Núi Ô Thạch chỉ là một ngọn núi nhỏ không cao lắm, nhưng đường mòn lên núi lại rất gập ghềnh, hơn nữa đã bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại mọc um tùm, Vương Tông Cảnh tuổi tác còn nhỏ nên đi đường cũng khá trầy trật. Cứ như vậy áng chừng tới quá sườn núi, hắn đã thở hổn ha hổn hển, mệt không chịu nổi. Trái lại lão giả họ Phương rõ ràng đạo hạnh tinh thâm, sắc mặt không biến đổi chút nào, tuyệt không hề có sự yếu ớt như những lão nhân bình thường cùng tuổi.
Có điều lúc này tâm tư hai người một già một trẻ đều không đặt ở trước mặt, bởi vì trong bóng tối phía sau lưng họ, đã bắt đầu xuất hiện hơn chục ánh mắt lập lòe hung quang đang chậm rãi bao vây.
Phương lão đầu khẽ nhíu mày, sắc mặt không hề có chút sợ hãi, chỉ liếc nhìn xung quanh rồi hừ lạnh một tiếng, nói: "Số lượng ổ yêu lang này quả thật không ít." Nói xong bước lên một bước, đẩy Vương Tông Cảnh ra phía sau mình, xoay người đối mặt với bầy yêu thú cực kỳ hung dữ này.
Phương lão đầu đứng đó, phong thái nghiêm nghị, trên người toát ra một luồng sát khí, nhất thời chấn trụ được bầy sói không dám lập tức xông lên. Nhưng Bạch bối yêu lang vốn là một loài yêu thú vô cùng tàn ác, đương nhiên sẽ không bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy. Trong bầy có một con trông vô cùng to lớn khoẻ mạnh bỗng gầm một tiếng. Giống như vừa nhận được mệnh lệnh gì đó, một con Bạch bối yêu lang bên cạnh thình lình nhảy lên, nhe nanh múa vuốt vồ về phía Phương lão đầu và Vương Tông Cảnh.
Phương lão đầu nhướng mày, khẽ quát: "Súc sinh!"
Cánh tay vung lên, bạch quang lóe sáng, thanh tiên kiếm dài ba thước lại xuất hiện, kiếm quang phóng ra thu lại sắc bén vô cùng, cứ vậy mà chém tới. Chỉ nghe con yêu thú gào lên một tiếng, ngay lập tức đã bị đánh bật trở lại, máu văng tung toé khắp nơi. Một vết thương khủng khiếp kéo dài từ đầu xuống tận bụng, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Nó ngã vật xuống đất kêu gào thảm thiết, thân thể co giật không ngừng, sau đó tiếng kêu dần dần nhỏ đi, xem chừng không sống nổi nữa rồi.
Một chiêu long trời lở đất ấy đã khiến cho bầy sói phải kinh sợ, nhất thời cả đám đều lùi lại vài bước. Phương lão đầu cười lạnh một tiếng, tay cầm thanh tiên kiếm đảo mắt nhìn khắp bốn phía. Đám Bạch bối yêu lang cũng không dám đến gần, có điều chúng bẩm sinh vốn tham lam tàn nhẫn, mặc dù lui về phía sau nhưng vẫn không chịu tản đi. Vương Tông Cảnh đứng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bội phục, ánh mắt nhìn Phương lão đầu và thanh tiên kiếm trong tay ông không giấu được sự nồng nhiệt.
Phương lão đầu đợi trong giây lát, thấy không có con yêu lang nào còn dám tiến lên liền không đợi nữa, xoay người túm tay Vương Tông Cảnh đi thẳng lên đỉnh núi. Bầy sói phía sau bọn họ bắt đầu rối loạn, nhưng con sói đầu đàn chỉ gầm nhẹ hai tiếng, chúng liền im lặng trở lại, tuy vẫn tiếp tục duy trì trạng thái vây săn nhưng không con nào dám xông lên tấn công lần nữa.
Vương Tông Cảnh thấy không có con nào đuổi theo, bóng dáng những yêu thú đáng sợ đó cũng đã từ từ biến mất trong đêm tối, lúc đó mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quay đầu nhìn về phía vị tiên trưởng Thanh Vân Môn thần thông quảng đại đang đứng bên cạnh mình. Bây giờ trong lòng hắn thực sự rất khâm phục và ngưỡng mộ Phương lão đầu, chỉ cảm thấy Phương lão đầu so với gia chủ thần thông quảng đại nhất Vương gia mình không chừng còn lợi hại hơn rất nhiều. Hắn cứ suy nghĩ mãi, không biết nên tìm cách nào để cầu xin vị tiên trưởng này chịu thu nhận mình làm đệ tử, cho dù chỉ học được một ít đạo pháp đơn giản thôi, chắc chắn cũng đủ để đánh bại lũ trẻ con khắp thành Long Hồ, không có đối thủ. Lúc đó việc xưng vương xưng bá sẽ dễ như trở bàn tay.
Hắn cứ miên man suy nghĩ, bất tri bất giác liền đi theo Phương lão đầu lên đỉnh núi. Kể cũng thật lạ, có Phương lão đầu nắm tay dẫn đi, đoạn đường núi này hắn lại đi rất dễ dàng, không thấy mất sức nhiều nữa, ngược lại chút mệt mỏi vừa nãy khi lên núi cũng đã biến mất. Trên đỉnh núi Ô Thạch, nhờ ánh sao yếu ớt mờ nhạt trên bầu trời đêm, quả nhiên nhìn thấy có một ngôi miếu nhỏ đang nằm ở đó. Bốn bức tường xung quanh bị phá vỡ, thủng lỗ chỗ khắp nơi, cửa miếu đã biến mất từ lâu, ngay đến hoành phi bảng hiệu cũng không có nốt. Liếc mắt nhìn vào vùng tối đen u ám bên trong chỉ thấy thấp thoáng một cái bóng mơ hồ, có lẽ là bức tượng thần được thờ cúng ở trong miếu trước đây.
Đứng trên đỉnh núi không cao lắm này dõi mắt trông ra xa, tầm nhìn hầu như không còn bị che khuất nữa. Phía trước dưới chân núi là một vùng bằng phẳng tối tăm, gió núi từ hướng đó thổi tới mang theo chút hơi lạnh ẩm ướt. Dựa theo trí nhớ của Vương Tông Cảnh, vị trí đằng kia chính là Long hồ, xem ra nếu ban ngày ở trên đỉnh núi này có thể thu hết Long Hồ vào tầm mắt, nhìn không sót một chỗ nào cả.
Phương lão đầu dẫn theo Vương Tông Cảnh đi lên đỉnh núi, nhìn ra sau một lát, vẻ mặt cũng dần dần giãn ra, có điều nhìn thần sắc trên gương mặt dường như cũng không để ý nhiều đến bầy yêu lang kia lắm. Lão tùy ý vung tay phải lên, thu hồi tiên kiếm, sau đó chỉ vào ngôi miếu nhỏ kia, nói: "Đêm nay ngươi hãy ở lại chỗ này mà nghỉ ngơi. Đợi đến lúc bình minh, những con yêu thú này tản đi, ta sẽ đưa ngươi trở về."
Vương Tông Cảnh vội vàng tạ ơn, khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ Phương gia gia."
Phương lão đầu điềm đạm gật đầu, dẫn hắn đi về phía ngôi miếu nhỏ. Vương Tông Cảnh đi theo lão, ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì có thể khiến vị Phương tiên sư này thu nhận mình làm đồ đệ. Đang lúc sốt ruột chợt thấy Phương lão đầu dừng bước, thân hình đứng hẳn lại, đồng thời đưa tay kéo Vương Tông Cảnh, trầm giọng nói: "Chậm đã!"
Vương Tông Cảnh giật nảy mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lão hỏi: "Sao thế ạ?"
Phương lão đầu không để ý tới hắn, thần sắc thản nhiên lúc đầu không hiểu vì sao đột ngột biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề, ánh mắt thâm trầm, đôi mày chau lại nhìn chằm chằm vào ngôi miếu nhỏ yên tĩnh phía trước. Lão quan sát khoảng tối âm u trong ngôi miếu đổ nát ấy, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ từ đẩy Vương Tông Cảnh ra, ý bảo hắn lui về phía sau, rồi lập tức vung tay phải lên, bạch quang lóe sáng, xuất ra thanh tiên kiếm màu trắng thêm lần nữa.
Vương Tông Cảnh thấy Phương lão đầu bỗng nhiên nhất cử nhất động đều giống như sắp sửa đối mặt với một kẻ địch lớn, không kiềm được cũng cảm thấy lo lắng theo, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi miếu nhỏ kia một lúc, nhưng ngoài một mảnh tối tăm mờ mịt ra thì chẳng thấy được một cái gì khác bên trong.
Vẻ mặt Phương lão đầu lúc này đã bắt đầu trở nên căng thẳng, tay phải nắm chặt tiên kiếm chắn ngang trước ngực, tà áo không có gió thổi mà vẫn bay bay, giống như một cây cung đã được căng dây, mũi tên có thể bắn ra bất cứ lúc nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khoảng tối trong ngôi miếu nhỏ. Một lúc lâu sau, lão lãnh đạm cất tiếng hỏi: "Các hạ là ai, đêm khuya tới đây có việc gì?"
Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở to hai mắt nhìn về phía ngôi miếu kia, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại có người đang ẩn nấp bên trong miếu? Nhưng mặc cho hắn có ngó nghiêng đến thế nào đi nữa vẫn không trông thấy được gì.
Ngôi miếu nhỏ vẫn yên lặng đứng sừng sững ở đó, tại gò núi hoang vu ấy, giờ này khắc này, bóng tối xung quanh ngôi miếu dường như ngưng đọng lại, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng nghiêm trọng, đồng thời ánh mắt cũng càng thêm sắc bén. Kẻ thần bí đang đứng trong ngôi miếu nhỏ kia hơi thở quỷ dị khác hẳn người thường, một luồng sát khí đáng sợ mà từ trước đến giờ ông chưa từng thấy đang chầm chậm toả ra.
Vương Tông Cảnh đứng một bên bỗng hít hít mũi, chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt không biết từ đâu bay đến.
Đúng lúc đó, Phương lão đầu chợt quát to một tiếng, tiên kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, kiếm quang trong nháy mắt đã dài ra hơn nửa trượng, thân hình lướt nhanh như điện xẹt, khí thế uy mãnh không gì sánh được xông thẳng vào trong miếu. Bóng tối trong ngoài ngôi miếu nhỏ tựa hồ bị đông cứng trong chớp mắt, rồi giống như một vật sống có sinh mệnh, cuộn lại thành từng mảng phóng tới bủa vây Phương lão đầu đang được bao phủ giữa làn bạch quang.
Vương Tông Cảnh đứng đằng xa quan sát, trận đấu trong miếu nhỏ cổ quái kia hắn quả thật khó mà lý giải được. Trong màn đêm đen kịt phía trước, kiếm quang bạch sắc trông sắc bén vô cùng, tung hoành ngang dọc, nhưng bất kể thế nào bóng tối vẫn cứ ngưng đọng không tan, lùi mà lại tụ, dường như vẫn đang tấn công không ngừng nghỉ về phía ánh sáng rực rỡ chói mắt ấy.
Một tiếng huýt dài bén nhọn đột ngột vang lên, bạch quang bỗng phình to ra, Phương lão đầu nhân kiếm hợp nhất xông thẳng lên trời, phá vỡ nóc miếu bay thẳng lên không trung. Sau lưng lão, một luồng khí đen dày đặc cuồn cuộn ập tới, bám sát như hình với bóng đuổi giết tới cùng.
Phương lão đầu vừa chạm đất lập tức bật ngược trở lên, kiếm khí tung hoành muôn hình vạn trạng, bạch quang rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, khiến cả ngọn núi đang chìm trong đêm tối bỗng sáng rực như ban ngày. Dưới ánh sáng chói lọi huy hoàng ấy, Vương Tông Cảnh mới nhìn thấy có một bóng người cổ quái đang giao chiến với Phương lão đầu. Thân thể người đó được bao phủ bởi luồng hắc khí dày đặc, bóng dáng mờ ảo, xuất thủ tàn độc, đấu với Phương lão đầu đạo pháp lợi hại thần thông chẳng những không bị lâm vào thế hạ phong, trái lại còn bức ông ta phải từng bước từng bước thối lui về phía sau.
Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng khó coi, nhưng kiếm quang trong tay ngược lại càng chói mắt. Có điều mặc cho lão tấn công dồn dập như sóng thuỷ triều, đối phương đều phá giải dễ dàng như trở bàn tay, mà mỗi lần phản công đều tàn độc chuẩn xác nhằm thẳng chỗ yếu, khiến cho Phương lão đầu không thể không quay sang tự thủ, thời gian kéo dài càng trở nên đuối sức, thắng bại đã dần dần lộ rõ.
Trong không khí, mùi máu tanh quỷ dị kia dường như lại nồng thêm mấy phần.
Đang lúc chiến đấu ác liệt, Phương lão đầu bỗng gầm to một tiếng, kiếm quang chém xuống, nhưng kẻ thần bí kia vẫn dễ dàng tránh được. Hắn lập tức phản thủ một chưởng, từ trong làn khí đen kia đột ngột đánh ra trúng ngay bả vai trái Phương lão đầu. Một luồng sức mạnh quỷ dị ập tới, Phương lão đầu kêu lên một tiếng, cả người bay về phía sau. Lực đạo này mạnh đến nỗi ngay cả Vương Tông Cảnh đứng ở đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng xương nứt vỡ.
Quầng hắc khí bao quanh kẻ thần bí ào tới, Vương Tông Cảnh đứng im không dám cử động. Chẳng biết vì sao, khi đám khí đen ập đến bên cạnh, hắn lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo quái dị khẽ lướt qua người mình.
Phương lão đầu bay ngược ra, rơi xuống dưới chân núi, kẻ thần bí kia đuổi sát theo sau. Vương Tông Cảnh vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhịn không được bèn chạy tới bên vách núi nhìn xuống, nhìn xong lại càng hoảng sợ. Hoá ra đám yêu lang nơi lưng chừng núi khi nãy vẫn chưa chịu rút lui, mấy chục con tụ lại thành một đám, mà Phương lão đầu và kẻ thần bí thì đang trực tiếp rơi thẳng vào giữa bầy sói. Tình thế nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK