Minh Dương mở nắp ra, khẽ lắc chiếc bình ngọc, chốc lát sau, một dòng thuốc mỡ màu đỏ chậm rãi chảy ra từ miệng bình, hương thơm xông thẳng vào mũi, phút chốc, phòng ngủ đã tràn ngập mùi thuốc.
Minh Dương đạo nhân đổ thuốc mỡ màu đỏ kia ra tay, rồi ngồi xuống mép giường. Người đang nằm trên giường chính là Vương Tông Đức vốn đã bị đánh cho thê thảm, lúc này hắn đã bị cởi hết quần áo, đang nằm đó rên rỉ không ngừng. Minh Dương đạo nhân nhìn kỹ những vết thương trên người hắn, sau đó cẩn thận từng li từng tí xoa Huyết Ngọc cao lên vết thương, vừa xoa vừa nói:
"Huyết Ngọc cao này chính là linh dược của Thanh Vân môn, là do người giỏi thuật luyện đan nhất của Thanh Vân môn, Tăng Thư Thư trưởng lão tỉ mỉ luyện chế ra, nó được chế thành từ nhiều loại linh dược quý hiếm, vô cùng hiệu quả với những vết thương da thịt, kể cả nội thương lẫn ngoại thương."
Trong phòng còn có ba người đứng sau lưng hắn, hai nam một nữ, nữ là Tôn Ngọc Phượng, mẹ của Vương Tông Đức, hai người nam nhân là Vương Thụy Vũ và Vương Thụy Chinh. Lúc này toàn bộ tâm tư Tôn Ngọc Phượng đều dồn hết lên người nhi tử, không ngừng gật đầu, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay lau nước mắt, thế nhưng trên mặt vẫn lộ rõ vẻ vui mừng, về phần hai nam nhân kia của Vương gia, sắc mặt có chút kỳ lạ, đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn Minh Dương đạo nhân chữa trị cho Vương Tông Đức.
Một bình Huyết Ngọc cao cũng không lớn, nhưng dưới bàn tay của Minh Dương đạo nhân, gần như bôi hết những vết thương trên người Vương Tông Đức, mùi thuốc càng ngày càng đậm, tiếng rên rỉ của Vương Tông Đức cũng dần dần nhỏ lại, một lúc sau đã nhắm mắt ngủ say.
Minh Dương đạo nhân mỉm cười đứng dậy, Tôn Ngọc Phượng ở bên cạnh vô cùng vui mừng, nói lời cảm ơn với Minh Dương đạo nhân: "Đa tạ đạo trưởng, đa tạ đạo trưởng, cả đêm qua đứa nhỏ đau đến mức không thể nào ngủ nổi."
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: "Huyết Ngọc cao ngoại trừ tác dụng chữa trị vết thương khôi phục huyết khí ra còn có khả năng giảm đau. Vừa rồi ta cũng đã xem xét cơ thể của Đức thiếu gia, tuy nhiều vết thương nhưng phần lớn chỉ bị thương da thịt bên ngoài, sau khi bôi Huyết Ngọc cao thì sẽ không có vấn đề gì, phu nhân có thể yên tâm."
Tôn Ngọc Phượng gật đầu lia lịa, Minh Dương đạo nhân quay đầu thoáng liếc hai nam tử đang đứng phía sau rồi nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, không nên quấy rầy Đức thiếu gia nghỉ ngơi."
Vương Thụy Vũ và Vương Thụy Chinh gật đầu, ba người đi ra khỏi phòng, vào trong đình viện mới đứng lại, hai người nhà họ Vương nhìn nhau, Vương Thụy Vũ ho khan một tiếng, nói: "Đạo trưởng, vừa rồi ngài nói có chuyện muốn bàn với hai huynh đệ chúng ta, không biết là chuyện gì?"
Ánh mắt Minh Dương đạo nhân lướt qua khuôn mặt hai người, nói: "Thực ra cũng không phải việc gì to tát, bần đạo chẳng qua là thay Lâm sư huynh ra mặt, cầu tình giúp cho Cảnh thiếu gia."
Vương Thụy Chinh sầm mặt, đồng tử Vương Thụy Vũ hơi co lại, không khí trầm mặc một lát, sau đó Vương Thụy Vũ hít sâu một hơi rồi nói: "Lâm tiền bối sao lại có hứng thú với Tông Cảnh nhà chúng ta?"
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: "Gia chủ cứ đùa, Lâm sư huynh không có ý như vậy. Có điều Cảnh thiếu gia mất tích suốt ba năm, mấy ngày trước mới được Lâm sư huynh tự mình mang về từ chốn rừng sâu núi thẳm, cũng coi như là có duyên. Nhưng mà Lâm sư huynh hiểu dù sao đây cũng là việc nhà của Vương gia, không muốn nhiều lời, cho nên mới nhờ bần đạo sang đây xem có giúp đỡ được gì không, mặt khác cũng tiện thể cầu tình, mong Vương gia giơ cao đánh khẽ trong việc xử phạt Cảnh thiếu gia, dù sao hắn vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tương lai còn rất dài, mong hai vị cho hắn một cơ hội."
Vương Thụy Vũ trầm mặc không nói gì, cũng không đáp ứng ngay, trái lại khẽ nhếch miệng, quay đầu nhìn Vương Thụy Chinh, Vương Thụy Chinh cảm nhận được cái nhìn đầy ý tứ đó, trong lòng phẫn hận, nhưng hắn dù sao cũng không phải là người trẻ tuổi nông nổi, hắn biết rõ mọi việc trong Vương gia, biết rõ tầm quan trọng của Thanh Vân Môn với Vương gia, không thể tùy tiện đắc tội họ. Huống hồ sâu trong lòng hắn vẫn còn tính toán một ý định lâu dài, ngôi vị gia chủ Vương gia sau này chính là mục tiêu của hắn, do vậy dưới tình huống này, hắn càng không thể đối nghịch với Thanh Vân Môn.
Vương Thụy Chinh nghĩ trong lòng như vậy, sắc mặt liền hòa hoãn lại, không nhìn Vương Thụy Vũ mà khẽ gật đầu với Minh Dương đạo nhân, nói: "Đạo trưởng từ bi, Thụy Chinh vô cùng cảm phục, trước đây tuy tức giận nói ra những lời kia, cũng là do đau lòng việc cháu Tông Đức bị thương nặng, chứ thật ra cũng không có ý như vậy. Việc này kỳ thực phải do gia chủ triệu tập các vị trưởng lão sau đó bàn bạc kỹ lưỡng rồi mới ra quyết định, Thụy Chinh hết thảy đều theo lời gia chủ."
Vương Thụy Vũ nhướng mày, thấy Minh Dương đạo nhân quay sang nhìn mình, cười lạnh trong lòng, thản nhiên nói: "Nếu là Thanh Vân Lâm tiền bối mở lời cầu tình, hơn nữa Minh Dương đạo trưởng lại ra tay trị thương cho Tông Đức, việc này đươg nhiên có thể thương lượng."
Minh Dương đạo nhân nghe vậy rất vui mừng, vỗ tay cười nói: "Được vậy thì tốt quá, đến đến, mời hai vị, nếu không chê trà ở chỗ bần đạo thô nhạt thì mời vào trong thưởng trà một lát?"
Hai nam nhân của Vương gia đều khẽ gật đầu, song sắc mặt hơi phức tạp, cũng không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, rốt cuộc vẫn đi theo Minh Dương đạo nhân.
※※※
※※※
Một ngày này có cảm giác thật dài, nhưng cuối cùng cũng trôi qua, Vương Tông Cảnh đứng trong tiểu đình viện của mình, nhìn sắc trời bên ngoài bốn bức tường đang tối dần, hoàng hôn qua đi, màn đêm từ từ buông xuống.
Hắn có tâm sự trong lòng, đứng trầm mặc thật lâu sau đó mới thu mắt lại, nhìn tên mập đang đứng bên cạnh mình, có chút bất đắc dĩ và thất vọng nói: "Ngươi thật sự không muốn đi cùng ta?"
Nam Sơn đờ đẫn lắc đầu và nói: "Ta không đi, Cảnh thiếu gia, cha mẹ ta đều ở đây, ta không muốn rời xa bọn họ."
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì hơn, trái lại Nam Sơn trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cảnh thiếu gia, nếu như gia chủ và thập lục gia nể mặt Minh Dương đạo trưởng của Thanh Vân Môn mà bỏ qua chuyện này, coi như ngươi tránh được một kiếp, không bằng..."
Vương Tông Cảnh ngắt lời: "Ta phải đi."
Nam Sơn sửng sốt, nhìn vẻ kiên quyết của Vương Tông Cảnh, những lời vốn định nói ra cũng không nói nữa, một lúc sau mới nói: "Vậy ngươi định đi lúc nào?"
Vương Tông Cảnh cười nói: "Nếu nhanh thì... ngày mai."
Nam Sơn hoảng hốt, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vội như vậy? Chỉ có một đêm, làm sao có thể chuẩn bị xong xuôi, còn phải sắp xếp hành lý các thứ nữa?"
Vương Tông Cảnh nhìn hắn, lại lướt nhìn thân thể mình, khóe miệng lộ ra vẻ trào phúng, cười nói: "Không sao, hành lý của ta rất đơn giản."
Nam Sơn cắn chặt răng, muốn nói nhưng lại thôi, nắm chặt hai nắm tay đang buông dọc thân người. Vương Tông Cảnh nhìn Nam Sơn, đi đến vỗ vỗ bờ vai hắn, mỉm cười nói: "Không sao, đợi khi tương lai ta có đủ bản lãnh, nhất định quay về thăm ngươi."
Nam Sơn mấp máy miệng, dường như lộ ra nụ cười khổ, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.
Vương Tông Cảnh thở dài, nói: "Tốt, cũng không còn sớm, ngươi về đi. Vương gia bảo giờ rất lộn xộn, ở lâu với ta cũng không tốt cho ngươi, sau này khi ta rời đi, có lẽ sẽ không đến chào từ biệt ngươi."
Nam Sơn lại trầm mặc một hồi, cuối cùng chậm rãi gật đầu, vẻ do dự xẹt qua trên mặt Nam Sơm, rốt cuộc dường như hắn đã hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, thò tay lấy từ trong ngực ra một quyển sách mỏng màu vàng, đưa cho Vương Tông Cảnh và nói: "Cho ngươi cái này."
Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc, nhận lấy sau đó lật vài trang, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Nam Sơn, nhỏ giọng nói: "Chuyện gì thế này, đây không phải là 'Phù lục thuật' của Vương gia chúng ta sao?"
"Cha ta theo Vương Thụy Vũ gia chủ đã nhiều năm, rất được gia chủ tín nhiệm, cho nên phù lục thuật tổ truyền của Vương gia cũng được truyền cho một ít, nhưng tất nhiên là trong đó cũng không có gì thực sự quan trọng, chỉ là lục phẩm phù lục mà thôi, những thứ trong cuốn sách này đều là kiến thức trụ cột đơn giản như phù văn phù trận, có khi lúc Cảnh thiếu gia còn bé đã học qua rồi cũng nên. Phù lục thuật pháp thực sự hữu dụng thì trong cuốn sách này đó cũng chỉ có ba cái, nhưng cũng chỉ là nhất phẩm phù lục có uy lực nhỏ nhất." Tiếng nói của Nam Sơn tựa hồ hơi khàn khàn, vẻ mặt cũng vô cùng phức tạp, dường như còn có chút chần chừ, "Nhưng ta nghĩ hiện giờ trong Vương gia, sẽ chẳng có ai muốn dạy ngươi, nên ta mới trộm cuốn sách này từ chỗ cha ta cho ngươi."
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn hắn, rồi nhét cuốn sách nhỏ này lại vào tay Nam Sơn và nói: "Ý tốt của ngươi ta xin nhận, có điều ta không thể nhận thứ này."
Nam Sơn nghe vậy liền sửng sốt, Vương Tông Cảnh thản nhiên nói: "Xưa nay ngươi luôn cẩn thận, cớ sao lại phải làm chuyện để người khác có thể nắm thóp như thế này. Nếu ta muốn học phù lục thuật thì lần này đi Thanh Vân, có Tế Vũ tỷ tỷ ở đó, lúc đó ta chỉ cần nhờ nàng, chắc chắn nàng sẽ dạy ta."
Nam Sơn thở dài, khẽ gật đầu, sau đó thấp giọng nói: "Vậy ta đi đây."
Dứt lời liền hắn liền quay người rời đi, Vương Tông Cảnh nhìn bóng lưng hắn, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu Sơn, thực ra ngươi cũng biết dùng phù lục thuật phải không?"
Nam Sơn thoáng cứng người lại, không quay đầu, Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi từ nhỏ tính tình đã cẩn thận, cha ngươi lại yêu thương ngươi như vậy, chắc chắn sẽ truyền phù lục thuật cho ngươi. Với tâm tính của ngươi, ngày đó nếu thực sự động thủ, thì thằng nhãi Vương Tông Đức được nuông chiều kiêu ngạo, ăn sung mặc sướng kia chỉ sợ tạo nghệ về phù lục thuật còn không bằng ngươi, hắn sao có thể là đối thủ của ngươi, có phải không?"
Nam Sơn đứng yên, không nói gì, cũng không quay đầu lại, rốt cuộc cứ lẳng lặng rời đi. Vương Tông Cảnh lặng yên nhìn người thiếu niên bạn mình rời đi, ánh mắt có chút hoảng hốt, dường như thân ảnh quen thuộc kia cũng đã trở nên lạ lẫm.
Rốt cuộc bầu trời cũng tối đen.
Dưới bầu trời đêm, ở một nơi khác trong Vương gia bảo, trong đình viện mà người của Thanh Vân Môn ở, Lâm Kinh Vũ và Minh Dương đạo nhân ngồi đối diện trên bồ đoàn trong sương phòng. Lâm Kinh Vũ nghe Minh Dương đạo nhân kể lại sự việc hôm nay liền gật đầu, nói: "Như thế là tốt."
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: "Tiểu tử Vương gia kia thật may mắn, có thể được Lâm sư huynh quan tâm như vậy, đáng tiếc đến giờ hắn vẫn không biết gì, bằng không giờ này hẳn đã đến cảm tạ sư huynh rồi."
Lâm Kinh Vũ thản nhiên nói: "Việc này không cần nói ra, cứ để nó qua đi. Ta và hắn coi như có chút duyên phận, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể giúp hắn như vậy, chuyện sau này phải trông chờ vào cơ duyên của hắn rồi." Lâm Kinh Vũ dừng lại một chút, nhìn Minh Dương đạo nhân, vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói, "Ngươi, có lẽ cũng nên trở về một chuyến."
Vẻ mặt Minh Dương đạo nhân cũng trở nên ngưng trọng, y nói: "Ý của sư huynh là?"
Lâm Kinh Vũ hơi nhíu mày, nói: "Trong những ngày này, ta tìm kỹ ngoài thành Long Hồ tới mấy lần, vẫn không tìm thấy tung tích của ‘Trứng Thanh Long’ trong truyền thuyết, có lẽ tin tức mà chưởng giáo sư huynh lấy được không chính xác, hoặc đã bị kẻ nào đó nhanh chân đến trước. Ngươi trở về một chuyến, bẩm báo cho hắn tình hình nơi này, xin chưởng giáo chân nhân quyết định nên làm thế nào."
Minh Dương đạo nhân khẽ gật đầu đáp ứng, nhưng Lâm Kinh Vũ nói xong liền không nói gì, trầm ngâm một lát, sau đó lấy ra một vật, đưa cho Minh Dương đạo nhân và nói: "Còn có một việc quan trọng hơn, ngươi vật cất kỹ vật này, sau khi trở về, ngươi lựa lúc không người tự tay đưa cho chưởng giáo chân nhân."
Minh Dương đạo nhân thấy Lâm Kinh Vũ trịnh trọng như vậy, không dám qua loa, cẩn thận nhận lấy vật đó sau đó nhìn kỹ, thì ra đó là một tấm ván gỗ hình vuông cũ kỹ, cạnh góc đã mòn vẹt, bề mặt ván xù xì thô ráp nhưng vẫn là có thể thấy rõ trên ván gỗ có vẽ vài đồ án kỳ dị, nét vẽ đơn giản, cứng cáp hữu lực, đồ án nhìn giống như thú nhưng không phải thú, mang vẻ cổ xưa, cho thấy đây là sự vật từ thời cổ đại xa xưa.
Minh Dương đạo nhân nhíu mày, liếc nhìn Lâm Kinh Vũ, nói: "Đây là..."
"Đây là thứ hôm đó ta phát hiện ra ở trong tế đàn của Cổ Vu tộc trong rừng rậm nguyên thủy ở Thập Vạn Đại Sơn, " Giọng nói của Lâm Kinh Vũ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người nghe có cảm giác như đang kìm nén gì đó, y trầm mặc một lát sau vừa tiếp tục nói "Có điều những hình vẽ trên ván gỗ, nếu như ta không nhìn nhầm thì nó có liên quan đến đồ đằng của ma giáo năm xưa."
"Ma giáo!" Minh Dương đạo nhân hít một hơi khí lạnh.
Lâm Kinh Vũ nói: "Tộc Cổ Vu sớm đã bị diệt vong, theo lý thuyết thì cũng không có chuyện gì, nhưng trong đại kiếp Thú Thần năm xưa, lại có chút bóng dáng của tộc Cổ Vu, việc này vốn là bí mật, chỉ có mấy vị trưởng lão của bổn môn biết. Hơn nữa lại liên hệ không ít đến Ma giáo, tuy nay chúng đã suy tàn, nhưng cũng không thể khinh thường. Để chắc chắn, tốt nhất ngươi hãy trở về bẩm báo chi tiết cho chưởng môn chân nhân."
Minh Dương đạo nhân trịnh trọng gật đầu đáp ứng, nói: "Vâng."
Hắn đưa tay nhận lấy tấm ván gỗ cũ kỹ, nhịn không được nhìn đồ án trên đó thêm vài lần, sau đó dường như nhớ ra việc gì, cũng để làm dịu bầu không khí trầm trọng, mỉm cười nói: "Cũng phải nói, ta nhớ năm đó khi chưởng giáo chân nhân còn trẻ từng ngụy trang thân phận, âm thầm xâm nhập vào nội bộ ma giáo, xem ra, những việc liên quan đến Ma giáo, trong khắp bổn môn có lẽ không ai có thể quen thuộc hơn chưởng môn, giao vật ấy cho người là tốt nhất."
Lâm Kinh Vũ khẽ nhếch miệng, giống như lộ ra ý cười, chậm rãi gật đầu, có điều trong mắt y lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ, không biết khoảnh khắc kia, y đang nghĩ đến điều gì.
Trong Thanh Vân Môn, người rất quen thuộc với Ma giáo...
Còn có thể là ai!
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK