Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình nàng khẽ động, phảng phất như những gợn nước đang nâng đỡ cơ thể nàng, người con gái xinh đẹp thần bí lướt đi trong nước, những dao dộng khẽ truyền đến qua làn nước khiến Vương Tông Cảnh biết đó không phải chỉ là ảo giác. Có điều nhìn thân ảnh xinh đẹp kia giống như càng ngày càng cách xa, trong lòng của hắn có chút không nỡ, thân thể khẽ chuyển động, muốn đuổi theo nàng. Nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm thấy tức ngực, đầu óc choáng váng, nhịn thở quá lâu dĩ nhiên là không ổn.

Tuy thể chất hắn khác hẳn với người thường, nhưng rốt cuộc hắn không phải thần tiên, cũng không từng tu luyện đạo thuật một cách nghiêm chỉnh, cho nên mặc dù có thể nín thở lâu một chút nhưng cũng không thể nào ở mãi dưới nước được. Không còn cách nào, Vương Tông Cảnh đạp mạnh một cái, nhanh chóng bơi lên mặt nước. Trong suốt quá trình này ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người con gái đang lặng lẽ bơi xuống phía sâu trong hồ nước. Dưới ánh trăng mờ ảo, hình bóng kia tựa hồ như tiên nữ, nhẹ nhàng, chậm rãi phiêu đãng về nơi xa.

''Oạp.'', một thân thể cường tráng lao lên mặt nước, hắn há to miệng, hít sâu một hơi, sau đó lại lặn xuống nước ngay lập tức.

Mặt nước lay động , ánh trăng làm say đắm lòng người, nhưng lúc này Vương Tông Cảnh chẳng chút để ý đến những cảnh sắc mê hoặc lòng người đó, chỉ nhìn khắp xung quanh tìm kiếm hình bóng kia. Nhưng chỉ một chút chậm trễ vừa rồi, nữ tử thần bí kia đã biến mất ở phía sâu trong hồ nước, không chút tung tích.

Ánh trăng lạnh lùng mà trong trẻo, làn nước khẽ gợn sóng, Vương Tông Cảnh ngơ ngác đứng giữa cát trắng có xanh, phảng phất như nghe thấy tiếng nước róc rách khe khẽ ở phía xa, hắn dường như có chút ngơ ngẩn.

※※※

Vương Tông Cảnh ra khỏi mặt nước, vừa lên bờ, hắn ngước đầu nhìn, chỉ thấy vầng trăng tròn vành vạnh giữa bầu trời trong vắt, trời cũng đã nửa đêm. Những giọt nước trong trẻo chảy xuống từ tóc mai của hắn, lăn trên cơ thể cường tráng, sau đó rơi xuống. Hắn cau mày, nhặt quần áo ném một bên lên, trầm tư một lát, sau cùng đi về phía núi Ô Thạch.

Màn đêm sâu thẳm, gió đêm mát lạnh, có điều hình như hắn cũng chẳng thấy lạnh mấy, nhanh chóng đi đến đỉnh núi. Ngay lúc vừa đặt chân lên đỉnh núi Ô Thạch, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên chăm chú, nhìn thấy một nam tử đang đứng trước tòa miếu nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chính là Lâm Kinh Vũ.

Trong lòng hắn cảm thấy vui mừng, không kìm được nhanh chóng đi tới, mở miệng gọi: "Tiền bối."

Lâm Kinh Vũ quay đầu lại, ngơ ngẩn một chút, ngạc nhiên nói: "Là ngươi? Muộn thế này rồi, sao ngươi lại đến đây?"

Vương Tông Cảnh nhìn Lâm Kinh Vũ đứng đó, tà áo tung bay, chỉ là đứng chắp tay nhưng lại có được vẻ tiêu sái khó tả, thanh tiên kiếm xanh biếc sau lưng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khắc sâu vào trong ánh mắt của hắn. Trong lòng hắn rất xúc động, chạy đến trước mặt Lâm Kinh Vũ, cung kính cúi người hành lễ, sau đó nói to: "Tiền bối, xin người hãy thu ta làm đồ đệ, ta muốn theo ngươi học tập đạo thuật!"

Lâm Kinh Vũ nhìn Vương Tông Cảnh, trong ánh mắt không có vẻ gì là kinh ngạc, trên mặt lộ ra chút vui vẻ, cũng không có trả lời thỉnh cầu của hắn mà lại nhìn ngắm hắn một cách kỹ càng, sau đó mỉm cười nói: "Sao thế, sao lại đột nhiên chạy đến nói chuyện này với ta?"

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn, thấy nụ cười ôn hòa của Lâm Kinh Vũ, cảm thấy ấm áp trong lòng, lập tức kể lại một lượt tất cả những chuyện xảy ra vào ban ngày, không chút dấu giếm, sau cùng im lặng một lát, sau đó nói: "Tiền bối, ta thật lòng hướng đạo, xin người thu ta làm đồ đệ."

Nói xong hắn liền quỳ xuống trước mặt Lâm Kinh Vũ, lúc ban ngày trước áp lực của bao người trong Vương gia cùng với ảnh hưởng của gia chủ Vương Thụy Vũ, hắn cũng không chịu quỳ xuống, nhưng lúc này lại cam tâm tình nguyện quỳ xuống. Có điều Lâm Kinh Vũ lại đỡ hắn lên, Vương Tông Cảnh vốn có sức trâu, nhưng bàn tay tưởng như nhẹ nhàng đưa xuống Lâm Kinh Vũ lại khiến hắn không thể động đẩy, khiến cho hắn cả kinh, sau đó lại trở nên vô cùng cuồng nhiệt, nguyện vọng bái sư càng thêm nóng bỏng.

Lâm Kinh Vũ nâng hắn, trầm mặc một lúc, khẽ lắc đầu, nói: "Ta không có ý định thu đồ đệ, hơn nữa... " Hắn thoáng nhìn Vương Tông Cảnh, nói: "Long Hồ Vương gia cũng là một thế gia tu chân, phù lục thuật gia truyền cũng coi là một nhánh trong giới tu chân, có điểm độc đáo riêng, ngươi xuất thân từ dòng chính của Vương gia, nếu muốn tu chân thì cần gì phải bỏ gần chọn xa?"

Vương Tông Cảnh nhìn Lâm Kinh Vũ, nói không chút do dự: "Ta đã được chiêm ngưỡng đạo pháp Thanh Vân của ngài, cả thần thông của vị đạo nhân Thương Tùng kia nữa, ta muốn được học thứ tốt nhất!"

Mấy chữ cuối cùng nói vô cùng quyết đoán, không thể lay chuyển, nếu lúc này Vương Thụy Vũ có ở đây, chỉ sợ sắc mặt hắn đã đen tựa đáy nồi. Có điều Lâm Kinh Vũ lại nở nụ cười, nụ cười rất ôn hòa, nhưng trên mặt lại có vẻ ngạo nhiên, chẳng hể có chút khiêm tốn, tràn ngập vẻ tự tin ngạo nghễ thế gian, chỉ thiếu nói ra "Không sai, ngươi nói rất đúng."

Có điều Lâm Kinh Vũ cũng không thu kẻ thành tâm hướng đạo Vương Tông Cảnh làm đồ đệ giống như những cao nhân được kể trong sách mà thản nhiên nói: "Tính ta lười nhác, không có ý định thu đồ đệ, ngươi đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy thất vọng, thể hiện lên cả nét mặt. Mặc dù trong Vương gia Vương Tông Cảnh có nhiều người máu mủ ruột già, nhưng gia tộc quá lớn, năm đó sau khi cha mẹ mất sớm, trừ tỷ tỷ Vương Tế Vũ ra, những người khác cũng không thật sự thân thiết với hắn. Lần trở về sau ba năm xa cách này, hắn cảm thấy lạ lẫm như có một bức tường vô hình ngăn cách vậy. Hắn đã nhờ Minh Dương đạo nhân vốn ở Vương gia bảo đã lâu chuyển lời đến Vương Tế Vũ hiện giờ đang tu luyện trên núi Thanh Vân, Minh Dương đạo nhân cũng đã nhận lời giúp hắn, nhưng cũng nói rõ với hắn, Thanh Vân Sơn cách Long Hồ quá xa, muốn truyền tin tức cũng cần không ít thời gian; hơn nữa môn quy của Thanh Vân Môn có nói, Vương Tế Vũ tu hành chưa có thành tựu, không thể tùy tiện xuống núi.

Trong chuyện này, ngoài việc Vương Tông Cảnh thật tình ngưỡng mộ đạo pháp của Thanh Vân, thực ra trong ý định muốn gia nhập Thanh Vân Môn còn có ý hy vọng có thể rời khỏi Vương gia đến Thanh Vân, gặp tỷ tỷ thân thiết với mình nhất trên thế gian này.

Có điều nghe lời nói của Lâm Kinh Vũ, chính là nhẹ nhàng từ chối, Vương Tông Cảnh lặng lẽ đứng lên, không nói một lời. Lâm Kinh Vũ thấy sắc mặt của hắn, vẻ mặt vẫn bình thản, cũng không nói gì. Đứng đó một lúc, Vương Tông Cảnh đấu tranh trong lòng, rốt cục cũng không quấn quít van xin, lặng lẽ thi lễ với Lâm Kinh Vũ, quay người rời đi.

Hắn đi được khoảng năm sáu bước, chợt nghe sau lưng vang lên giọng nói lạnh nhạt của người nam nhân kia: "Tuy ta không thu đệ tử, nhưng nếu ngươi thực sự muốn gia nhập Thanh Vân Môn, cũng không phải không có cách."

Vương Tông Cảnh giật bắn người, xoay mạnh người, vẻ mặt vui mừng hỏi Lâm Kinh Vũ: "Tiền bối, thật sự như vậy?"

Lâm Kinh Vũ mỉm cười, nói: "Chưởng giáo hiện tại là Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân, từ khi hắn nắm quyền của Thanh Vân Môn, đã thay đổi rất nhiều quy chế tổ truyền, là một người vô cùng quyết đoán. Một trong số đó chính năm năm một lần, Thanh Vân Môn sẽ mở cửa thu nhận những thiếu niên anh tài trong thiên hạ, trước hết sẽ dạy dỗ sau đó chọn lấy những người ưu tú, có điều là..." Nói đến đây, Lâm Kinh Vũ hơi nhíu mày, ngừng một lát sau đó nói, "Chẳng qua là trong đó quy định rất nghiêm ngặt, cạnh tranh rất quyết liệt, ngươi có thể..."

"Ta chấp nhận." Không đợi hắn nói hết lời, Vương Tông Cảnh đã lớn tiếng nói.

Lâm Kinh Vũ mỉm cười lắc đầu, nói: "Cụ thể việc này, ngươi cứ về Vương gia hỏi kỹ Minh Dương."

Vương Tông Cảnh gật đầu liên tục, sau đó cảm tạ rồi cáo từ. Nhìn thân ảnh thiếu niên kia dần đi xa, nụ cười thản nhiên trên mặt Lâm Kinh Vũ dần dần biến mất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy vầng trăng lạnh lẽo giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng trong trẻo.

Bộ dáng của thiếu niên vừa rồi, phảng phất như đã từng thấy, hắn nhìn vầng trăng trong trẻo kia, khẽ thở dài trong lòng, không lẽ năm đó lúc mình mới lên Thanh Vân, tâm tình của Thương Tùng đạo nhân khi nhìn mình cũng giống như tâm trạng ngày hôm nay của mình?

※※※

Lúc này đêm đã khuya, nhưng trên đường đi lại vô cùng bình an, không gặp phải một con yêu thú nào, có điều lúc đến thành Long Hồ, cửa thành dĩ nhiên đã sớm đóng cửa.

Có gọi có lẽ cũng chẳng có ai mở cửa, Vương Tông Cảnh nghĩ ngợi chốc lát, quyết định không gọi cửa, liền tìm một cái cây lớn ở gần đó, trèo lên, sau đó ngồi trên cành cây, dựa vào thân cây, chợp mắt qua đêm, cách ngủ như vậy cũng là bình thường khi ở trong cánh rừng kia, hắn đã sớm quen rồi.

Màn đêm đi qua, khi những tia sáng yếu ớt đầu tiên của buổi sớm mai phủ lên thành Long Hồ, lính canh cổng vừa mới mở cửa thành liền thấy một thân ảnh cao to chạy vào nên rất cả kinh, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của người đó, hắn cũng không ngăn cản. Sau khi vào thành, Vương Tông Cảnh cũng không đi đâu khác mà về thẳng Vương gia bảo.

Lúc này vẫn còn sớm, hầu hết mọi người vẫn còn đang yên giấc, nhưng dĩ nhiên đám hạ nhân canh cổng hay có trách nhiệm mua bán đã phải rời giường. Vương Tông Cảnh đi thẳng vào từ cửa lớn, gia đinh canh cổng không ngăn cản hắn, nhưng ánh mắt khi nhìn hắn khác hẳn với lúc hắn ra ngoài ngày hôm qua, có lẽ việc ngày hôm qua đã lan truyền khắp Vương gia rồi.

Nhưng dĩ nhiên Vương Tông Cảnh cũng sẽ không thèm để ý tới những thứ này, cũng không làm như đã tỉnh ngộ chạy đến trước mặt Vương Thụy Vũ quỳ xuống chịu đòn nhận tội, mà đi thẳng về tiểu viện mình đang ở. Vừa bước qua cửa vào đình viện, Vương Tông Cảnh ngẩn người một chút, trong đình viện, dưới bóng cây ngô đồng, tên béo Nam Sơn đang ngồi trên cỏ, lưng tựa vào thân cây, đầu gục xuống ngực, thở đều đặn, chính là ngồi ngủ ở đó.

Vương Tông Cảnh chậm rãi bước tới, vẻ mặt phức tạp nhìn Nam Sơn, vừa định thò tay lay tỉnh hắn, nhưng sau đó nhanh chóng ngừng lại, nhìn khuôn mặt trắng mập kia một lúc, thở dài trong lòng, quay người đi vào trong phòng, đến giường ôm một đống chăn mền lên, định đi ra ngoài đắp cho Nam Sơn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, trong đình viện, sau đó thanh âm trầm thấp của Nam Thạch Hầu vang lên cạnh cây ngô đồng ngoài cửa, Vương Tông Cảnh nghe thấy hắn thấp giọng gọi hai câu: "Tiểu Sơn, Tiểu Sơn?"


----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK