấp lánh, sau đó đột nhiên lặn xuống nước, bơi xuống dưới đáy sâu.

Lúc mới lặn xuống, trước mắt hắn chỉ thấy một màu đen huyền ảo, nhưng sau đó ánh trăng từ trên đầu nhanh chóng chiếu xuống, xuyên qua dòng nước lạnh khiến tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng và mở rộng hơn. Trước mặt Vương Tông Cảnh đột ngột xuất hiện một khung cảnh mới vô cùng tươi đẹp.

Đây là một thế giới trong lòng nước, ánh trăng trong trẻo từ mặt hồ chiếu xuống, trải qua chiết xạ rọi tới tận đáy. Sóng sáng lăn tăn, bóng tối chập chờn, cát trắng trải dài dưới đáy. Những ngọn cỏ nước dài nhỏ màu xanh mọc thành từng chùm trên lớp cát, theo làn sóng vô hình nhẹ nhàng lắc lư trong biển nước giống như có một cơn gió nhẹ vừa mới thổi qua. Trông hệt như một khu rừng nhỏ nằm sâu dưới đáy hồ.

Âm thanh nhỏ xíu trong trẻo của nước tựa hồ đang văng vẳng bên tai, từng con sóng đang chuyển động như phát ra một bản nhạc du dương. Thỉnh thoảng lại có những bóng khí to nhỏ không đều từ những vùng cát trắng dưới vực nước mênh mông phía trước nổi lên, phát ra âm thanh ọt ọt, nối tiếp nhau vọt lên trên mặt hồ.

Trong lớp bụi cỏ, có thể dễ dàng nhìn thấy những chú cá nhỏ như ngón tay đang nhanh nhẹn bơi qua bơi lại, đôi khi có hơn mười con tụ tập thành bầy, tung tăng lướt đi trong làn nước êm ả, khi thì hội tụ, lúc lại tản ra. Chúng không hề có chút sợ hãi nào với kẻ lạ lẫm như Vương Tông Cảnh, ngược lại còn có vẻ hơi hiếu kì, cứ bơi quanh bên thân thể cường tráng của hắn.

Vương Tông Cảnh nhịn không được bèn nở một nụ cười, thò tay ra định nắm lấy thì chúng lại tuột đi mất. Những cái đuôi lắc lư dễ dàng trốn thoát rồi lập tức tách ra bơi đi, tới một chỗ đằng xa lại chậm rãi tụ hợp. Vương Tông Cảnh cũng mặc kệ chúng, tiếp tục lặn xuống đáy hồ, tới khi hai chân chạm phải lớp đất cát bèn dùng sức đạp mạnh một cái, lập tức cả cơ thể đang chìm trong nước phóng vọt lên trên. Khi làn nước lướt qua gương mặt, thân thể hắn lao đi như một con cá đang tự do xoay mình bơi lội trong dòng nước. Vượt qua lớp cỏ nước để đuổi theo đàn cá, Vương Tông Cảnh cảm thấy mọi buồn phiền trong lòng dường như đều đã tan biến hết cả.

Một lát sau, hắn từ từ ngừng lại, ghìm thân dưới xuống, yên tĩnh ngồi trên cát trắng ở đáy hồ. Từng hạt cát mềm mại chạm vào da thịt, mang theo sự mát mẻ mịn màng. Từ khi ngâm máu Kim Hoa Cổ Mãng trong khu rừng rậm ấy, da thịt hắn đã biến đổi rất nhiều. Nếu không cường tráng cứng cỏi thì làm sao có thể nín thở trong nước lâu hơn người thường như thế này được. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Ngồi dưới đáy hồ, hắn chợt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ trên mặt nước rọi xuống vô số cột sáng nhẹ nhàng lay động như mộng ảo, chiếu sáng cả thế giới u tĩnh dưới đáy hồ. Vầng trăng cô độc giữa bầu trời đêm, vừa trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lẽo, lại mang vài phần ôn nhu đang nhẹ nhàng trải xuống người hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng rồi lại nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ. Mọi thứ xung quanh dường như cũng trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh du dương của nước như có như không vang vọng bên tai.

Ngay lúc này, Vương Tông Cảnh cảm thấy trên đỉnh đầu mình bỗng tối đi, một cái bóng chợt lướt qua.

Hắn thình lình ngẩng đầu từ dưới đáy nước nhìn lên trên.

Một cái nhìn tựa hồ khắc sâu vào trong tim.

Ánh trăng sáng tỏ từ trên mặt hồ rớt xuống, khi xuyên qua làn nước liền hóa thành vô số cột sáng xinh đẹp, khiến thế giới dưới đáy nước nơi đây trở nên sáng óng ánh như mộng ảo. Đúng lúc này, trong luồng ánh sáng trắng trong thuần khiết ấy bỗng xuất hiện một thân ảnh mỹ lệ vô cùng đang chậm rãi lặn xuống.

Mái tóc đen nhẹ nhàng phiêu đãng trong làn nước, sóng khẽ gợn nhẹ lướt qua khuôn mặt nàng. Dưới ánh trăng, đôi đồng tử đen láy của nàng giống như biển sâu thăm thẳm. Trong ánh sáng lấp lánh, dung nhan ấy quả thật khiến người ta không thể thở nổi. Trường bào màu xanh che lấy cơ thể nàng, làn nước chảy qua khiến nó dán chặt vào da thịt trắng trẻo nõn nà, chẳng khác nào Thương Hải Long nữ trong truyền thuyết cổ xưa của Thần Châu Hạo Thổ. Người con gái xinh đẹp mỹ lệ ấy đang lặn sâu trong làn nước, chậm rãi nhích tới gần Vương Tông Cảnh, đến khi cách đỉnh đầu hắn ba thước thì ngừng lại.

Gương mặt làm rung động lòng người ấy tựa hồ đang hiển hiện ngay trước mắt Vương Tông Cảnh. Hắn sững sờ nhìn nàng, không hề nhúc nhích.

Ánh mắt dịu dàng như nước, nàng nhìn Vương Tông Cảnh, sau đó khóe miệng như lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Nàng duỗi ra một ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, đặt lên trên môi của mình.

Đó chẳng phải là dấu hiệu giữ im lặng sao?

Vương Tông Cảnh không biết.

Dưới ánh trăng, đáy nước sâu thăm thẳm, ánh sáng chập chờn như ảo mộng, sóng khẽ gợn lăn tăn, cả nơi đây như chìm trong yên tĩnh. Một nam một nữ im lặng nhìn nhau.

Cái nhìn ấy, khoảnh khắc ấy, thời gian như vĩnh viễn ngừng lại.


----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK