Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


[/CENTER]
Chương 57: Tế sát.

Việt
Chương 57 (Hạ): Tế sát.

Khi màn đêm đã giăng kín, bóng cây lẩn khuất, muôn vạn âm thanh biến mất thì cũng là khi Thanh Vân biệt viện chìm trong yên lặng. Trong màn đêm yên ắng, Vương Tông Cảnh lặng lẽ đi về hoa viên, chậm rãi leo lên thạch bích, rồi lại tiếp tục tiến vào khu rừng rậm rập kia.

Ngay cả lúc ban ngày thì nơi đây cũng khá tối tăm bởi có vô số cành lá rậm rạp che đi ánh sáng, vì thế trong lúc nửa đêm thế này thì dù có đưa tay ra trước mặt cũng khó có thể thấy rõ năm ngón, nếu có ai đi lại thì chỉ cảm thấy bốn phía đều chỉ là màu đen, gió núi không ngừng lướt qua cây cối, nơi nơi đều có bóng quỷ, vô cùng đáng sợ. Có điều Vương Tông Cảnh lại không hề có vẻ sợ hãi khi đi lại trong khu rừng tăm tối như thế, ngược lại hắn còn có vẻ như đã vô cùng quen thuộc với nó. Hắn cứ lặng lẽ đi trong bóng tối, thi thoảng lại đưa mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó vậy.

Bỗng có chút ánh sáng mờ nhạt le lói ở sau gốc cây từ nơi tối tăm trước mặt truyền đến. Vương Tông Cảnh gần như ngay lập tức có thể trông thấy nó bởi dù nó có mờ nhạt thế nào đi nữa thì cũng là thứ vô cùng sáng sủa ở nơi tối tăm này. Tinh thần hắn chợt run lên nhưng hắn cũng lập tức tiến tới chỗ có ánh sáng đó mà không hề do dự.

Tiếng hô hấp vốn rất nhỏ trong khu rừng lại đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, ngay cả tiếng bước chân dẫm lên cành khô cũng khiến người ta cảm thấy như thể được truyền đi rất xa, chỉ có ánh sáng mờ nhạt là vẫn lẳng lặng tỏa ra từ nơi xa. Khi đến gần thì mới có thể nhận ra đó là một viên dạ minh châu màu trắng lớn chừng ngón tay cái, nó đang được đặt lên trên đầu một cây kim dài sắc nhọn, đầu còn lại của cây kim thì đâm vào trong thân cây. Nó chiếu sáng cả một mảnh đất xung quanh, đồng thời làm hiện ra thân hình một người đàn ông đang kiên nhẫn đứng chắp tay đợi trong khu rừng u ám mà yên tĩnh này.

Vương Tông Cảnh tăng tốc độ đi tới cho đến khi tới sau lung người đó không xa thì mới dừng lại. Hắn theo bản năng chỉnh trang lại y phục rồi thấp giọng nói:” Tiêu chân nhân, đệ tử đã tới.”

Nam tử kia xoay người nhìn lại. Đó chính là chưởng môn hiện này của Thanh Vân môn, Tiêu Dật Tài. Chỉ thấy hắn quan sát trên dưới Vương Tông Cảnh một chút rồi gật đầu nói:” Nếu đêm nay ngươi đã tới đây thì chắc là trong lòng đã có quyết định rồi nhỉ.”

Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Dật Tài đáp:” Đúng, đệ tử nguyện ý.”

Tiêu Dật Tài nhìn hắn thật kĩ, thần sắc trên mặt cũng không hề có biến đổi nhưng trong ánh mắt lại có chút vui mừng, y nói khẽ:” Rất tốt.”

Hắn tiến bước đi tới bên dưới cái cây có cắm Dạ Minh Châu kia rồi cũng không nề hà đất bẩn mà phất áo ngồi xuống, sau đó hắn khẽ vẫy tay về hướng Vương Tông Cảnh, có ý bảo Vương Tông Cảnh ngồi xuống bên cạnh mình.

“ Bây giờ ta sẽ đọc một đoạn pháp quyết, ngươi phải tự chú tâm nhớ lấy, sau đó trở về chuyên tâm tu luyện. Cứ cách ba ngày thì đến đêm ngươi lại tới đây để ta xem xét sự tiến bộ. Nếu ngươi cảm thấy có gì mê hoặc hay khó hiểu trong quá trình tu luyện thì cũng có thể hỏi ta. Trừ điều đó ra thì ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này, không thể để người ngoài biết, ngay cả tỷ tỷ của ngươi cũng không được, hiểu không?”

Vương Tông Cảnh chậm rãi gật đầu, rõ ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý, chỉ là sau đó một lúc hắn dường như nghĩ tới điều gì nên lập tức hỏi:” Vậy còn Thanh Phong quyết thì sao?”

Gương mặt Tiêu Dật Tài lộ ra vẻ khinh thường, y lạnh lùng nói:” Vứt đi, không cần học cũng được.”

Vương Tông Cảnh nghẹn lời, nhất thời trong lòng vô cùng ngổn ngang. Nhớ ngày mới tiến vào Thanh Vân biệt viện, hơn chín trăm đệ tử ưu tú kia không ai là không coi trọng quyển Thanh Phong quyết này, coi nó như bậc thang quan trọng để tiến vào Thanh Vân môn, vậy mà hôm nay nó chỉ như một mảnh giấy vứt đi trong lời của Tiêu Dật Tài ở trước mắt, nói bỏ là bỏ.

Tiêu Dật Tài cũng không nói thêm gì nữa, hắn khoanh chân ngồi rồi bắt đầu đọc một đoạn khẩu quyết tu luyện. Vương Tông Cảnh cũng không dám phân tâm mà tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ lo nghe sai một chữ. Đoạn khẩu quyết tu luyện này cũng không tính là dài, nhưng chỉ qua khí thế bên trong câu chữ thì e rằng dù là người bình thường chưa từng tu luyện như Vương Tông Cảnh cũng có thể mơ hồ nhận ra nó cao hơn Thanh Phong quyết một bậc. Sau khi đọc xong một lượt, Tiêu Dật Tài ngừng lại một lúc để Vương Tông Cảnh có thể ghi nhớ rồi lại đọc lại một lần nữa, lúc này Vương Tông Cảnh mới có thể nhớ được gần hết. Tiêu Dật Tài bắt hắn đọc lại một lần, sau đó lại sửa lại vài chỗ sai, đến khi xác định Vương Tông Cảnh đã hoàn toàn thuộc thì y mới gật đầu nói:” Xem ra trí nhớ của ngươi cũng không tồi.”

Vương Tông Cảnh khẽ nhẩm lại đoạn khẩu quyết này một lúc rồi lên tiếng hỏi:” Công pháp này tên là gì vậy?”

Tiêu Dật Tài mỉm cười nói:” Thái Cực Huyền Thanh Đạo.”

Thân thể Vương Tông Cảnh run lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nói:” Chẳng lẽ là..”

Tiêu Dật Tài nói tiếp:” Đúng vậy, đó chính là đạo pháp vô thượng Thái Cực Huyền Thanh Đạo của Thanh Vân môn ta. Cái ta vừa dạy ngươi chính là pháp quyết tầng một của Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Kể từ hôm nay trở đi, ngươi ngày ngày không ngừng tu luyện, đến khi ngươi luyện thành thì ta sẽ truyền pháp quyết tầng thứ hai cho ngươi.”

Vương Tông Cảnh cúi đầu, sau khi trầm mặc một lúc thì thấp giọng nói:” Đa tạ chân nhân ưu ái.”

Tiêu Dật Tài chậm rãi nói:” Ưu ái hay không thì hãy còn quá sớm để biết, ngươi không cần phải nói thế nữa. Những lí do trong chuyện này ngày đó ta đều đã nói rõ ràng với ngươi ở Ngọc Thanh điện, sau này ta muốn ngươi đi theo con đường nào, làm chuyện gì, chắc ngươi vẫn còn nhớ chứ?”

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Tiêu Dật Tài, sau đó dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đáp:” Đệ tử nhớ rõ.”

Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra sự nghiêm nghị, khẽ nói:” Tốt lắm. Chỉ là ngươi phải ngàn vạn lần nhớ kĩ, Thái Cực Huyền Thanh Đạo này tuyệt đối không được tùy tiện truyền cho người ngoài, hơn nữa ngươi nhất định phải ngày ngày khổ luyện, bời vì vô thượng công pháp này chính là bí mật lớn nhất của Đạo gia, nó có thể trấn định tâm thần, làm kiên định đạo tâm, đặc biệt đó là nền móng để ngươi chống lại tâm ma. Sau này nếu ngươi học những dị thuật kia, thì đều là bang môn tả đạo, rất dễ bị ăn mòn đạo tâm, nếu chẳng may buông thả thì e rằng sẽ bị rơi vào tâm ma, khó có thể quay đầu, nhớ kĩ, nhớ kĩ.”

Trên mặt Vương Tông Cảnh cũng lộ ra vẻ run sợ, hắn chậm rãi gật đầu đồng thời nói:” Chân nhân, bao giờ thì đệ tử có thể biết những đồ vật kia của Ma giáo?”

Tiêu Dật Tài trầm mặc một lúc rồi nói:” Bây giờ đã có thể từ từ nói cho người, có điều không phải là ta nói.”

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên hỏi lại:” Sao cơ?”

Gương mặt Tiêu Dật Tài bỗng hiện lên kì lạ, hắn lạnh nhạt nói:” Khắp Thanh Vân sơn này, ai ai cũng đều là bậc chính nhân quân tử, vì thế chỉ có đúng hai người biết được những bang môn tả đạo này. Ta là một người trong số đó, nhưng nếu so sánh với người kia thì quả thực ta hiểu biết của ta còn kém xa. Chỉ có hắn mới tu luyện thành công những loại công pháp tà môn đó, hơn nữa hắn lại khá rõ về chuyện ma giáo trước đây. Vì thế, vì chuyện sau này, ta đã mời hắn dạy ngươi.”

Vương Tông Cảnh mở to mắt nhìn sắc mặt Tiêu Dật Tài. Trong lòng hắn bỗng run lên nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu đồng ý. Tiêu Dật Tài nhìn hắn rồi chậm rãi nói:” Ngươi nhất định phải nhớ lời ta vừa nói, dùng Thái Cực Huyền Thanh Đạo để bảo về tâm thần. Chân pháp này có thần thong vô thượng, cũng là căn cơ cho vô số thần thong diệu pháp khác của Thanh Vân Môn ta, chỉ cần chịu khó tìm hiểu thì ắt sẽ nhận được lợi ích không nhỏ.”

Vương Tông Cảnh nói:” Vâng.”

Tiêu Dật Tài đứng dậy nói:” Sự từng trải của ngươi đã hoàn toàn khác đám đệ tử trong Thanh Vân biệt viện này, tính tình cũng khá tốt, nhưng ta vẫn có sáu chữ này cho ngươi, mong ngươi nhớ cho kĩ.”

Vương Tông Cảnh vội vã đứng lên nói:” Mời chân nhân nói.”

Tiêu Dật Tài nhìn hắn nói:” Nói ít, nghĩ nhiều, nhìn kĩ.”

( Nguyên bản là慎言, 多思, 细察 - Thận ngôn, đa tư, tế sát – dịch cho đủ chữ nên có lẽ không đúng lắm.)

Vương Tông Cảnh tự nhẩm lại mấy chữ này trong lòng một lần rồi gật đầu nói:” Đa ta chân nhân đã dạy bảo.”

Tiêu Dật Tài xoay người rồi nói:” Đêm nay cứ vậy đã. Ba ngày sau ngươi quay lại ta sẽ xem ngươi tu luyện ra sao, nếu không còn gì nữa thì về đi.”

Sau một lúc vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tông Cảnh thì Tiêu Dật Tài thấy hơi lạ nên quay đầu nhìn lại. Y thấy Vương Tông Cảnh vẫn đứng yên ở đó nhình mình thì lập tức nhíu mày hỏi:” Còn có chuyện gì sao?”

Vương Tông Cảnh hít sâu, cơ mặt hơi co lại, nói:” Chân nhân, xin người cho ta lập tức đi giết Tôn Tích Thiện.”

Tiêu Dật Tài nhíu chặt mày nhưng vẫn chỉ nhìn thấy vẻ cố chấp trên mặt Vương Tông Cảnh, như thể y không hề muốn phải khuật phục. Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn thiếu niên này một lúc rồi lắc đầu nói:” Không được.”

Gương mặt Vương Tông Cảnh bỗng đỏ lên. Ngày đó hắn đã phải chịu đả kích quá lớn ở Tôn gia trang, cho đến hôm nay cũng không hề nguôi ngoai. Vì thế nhất thời hắn đã bỏ qua vẻ uy nghiêm của Tiêu Dật Tài ở trước mặt mà tiến lên một bước, lạnh giọng nói:” Vì sao?”

Tiêu Dật Tài lạnh lùng nói:” Tâm chí ngươi chưa đủ kiên định, tu hành chưa đến chốn, nếu ngươi có đến đó thì cũng chỉ do nhất thời nóng máu mà thôi. Hơn nữa Tôn Tích Thiện lại vô cùng giàu có, trong nhà cũng cũng phụng một hai phương sĩ tu đạo, vì thế mới có thể ngày ngày làm mưa làm gió. Dù cho mấy tên phương sĩ đó cũng không hề lợi hại nhưng cũng thừa đủ để trừng trị ngươi.”

Vương Tông Cảnh lập tức cứng họng.

Ánh mắt Tiêu Dật Tài bỗng trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Vương Tông Cảnh nói:” Ngươi muốn báo thù, ngươi muốn giết người rửa hận mà chỉ định dựa vào sự liều lĩnh thôi sao? Nếu quả là thế thì tốt hơn hết là ngươi nên chết sớm đi, miễn cho ta tốn công đào tạo ngươi.”

Vương Tông Cảnh yên lặng đứng đó. Sau một lúc lâu, giọng nói của Tiêu Dật Tài lại vang lên:” Sau này nếu ngươi làm chuyên kia thì quan trọng nhất là phải học được chữ Nhẫn. Nếu chuyện này có thể làm ngươi vô cùng đau khổ thỉ nhất định phải mạnh mẽ đè nén nó lại trong lòng, mài giũa tâm tính. Đến khi nào có thể nhịn được chuyện mà người thường không thế nhịn, lúc đó mới có thể làm chuyện lớn.”

Dứt lời y xoay người rời đi, nhưng tiếng nói vẫn vọng lại:” Năm năm, trong vòng năm năm, không được làm bừa.”

Cơ thể của Vương Tông Cảnh đang đứng bên kia bỗng run lên, hai tay vô thức nắm chặt lại. Hắn đứng dưới bóng cây âm u, mang theo vẻ thất vọng và đau khổ thấp giọng nói:

“ Năm năm..”

Trăng chìm, sao lặn, đêm nay cứ thế đã yên bình trôi qua. Khi những tia sáng đầu tiên xuất hiện ở chân trời thì màn đêm bao phủ trên khắp Thần Châu hạo thổ này cũng dần dần tan biến.

Dưới chân núi Thanh Vân, bên ngoài biệt viện, có một con đường mòn thong thẳng tới bên trong rừng rậm âm u. Những tia sáng màu sáng màu vàng lần lượt rọi đến nơi này lúc sáng sớm rồi chợt dừng lại giữa không trung. Nơi ánh sáng dần biến mất lộ ra bóng dáng Tăng Thư Thư cùng Hiên Viên tiên kiếm đang không ngừng tỏa ra hào quang bên cạnh.

Nhìn về phía khu rừng rậm xanh lá vô tận đằng kia vẻ mặt Tăng Thư Thư có đôi phần khó hiểu. Hai ngày trước, khi hắn chuẩn bị đứa Tiểu Đỉnh về Đại Trúc Phong thì vô tình đi qua khu rừng mà hắn vốn rất ít tới này. Ai ngờ tâm thần hắn chợt máy động, tựa như cảm thấy khu rừng này có điều gì kì bí, hơn nữa cái cảm giác không tên này còn khiến tâm thần hắn không yên, vì thế hắn buộc phải điều tra cho rõ, bởi lẽ nơi này dù sao cũng là chân núi Thanh Vân sơn.

Chỉ có điều sau hai ngày không ngừng tìm kiếm trong khu rừng này, hắn lại không thể tìm thấy thứ gì. Với đạo hạnh của thâm của hắn thì chỉ cần tìm kiếm thật kĩ thì sẽ có thể tìm ra chút dấu vết, trừ khi đạo hạnh của đối phương không dưới hắn. Nhưng để có thể tìm được một kẻ có đạo hạnh ngang ngửa với trưởng lão của Thanh Vân môn đã lén lút trốn trong rừng rậm dưới chân Thanh Vân sơn cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.

Sau khi tìm kiếm hai ngày mà không thu được gì thì Tăng Thư Thư cũng đã định bỏ qua, nhưng không hiểu tại sao hắn vẫn cảm thấy tâm thần không yên nên sáng hôm nay lại đi tới bên ngoài khu rừng này. Chỉ là hắn chỉ thấy gió núi lùa tới, cành cây lay động, tất cả đều rất an bình, nào đâu có chút gì khác lạ cơ chứ?

Tăng Thư Thư suy nghĩ một lúc rồi cũng đưa ra quyết định. Hắn đi qua cành lá đang rủ xuống, vừa thu Hiên Viên kiếm lại, vừa cảnh giác dùng mắt quan sát khu rừng yên tĩnh này, sau đó bắt đầu chậm rãi tiến vào sâu trong rừng.

Làn sương tinh khiết của sáng sớm ẩn hiện như làn khói chậm rãi dập dờn bên trong khu rừng. Ở một nơi cách Tăng Thư Thư rất xa, bên trong rừng rậm yên tĩnh, có một bóng người được khói đen bao phủ đang đứng dựa vào một gốc cây, hắn dùng ánh mắt sáng ngời của mình chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Tăng Tăng Thư Thư đang chậm rãi đi tới ở đằng xa.

Ánh mắt ấy rất lạnh lùng lại chứa vô vàn sát ý.

Tăng Thư Thư hoàn toàn không hay biết về sát ý rét lạnh của người đang tiềm phục bên trong khu rừng âm u. Thực tế thì lúc này hắn đang không ngừng tìm kiếm trong rừng, nhưng không ngờ là ngày đó tâm thần hắn đã sinh ra cảnh báo với quái nhân đang ẩn núp trong rừng kia. Nếu không phải là do cảnh báo ấy không quá đáng tin, cộng thêm việc hắn đã lục soát hai ngày nhưng không thu được kết quả thì thì Tăng Thư Thư đã có thể kêu gọi một đám đệ tử Thanh Vân môn tới giúp, lúc đấy thì mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản bởi dưới sự hợp lực của nhiều người, rừng rậm này có lớn tới đâu cũng không thể giấu được ai nữa. Chỉ là nếu làm vậy, chẳng may nếu khu rừng này không hề có gì cổ quái thì Tăng Thư Thư, Tăng trưởng lão xem không còn chút thể diện nào nữa, hoàn toàn biến thành trò cười cho trên dưới Thanh Vân môn.

Tăng Thư Thư chậm rãi tiến bước trong rừng, khóe miệng y mấp máy như thể đang tự nhủ điều gì đó, rất giống như đang oán hận. Đồng thời theo sự không ngừng tiến lên của Tăng Thư Thư, bóng dáng của kẻ thần bí màu đen bên trong khu rừng cũng không ngừng thay đổi vị trí trong im lặng. Đây cũng là lí do mà hai ngày trước dù Tăng Thư Thư đã cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thể thu được chút kết quả nào.

Chỉ là lúc này, sát ý trong mắt hắc y nhân này đã đậm hơn rất nhiều, trong lúc không ngừng thay đổi vị trí, hắn còn chậm rãi tiến về phía trước, ngày càng tiếp cận Tăng Thư Thư.

Có điều dường như Tăng Thư Thư không hề cảm thấy đang có nguy hiểm tiếp cận mình, hắn vẫn chỉ cau mày chậm rãi đi trong rừng, đồng thời thầm nhủ:” Quái lạ, sao lại không có gì nhỉ, chẳng lẽ ngày đó ta đã sai thật sao? ”

Tất nhiên là không có ai trả lời câu hỏi này cho hắn. Bóng đen thần bí vốn ở đằng trước Tăng Thư Thư đã vô thanh vô tức tiến tời đằng sau y sau quá trình không ngừng biến đổi vị trí. Sau đó hắn cẩn thận từ từ áp sát Tăng Thư Thư.

Tăng Thư Thư đi thêm vài bước trong rừng thì đột nhiên đứng lại, hai mắt bừng sáng, kêu lên một tiếng như thể đã phát hiện ra cái gì đó vô cùng quan trọng. Khi giọng nói đó vang lên thì bóng đen thần bí cũng lập tức ngừng lại rồi nhanh chóng trốn ra đằng sau một gốc cây. Sau một lúc, có lẻ là không còn phát hiện ra điều gì khác lạ thì hắn mới lặng lẽ thò đầu ra. Chỉ thấy Tăng Thư Thư ở đằng kia chẳng biết đã ngồi xổm xuống từ bao giờ, xoay lung lại phía hắn, tay đặt trên mặt đất như thể đang tìm kiếm gì đó bên trong lớp cành lá khô. Mà nhìn từ góc này thì hoàn toàn có thể nhìn thấy trọn vẹn tấm lung của hắn, như thể không hề có phòng bị. Bóng đen kia hơi nhúc nhích như muốn làm gì đó nhưng không hiểu vì sao đến cuối lại nhẫn nhịn.



Tăng Thư Thư cứ trầm mặc đi ra khỏi khu rừng. Khi hắn ra tới con đường mòn, vẻ mặt đã trở lại bình thường, nhưng nơi trán dường như có chút mồ hôi.

“ Có sát khí, không thể sai được.” Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sau một lúc, khi mở mắt ra thì ánh mắt của hắn đã có thêm đôi chút lạnh lùng. Hắn cúi đầu nhìn về tay phải của mình, nắm đấm kia cũng chậm rãi mở ra. Trong lòng bàn tay đó lúc này đã có thêm một viên đan dược màu trắng cỡ đầu ngón tay. Đó chính là Ích Cốc đan mà phần lớn đệ tử trong Thanh Vân biệt viện được phát.

Tăng Thư Thư lạnh lùng nhìn Tích Cốc đan trong tay, sau đó y ngẩng đầu, nhưng lúc này đã nhìn về phía Thanh Vân biệt viện ở phía xa.






Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK