Tia nắng sớm đầu tiên từ ngọn cây rọi xuống, sương mù nhàn nhạt như sa*, khẽ lướt qua bụi cây hoa cỏ chiếu vào vùng đất trống giữa rừng. Tiếng chim hót líu lo từ đằng xa vọng tới, trong trẻo dễ nghe, chậm rãi thức tỉnh khu rừng già sau một đêm say giấc.
Vài giọt sương trong suốt long lanh rơi trên phiến lá dài, khẽ rung rinh trong cơn gió nhẹ rồi chầm chậm trượt xuống mặt đất, nhỏ vào đầu ngón tay đang duỗi ra giữa bụi cây.
Cảm giác lành lạnh khiến ngón tay khẽ run run rồi từ từ nắm lại.
Gã thiếu niên đang nằm trong bụi cỏ khó nhọc thu cánh tay về, chống người đứng lên, ánh mắt lướt qua xung quanh mình, rất nhanh thấy được có một vũng máu cách đó không xa. Trải qua một đêm, vũng máu ấy vẫn sền sệt như thế, có điều màu sắc đỏ tươi đã trở nên sẫm dần, pha thêm vài phần xám đen.
Nhìn vũng máu đó một lúc, khóe mắt Vương Tông Cảnh bất giác nheo nheo lại, sau đó đột nhiên quay đầu đi, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Hắn bắt đầu kiểm tra thân thể mình, phát hiện quần áo trên người hoàn toàn biến mất, nếu nhớ không lầm chắc hẳn đã bị thứ máu rắn quỷ dị kia phân hủy. Bây giờ toàn thân Vương Tông Cảnh ngay cả một sợi lông cũng không có, trơn bóng và nhẵn thín.
Vương Tông Cảnh vô thức quay đầu nhìn khắp xung quanh, muốn tìm xem có thứ gì có thể mặc vào hay không, ít nhất cũng phải che được chỗ nhạy cảm đấy. Nhưng trong chốn rừng rậm nguyên thủy này, ngoại trừ cây cối hoa cỏ ra thì cũng chỉ có cỏ hoa cây cối, thoạt nhìn không có thứ gì sử dụng được cả.
Cau mày im lặng một lát, hắn khó nhọc đứng lên, bắt đầu chậm rãi cử động. Biểu tình trên mặt có hơi cổ quái, thầm nghĩ từ lúc sinh ra tới giờ đều lớn lên giữa chốn đông người, chưa bao giờ hắn trần truồng như thế. Hiện tại đang ở trong rừng sâu hoang tàn vắng vẻ, gió sớm ban mai thổi qua làm cơ thể cảm thấy hơi lạnh, khiến hắn có chút không thoải mái. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, quên luôn cả sự xấu hổ vừa rồi.
Hôm qua lúc Kim Hoa Cổ Mãng tấn công từng để lại trên vai phải hắn một vết thương rất lớn do bị răng nanh của con cự xà trực tiếp cắm xuyên qua, cũng chính là nơi chất kịch độc của con rắn xâm nhập vào cơ thể khiến toàn thân hắn tê dại, trọng thương sắp chết. Nhưng giờ phút này, chẳng những không nhìn thấy đám chất độc màu đen cực kỳ đáng sợ kia đâu, mà ngay cả vết thương lớn nơi bờ vai cũng đã khỏi quá nửa, ngoại trừ một vết sẹo lớn còn lại thì ngay cả da thịt xung quanh cũng trở nên hồng hào, không hề cảm thấy đau đớn chút nào nữa.
Hắn đứng trầm mặc thật lâu trên khoảng đất trống giữa rừng, trong đầu lần lượt nhớ lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua, cuối cùng chầm chậm xoay người, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống vũng máu đã trở nên đỏ sậm.
Thân thể hắn đột nhiên run rẩy, sắc mặt hơi tái, cảm giác đau đớn khiến người ta sống không bằng chết kia thoáng hiện trong đầu, tuy chỉ là hồi tưởng nhưng cũng đủ làm hắn run lên bần bật. Vương Tông Cảnh cắn răng, đảo mắt đi nơi khác, quan sát xung quanh. Chỉ thấy rừng rậm sâu thẳm, cây cối cao ngất, sương mù nhàn nhạt phiêu đãng, rừng sâu kia không biết còn ẩn chưa bao nhiêu điều thần bí và nguy hiểm.
Không quá chần chừ do dự, Vương Tông Cảnh trầm ngâm giây lát rồi đi vào trong rừng. Tình cảnh trước mắt rất rõ ràng, hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình kẻ thần bí kia giết chết con Kim Hoa Cổ Mãng, sau khi giết xong thì bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt ở chốn rừng sâu nguy hiểm này. Cũng có thể hôm qua lúc hắn bị Kim Hoa Cổ Mãng tấn công, kẻ thần bí đó cho rằng gã thiếu niên này đã chết chắc rồi.
Hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Lúc Vương Tông Cảnh đi vào rừng rậm, trong lòng thầm khích lệ bản thân mình, không chừng vẫn còn mấy phần hy vọng, có thể từ khu rừng rậm nguyên thủy mênh mông này tìm được đường ra, chỉ cần ra được bên ngoài là sẽ tìm được đường về nhà.
Cứ đi trong rừng như vậy một hồi, Vương Tông Cảnh dần dần phát hiện trên cơ thể mình có chút khác thường. Từ khi bị kẻ thần bí kia bắt đến khu rừng này hắn chưa từng được ăn, bất quá cũng chỉ vội vàng uống mấy ngụm nước suối trong khi đi trên đường cùng kẻ thần bí kia mà thôi, thế nhưng đến giờ hắn vẫn không hề cảm thấy đói khát. Ngược lại, sau trận đấu khốc liệt ngày hôm qua cùng một đêm chịu đựng sự giày vò, hắn lại thấy tinh thần mình vô cùng sung mãn.
Đây là biểu hiện cổ quái gì, trong đầu hắn xẹt qua một tia khó hiểu, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng lập tức lắc đầu, buộc bản thân mình không được nghĩ theo hướng đấy nữa. Đồng thời, giống như để phát tiết cái gì, khi đi qua cây đại thụ hắn bỗng nhiên hét lớn: “Vương Tông Cảnh, phải sống sót!”
Hét xong, như để biểu đạt sự quyết tâm của mình, hắn vung tay đấm một quyền vào gốc cây đại thụ.
Cây đại thụ khẽ rung lên nhè nhẹ rồi lại đứng yên bất động, vài chiếc lá rời khỏi nhánh cây đầu cành, từ từ rơi xuống.
Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước thân hình bỗng nhiên chậm lại, quay đầu nhìn cây đại thụ đang đứng yên ở đó, rồi liếc xuống bàn tay của mình, miệng khẽ nhếch lên, thấp giọng lầu bầu một câu: “Hình như….Khí lực cũng có sự thay đổi lớn…”
※※※
Rời đi một lúc, Vương Tông Cảnh phát hiện trong rừng cây phía trước có một chỗ hơi lộn xộn, bốn năm cây đại thụ như bị húc nghiêng trái ngả phải, xa xa tựa hồ còn có mùi máu tanh bay tới.
Hắn nhíu mày, do dự một chút rồi đi về hướng đó, cố gắng bước thật khẽ, vừa đi vừa không ngừng xem xét xung quanh. Cứ thế cẩn thận từng ti từng tí một đến gần chỗ kia, cũng không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Rất nhanh chóng, hắn phát hiện ra nguyên nhân gây nên đống lộn xộn này.
Một cái đầu rắn cực lớn bị chém thành từng mảng rơi xuống giữa rừng, máu huyết nhuộm đỏ cả một khoảng cây rộng lớn, quang cảnh có phần đáng sợ. Chỉ là không biết tại sao, cảnh tượng vốn dĩ có thể dọa ngất một tiểu hài tử như thế này, nhưng đối với Vương Tông Cảnh, ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình ra thì sau đó hắn chẳng mảy may cảm thấy sợ hãi chút nào nữa.
Thậm chí lúc nhìn xuống mặt đất, cặp mắt rắn hôm qua đã làm cho hắn cực kì khiếp sợ, nhưng bây giờ phản ứng lại rất bình tĩnh, khiến Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy cũng có chút quái dị. Cũng có thể do cơn ác mộng đêm qua, phải trải qua sự đau khổ tàn nhẫn ấy, và việc suốt một đêm ngâm mình trong đám máu me quỷ dị, cảnh vật hiện tại không đủ để dọa được hắn nữa rồi.
Hắn lặng yên nhìn đống máu thịt, ngày hôm qua vẫn còn là một yêu thú cường đại như vậy, nháy mắt đã biến thành đống huyết nhục be bét khắp nơi trên mặt đất. Có thể nhận thấy cái đầu rắn cực lớn đã bị một lưỡi dao sắc bén chém rất nhiều nhát, thậm chí cái răng nanh đã làm Vương Tông Cảnh bị thương cũng đã bị chém đứt, chẳng biết bay đến nơi nào rồi.
Không biết người thần bí kia là ai mà tu vi thật lợi hại, hôm đó dễ đàng dánh bại Phương lão tiên sư của Thanh Vân môn, hôm nay đối diện với yêu thú đáng sợ như vậy vẫn có thể tự dùng sức mạnh bản thân để tiêu diệt.
Có lẽ, đạo hạnh của người này còn vượt xa so với mấy vị thúc bá nhà mình cũng nên.
Vương Tông Cảnh im lặng xuất thần, lòng hơi hoảng hốt, trong đầu chậm rãi nhớ lại những gì tỷ tỷ Vương Tế Vũ ngày đó đã từng nói. Có lẽ, chỉ có đại phái ngàn năm trên Thanh Vân Sơn Thanh Vân Môn tại Trung châu mới có nhân vật lợi hại hơn sao? Có điều nếu quả thực có tu sĩ lợi hại đến thế, vậy thì có khác gì thần tiên đâu?
Nếu tương lai có thể gặp được họ để mở mang kiến thức một chút thì thật là tốt.
Hắn thầm nghĩ như vậy.
Đúng lúc này hắn chợt nghe từ ven rừng truyền đến một chuỗi những thanh âm “soạt soạt soạt soạt”. Vương Tông Cảnh liền giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng cây trong mảng rừng bên phải phía trước, bụi cỏ gai bỗng lắc lư một hồi, sau đó lộ ra thân hình của một con lợn rừng. Con vật này toàn thân đen nhánh, sau lưng là một loạt vảy cứng, nhìn lại giống như một bộ áo giáp, miệng mọc ra hai cái răng nanh vừa thô vừa to, cái mũi không ngừng hít ngửi trong không khí, đang tiến lại gần.
Đập vào mắt nó là những mảnh đầu rắn máu thịt vương vãi trên mặt đất. Con yêu thú lập tức hưng phấn hẳn lên, gầm nhẹ hai tiếng rồi xông thẳng tới ngoạm một miếng thịt rắn, sau đó bắt đầu gặm.
Vương Tông Cảnh biến sắc mặt, may mắn là con yêu thú này hình như còn chưa phát hiện ra hắn, bèn âm thầm lặng lẽ lui về phía sau. Có điều giờ phút này, hắn chỉ tập trung vào thân hình con yêu thú mà không để ý thấy dưới chân mình còn có rất nhiều cành khô lá héo, không cẩn thận giẫm phải liền nghe dưới chân phát ra một tiếng “rắc” giòn vang, một cái cành khô dài khoảng 2 thước bị giẫm gãy thành hai khúc.
Trái tim Vương Tông Cảnh như chùng xuống, phía trước yêu thú bỗng giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng này, trong mắt liền hiện lên thân ảnh Vương Tông Cảnh.
“Gràooooo…”
Con lợn rừng gầm lên một tiếng giận dữ, đám vảy cứng xếp gọn trên lưng đều dựng lên như những lưỡi kiếm sắc bén, bộ lông cũng dựng ngược, hướng về Vương Tông Cảnh gào rống. Vương Tông Cảnh cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra con yêu thú này rất hung ác, tuyệt đối không phải là loại hiền lành gì. Nếu như có thể nói cho con yêu thú hiểu, hắn rất muốn giải thích cho nó biết một lần: ngươi cứ ăn thịt của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cướp đoạt của ngươi đâu …..
Có điều không đợi hắn nói ra mấy lời linh ta linh tinh đó, con yêu thú này đã lao thẳng về phía hắn như một con trâu điên, hàm răng nanh sắc nhọn phản chiếu những tia nắng sớm xuyên qua tán cây rừng, lóe lên ánh sáng chói mắt.
Vương Tông Cảnh vô thức né về phía bên cạnh, dùng hết sức lực toàn thân nhảy ra. Không ngờ tới cú nhảy này xa hơn bình thường một nửa, vậy mà có thể né được đòn công kích của yêu thú. Chính hắn cũng cảm thấy có phần sửng sốt.
Yêu thú tấn công không trúng, theo quán tính còn chạy thêm một đoạn nữa, nhưng nó rất nhanh chóng dừng lại, một lần nữa vọt về phía Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh quay người bỏ chạy thục mạng, chạy trái chạy phải trong rừng. Cũng may đây là rừng già rậm rạp, chứ nếu là ở đất bằng phẳng thì dù thể lực Vương Tông Cảnh có tăng trưởng một cách khó hiểu như thế nào thì vẫn không phải là đối thủ của loại yêu thú hung hãn này.
Mượn phần đông cây cối che chắn, Vương Tông Cảnh tạm thời lánh sang, tránh né đòn tấn công của con yêu thú. Nhưng tiếng bước chân con yêu thú kia càng lúc càng gần lại, tiếng gầm đáng sợ không ngừng vang lên tựa hồ đã ở ngay sau lưng hắn. Liên tục đuổi bắt một hồi, con yêu thú đã bị con mồi giảo hoạt này chọc giận hoàn toàn, đôi mắt ti hí của nó thậm chí còn đỏ lên một cách dữ tợn, dốc hết sức lực liều mạng đuổi theo gã thiếu niên đằng trước.
Trong rừng rậm làm gì có đường, địa thế cũng không bằng phẳng, quan trọng nhất là dưới những cái cây cao lớn cũng chẳng phải trống không mà còn có rất nhiều rêu xanh, hoa cỏ, đá kì dị, rễ cây thậm chí là bụi gai lớn. Vương Tông Cảnh cắn răng liều mạng trốn chạy trong rừng, nhưng chẳng bao lâu sau liền phát hiện tốc độ bản thân đang chậm dần, không thể khống chế được nữa, dường như mọi thứ chung quanh đang lôi kéo chính mình, nhìn phía trước chỉ thấy vô cùng vô tận toàn cây với cây, khắp nơi đều là bụi gai nhọn đã tạo ra vô số vệt máu trên cơ thể hắn.
Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, dường như có một chỗ khác hẳn với những vùng xung quanh, lộ ra một chút ánh sáng. Trong khi đang dốc sức liều mạng chạy trối chết trong rừng, hắn vô thức vọt tới. Nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn bỗng cứng đờ lại. Mùi tanh tràn ngập, máu thịt vương vãi trên mặt đất, phía trước chính là chỗ cái đầu rắn rơi xuống, hắn chạy loạn một vòng trong rừng cuối cùng lại quay về chỗ cũ.
Cùng lúc đó, con yêu thú đang đuổi theo sát sau lưng gầm lên một tiếng hung ác, từ phía sau nhào tới.
----------oOo----------
(*) sa : tên một loại hàng dệt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK