Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh quay sang nhìn nhau, cả hai đều lộ vẻ vui mừng, dù thế nào, ở nơi tối tăm như thế này lại có thể tìm được Tiểu Đỉnh, đích thực là niềm vui ngoài ý muốn. Hai người lập tức vội vàng tiến tới phía trước, mà bãi sông tăm tối phía trước cũng đột nhiên vụt sáng vài cái, bên trong ánh sáng nhàn nhạt kia bỗng có một thân ảnh nhỏ bé chạy “vù” ra, vui vẻ, tinh thần sáng láng, đầu tròn, mặt tròn, cái bụng cũng tròn, trên lưng lại đeo một cái túi to, đúng là Tiểu Đinh đang mất tích.

Tiểu Đỉnh thấy là hai người Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng vô cùng cao hứng, nó liên tục cười gọi bọn hắn mau tới, phía sau nó lại có tiếng chó sửa hưởng ứng, thân thể cao lớn của Đại Hoàng cũng theo đó xuất hiện từ trong bóng tối, Tiểu Hôi trên lưng nó lại lộ vẻ nhàm chán liếc Vương Tông Cảnh một cái rồi lại bới tung bộ lông của Đại Hoàng.

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh nhìn thấy bộ đôi khỉ và chó kia thì hơi ngẩn người một chút, cả hai không hẹn mà quay sang nhìn nhau, có thể thoáng thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Kể cả Vương Tông Cảnh có thân thể cường tráng hơn xa thường nhân thì sau khi bị hút vào giếng cạn này cũng phải chịu vô số đau khổ, nhưng thấy không chỉ Tiểu Đỉnh trước mắt bình yên vô sự mà cả một chó một khỉ kia cũng ra vẻ tự đắc, lại còn không bị lạc nhau, điều này xem ra rất cổ quái.

Chẳng lẽ con khỉ long xám và con chó Đại Hoàng này xuất thân từ Thanh Vân môn nên cũng cũng có chỗ thần thông lợi hại gì đó sao. . . .

Vương Tông Cảnh vừa nghĩ vậy, trong lòng lại càng căng thẳng, sự kính sợ với Thanh Vân môn lại càng tăng.

Hai người đi tới hội hợp với Tiểu Đỉnh. Thoạt nhìn Tiểu Đỉnh có chút hưng phấn, cười ha ha, nó đang muốn nói gì đó thì Tô Văn Thanh bên cạnh bỗng sa sầm nét mặt, nghiêm khắc nói với Tiểu Đỉnh: "Tiểu Đỉnh, lần này là đệ không đúng, vì sao lại nhất quyết đòi xem Hà Bá hiển linh, đệ xem bây giờ có bao nhiêu nguy hiểm chứ?"

Tiểu Đỉnh khẽ giật mình quay đầu sang nhìn Vương Tông Cảnh, Vương Tông Cảnh cũng không nghĩ tới sau khi gặp được Tiểu Đỉnh, việc đầu tiên Tô Văn Thanh làm lại là trách mắng, nhưng nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Đỉnh đúng là đầu sỏ gây nên chuyện này, nên hắn lập tức gật đầu nói: "Tiểu Đỉnh, nàng ấy nói không sai đâu, lần này là đệ không đúng."

Tiểu Đỉnh chớp chớp đôi mắt to, hết nhìn Vương Tông Cảnh lại nhìn Tô Văn Thanh, sau một lát khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng xìu xuống, hữu khí vô lực nói: "Vâng, đệ biết rồi, đệ sai rồi."

Tô Văn Thanh và Vương Tông Cảnh bị hành động này làm ngẩn ra, vô số lời giáo huấn đã ra đến miệng lại bị nghẹn lại, vốn dĩ muốn chỉ cho nó thấy sai lầm, nhưng bé con đã nhận lỗi rồi thì còn có thể nói mãi không tha được sao? Đứa nhỏ mắc lỗi bấy giờ xịu mặt, cái đầu tròn lắc lư vài cái, nói với Tô Văn Thanh: "Tô tỷ tỷ, đệ sai rồi."

"Ách…" Với sự thông mình của mình, lúc này Tô Văn Thanh cũng không biết nói gì cho phải.

Tiểu Đỉnh mở to con mắt, đi đến trước mặt nàng nhìn rồi hỏi: "Tô tỷ tỷ, tỷ vẫn còn trách đệ sao?"

Tô Văn Thanh bị cặp mắt sáng ngời của tiểu quỷ này nhìn, lại nhìn cái đầu tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, đột nhiên cảm thấy vô lực. Nàng đưa tay sờ lên cái đầu kia, nhẹ nhàng cười khổ nói: "Thôi, không mắng đệ nữa."

"Ya!" Tiểu Đỉnh lớn tiếng hoan hô, nó nhảy dựng lên, vẻ mặt uể oải hoàn toàn biến mất, rồi nó xoay người chạy đi, tiếp đó lại vẫy tay với Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh nói: "Vương đại ca, Tô tỷ tỷ, đi mau đi mau, chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra, nơi này không có gì hay cả."

Đại Hoàng cũng gâu gâu hai tiếng và chạy theo. Tô Văn Thanh khẽ liếc Vương Tông Cảnh, lộ ra chút bất đắc dĩ, Vương Tông Cảnh cười khan một tiếng, đành phải nói: "Nó vẫn còn là một đứa bé, cũng không tính được nhiều như vậy."

Tô Văn Thanh nhún vai, dù cho là biết làm sao nhưng xem ra cũng đành cam chịu. Vương Tông Cảnh mỉm cười nói: "Đi thôi."

Ba người lại tụ hợp một lần nữa, cộng thêm Đại Hoàng và Tiểu Hôi, lại bắt đầu đi từ bãi bùn ở mạch nước ngầm đi tới phía trước. Có lẽ là do nhiều người hơn, hoặc cũng có thể là do Tiểu Đỉnh vô tâm không biết trời cao đất rộng nên bầu không khí giữa bọn họ cũng sôi nổi hơn nhiều, thậm chí còn có không ít tiếng cười đùa, điều này cũng xua tan đi phần nào sự lo lắng về thế giới tối tăm này.

Bọn họ đã đi như vậy một lúc, vượt thêm mấy con sông nhỏ, nhưng phía trước vẫn chỉ là bóng tối vô tận. Trong lòng Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều có chút bất an, chỉ có Tiểu Đỉnh, à, phải kể thêm cả Đại Hoàng và Tiểu Hôi, vẫn cứ thản nhiên đi, không hề có chút lo lắng nào, cùng lắm thì dọc đường khi bên này bĩu môi trách mắng vài câu, bên cạnh cũng vang lên tiếng kêu:

Gâu gâu, gâu gâu!

Chi chi chi chi!

Nhưng ngay khi bọn họ lại vượt qua thêm một chỗ nước cạn nũa, chuẩn bị tiến vào một bờ sông khác thì Tiểu Hôi trên lưng Đại Hoàng bên cạnh Tiểu Đỉnh khẽ xoay đầu khỉ, nó thò tay nhẹ nhàng vỗ đầu Đại Hoàng. Đại Hoàng lập tức dừng lại, gần như ngay lúc đó, ba người đều thấy trong bóng tối phía trước bỗng xuất hiện một tia sáng, ngọn lửa bập bùng, lại tựa như một bó đuốc lớn, ở trong thế giới tối tăm dưới lòng đất này quả thực vô cùng chói mắt.

Theo đó là một chuỗi tiếng đàm thoại trầm thấp ẩn hiện vang tới.

Tiểu Đỉnh ngơ ngác một chút, quay đầu về phía Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh. Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào ánh sáng kia, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tô Văn Thanh khẽ nói: "Cho dù là ai, chúng ta cũng không nên nóng vội đi tới, cứ xem thế nào đã rồi hãy nói tiếp."

Vương Tông Cảnh suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn lập tức bảo Tiểu Đỉnh đi về phía sau còn mình thì đưa mắt nhìn bốn phía. Vừa may đằng trước có một vách đá hơi lồi ra, hình thành một góc tối, hắn liền ra hiệu bằng tay gọi Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh đi tới. Hắn nhẹ nhàng bước, lặng lẽ tiến đến vách đá kia, Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh cũng học theo bộ dáng của hắn, nhanh chóng tiến đến.

Vương Tông Cảnh im lặng dán mình lên vách đá, rồi quay đầu nhìn, thấy Tô Văn Thanh và Tiểu Đỉnh cũng đã theo tới, ẩn thân tại bên trong bóng tối hắn mới gật nhẹ với họ. Sau đó ba người cùng chậm rãi thò đầu ra, nhìn về phía trước.

Đó quả nhiên là một bó đuốc đang cháy, ở cái thế giới dưới lòng đất âm u lạnh lẽo này, nó lặng lẽ tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt, đồng thời phát ra âm thanh lốp bốp rất nhỏ. Ở dưới bó đuốc, ước chừng khoảng hơn mười trượng có sáu bảy hắc y nhân đang đứng. Họ mặc một thân màu đen, trên người cũng mang theo rất nhiều binh khí sắc bén, từ xa nhìn lại thì có vẻ họ đang đứng thành một vòng, mà ở trong vòng lại là một lão đầu cũng mặc đồ đen, trong tay cầm một cái mâm tròn không biết là thứ gì, không rởi mắt khỏi chỗ kia.

Còn mấy hắc y nhân bên cạnh có vẻ đều tập trung sự chú ý lên người lão nhân đó, đôi khi họ thấp giọng nói ra vài lời như đang thúc giục, lão nhân kia cũng thỉnh thoảng quay lại tức giận mắng vài câu, nhưng hầu như vẫn để hết tinh lực vào cái mâm tròn trên tay, hoặc là ngẩng đầu nhìn địa thế xung quanh, gương mặt lão hiện lên vẻ suy tư, thậm chí còn có chút gì đó nghi hoặc, không giải thích được.

Vương Tông Cảnh nhìn một lúc thì xác định bọn họ tuyệt đối không phải là người Thanh Vân môn, nhưng chắc cũng là đạo sĩ tu đạo nên không phải là người dễ trêu. Hắn lập tức lặng lẽ quay đầu, đang muốn thương nghị qua với Tô Văn Thanh một chút, ai ngờ Tô Văn Thanh lại dựa vào phía sau mình, ngưng mắt nhìn những người kia, cơ thể hai người khẽ chạm một cái.

Thân thể trong bóng tối của Vương Tông Cảnh chợt cứng lại, Tô Văn Thanh cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không nói hoặc có động tác thừa thãi nào. Đúng lúc này, họ bỗng nghe được giọng nói tràn đầy vui mừng của lão nhân ở giữa đám hắc y nhân thần bí phía trước:

"Đúng rồi, chính là nơi nay!"

Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều giật mình, vội quay đầu nhìn lại. Họ thấy dưới ánh sáng của cây đuốc kia, lão nhân chạy đến bên một vách đá, dùng một loại động tác kì quái đo đạc, sau đó vẽ một cái vòng. Tiếp đó hắn lui ra sau hai bước, trầm ngâm một lát, lại đi ra ba thước, lại vẽ vòng lên một vách đá khác.

"Đào chỗ này lên!"

Nói xong hắn cũng lui về phía sau, còn những hắc y nhân kia lại nhao nhao đi lên phía trước, có vẻ rất thuần thục lấy ra một đống đồ vật, cứ dựa theo hai cái vòng nhỏ lão già kia vẽ trên vách đá mà gõ. Tiếng coong coong vang vọng giữa lòng sông tối tăm, khiến cho Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh trốn trong bóng tối quay mặt nhìn nhau, còn Tiểu Đỉnh thì có chút hiếu kì, đắc ý thấp giọng hỏi:

"Họ đang làm cái gì thế?"

Cũng không lâu sau, mấy hắc y nhân này cũng đào ra được mấy lỗ nhỏ trên vách đá cứng rắn, tiếp đó cũng không rõ là họ đút vật gì vào, tất cả lập tức đi ra cách vách đá thật xa, trong đó có một người lui về đúng hướng đám Vương Tông Cảnh đang ẩn thân, khiến ba người càng hoảng sợ, cuống quít nép mình vào, cố gắng nín thở, không phát ra tiếng động.

Trong không gian yên tĩnh, từ phía trước bỗng liên tục vang lên một loạt tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc. Một luồng sức mạnh theo vách đá truyền tới tận đây, ngay cả bọn Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy vách đá rung động, mà theo tiếng đá nổ, phía trước lại có tiếng hoan hô, chính là lão nhân kia cao hứng kêu lên, đám hắc y nhân thì nhao nhao xúm lại.

Đám người Vương Tông Cảnh lại vội vàng ló đầu ra nhìn, họ lập tức giật mình. Khối đá cứng rắn trên vách đá kia không biết đã bị mấy hắc y nhân này dùng biện pháp gì mà lại xuất hiện một cái động lớn, mà trong màn đêm u ám lại có một ánh sáng nhu hòa chiếu ra từ sau vách đá.

"Mở ra, mở ra! Ha ha ha. . ." Lão nhân kia vô cùng cao hứng, vươn tay vẫy thủ hạ bên cạnh sau đó là người đầu tiên chui vào thạch bích, đám hắc y nhân còn lại ai nấy cũng lộ vẻ vui mừng, cuống quít đi theo, chỉ trong chốc lát tất cả đều đã chui vào trong huyệt động, hoàn toàn biến mát. Chỉ còn lại một chùm tia sáng kì dị, lặng lẽ rọi ra từ phía sau vách đá, chiếu sáng cả cửa động.

Tiếp tục đứng tại chỗ đợi thêm một lúc, cho đến khi xác định rõ đám hắc y nhân kia đã đi xa, bọn Vương Tông Cảnh mới đi ra từ trong góc, chậm rãi đến gần vách đá bị đánh nát kia. Dưới ánh sáng mờ ảo, phía trong vách đá hoàn toàn hiện ra trước mặt bọn họ. Đó là một hành lang dài, ngoại trừ cửa động này bị khai phá làm đá vụn văng tán loạn thì chỗ khác đều được xây đá đen chỉnh tể, thoáng lộ ra vẻ trang nghiêm.

Hành lang thật dài chạy sang hai bên, không thấy điểm cuối, hơn nữa cứ cách mấy trượng lại có một khối huỳnh thạch trong suốt lớn được khảm trên tường, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chiếu khắp hành lang rộng lớn này.

Bên ngoài vách đá bỗng trở nên im ắng, ngoại trừ Đại Hoàng và Tiểu Hôi có chút tò mò đứng sát cửa động nhìn ngó, mấy người bọn họ đều quay sang nhìn người khác. Đúng lúc Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh đều không biết nói gì cho phải, thì Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu, liếc hai người bọn họ một cái, gương mặt lộ rõ vẻ tò mò, nhỏ giọng nói:

"Hay là, chúng ta cũng vào xem?"



Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK