Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 49: Giấu mặt (Hạ)

Vầng dương dần biến mất ở đằng tây, màn đêm buông xuống.

Trong màn đêm, biệt viện Thanh Vân cuối cùng cũng yên bình trở lại sau một ngày ồn ào náo động. Dưới bầu trời đầy sao, tất cả tiểu viện đều chìm trong tĩnh lặng. Căn viện số hai mươi ba đường Ất cũng hoàn toàn im ắng, các cửa sổ đóng chặt, ngoại trừ Tiểu Đỉnh hôm nay gặp chuyện nên chưa trở lại phòng chữ Mộc thì những người khác đều đã về phòng mình nghỉ ngơi.

Bên trong phòng chữ Hỏa, Vương Tông Cảnh nằm trên giường, cho dù đã nửa đêm nhưng vẫn trằn trọc không thể ngủ được. Trong đầu hắn cứ hiện lên gương mặt của người con gái áo xanh hôm nay, cứ vô thức nhớ đến lần đầu gặp gỡ đầy quái dị ở sâu dưới đáy nước Long Hồ.

Không hiểu sao trong lòng nóng như lửa đốt, Vương Tông Cảnh nằm trên giường mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen. Chẳng biết qua bao lâu, hắn đột nhiên trở mình, khuôn mặt hiện nét dứt khoát, nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa. Sau khi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định ngoài cửa không có ai, hắn mới nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đêm không trăng, bầu trời lấp lánh vô số vì sao, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khoảng sân tĩnh mịch, bóng lan can cô độc trượt dài trên mặt đất, mùi cỏ xanh tươi mát thoang thoảng trong không khí. Sau khi đóng chặt cửa phòng, Vương Tông Cảnh nhìn xung quanh rồi rảo bước ra ngoài tiểu viện, chần chừ một chút, cuối cùng đi thẳng về hướng vườn hoa phía sau biệt viện.

Trên đường vắng vẻ không một bóng người, hắn men theo con đường quen thuộc dẫn đến vách đá ở vườn hoa, không chần chừ leo lên. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một câu hỏi không cách nào giải đáp, ngày đó ở khu rừng này, tại sao lại xuất hiện bốn con yêu thú?

Nhìn thoáng qua khu rừng rậm âm u, Vương Tông Cảnh nhíu mày, không mạo hiểm mà nhanh chóng trèo lên một cây lớn, sau đó nhờ sự che chở của màn đêm, di chuyển cực nhanh như một con khỉ, đi theo một đường vòng cung lớn, cuối cùng đã ra khỏi Thanh Vân biệt viện từ một góc khá xa, tránh những thủ vệ thần bí của biệt viện, sau khi xuống núi liền thẳng hướng về thành Hà Dương.

Sau chuyện xảy ra ban ngày, lúc bị Mục Hoài Chính đưa lên Thông Thiên Phong, Vương Tông Cảnh nghe được bọn họ tán gẫu, trong đó có nói người của Hạo Thiên Kiếm Phái nghỉ tại một nhà trọ ở thành Hà Dương. Lúc này, tâm trạng của hắn vô cùng kỳ quái, rõ ràng biết hành động của mình là ngu ngốc, nhưng cảm giác kích động đến sôi trào nhiệt huyết lại khiến hắn không kiềm chế được, bất kể ra sao cũng muốn gặp lại nàng thêm lần nữa.

Ai biết được ngày mai nàng sẽ đến chân trời góc biển nào, cõ lẽ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Dưới bóng núi Thanh Vân hùng vĩ, hắn lao đi trong làn gió đêm, chạy về một hướng kỳ quái vô định.

Bóng đêm âm u, xa xăm và tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, hắn đã ở trong thành Hà Dương, đêm khuya vắng lặng và im lìm như trước, dân chúng trong thành đều đã yên giấc, con phố dài vắng vẻ không một bóng người. Trong lòng Vương Tông Cảnh thầm nhớ lại tên nhà trọ nghe trộm được lúc ban ngày, vừa chạy vừa tìm kiếm trên đường.

Chẳng biết có phải do hắn gặp thời hay không, manh mối mơ hồ như thế, nhưng khi hắn chạy đến con phố thứ hai thì đã nhìn thấy một biển hiệu đề “Nhà trọ Vân Phúc”. Phải chăng vì tên quán trọ này có một chữ “Vân” giống trong Vân Châu nên người của Hạo Thiên Kiếm Phái mới ở đây… Lúc này đêm đã khuya, nhà trọ Vân Phúc đóng cửa, trước cửa treo hai đèn lồng đỏ dán chữ “Vân” và “Phúc” đang nhẹ nhàng lay động theo gió đêm trên con phố dài.

Đứng trong một góc tối bên đường, Vương Tông Cảnh hơi căng thẳng, mặc dù lúc chạy trên đường cảm thấy trong lòng sôi sục, nhưng khi đến nơi lại do dự ngập ngừng. Đang lúc chần chừ, hắn chợt nghe thấy tiếng động vọng từ phố bên kia, hình như hướng về nơi này. Hắn vội vàng co người lại ẩn nấp, sau đó lén nhìn ra ngoài, nhưng lập tức giật mình, há hốc miệng không nói thành tiếng.

Chỉ thấy dưới ánh sao, trên con đường bên ngoài nhà trọ, Tiểu Đỉnh mang vẻ mặt tức giận đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn có Đại Hoàng, Tiểu Hôi luôn đi theo như hình với bóng, lúc này đều đang quay đầu nhìn cậu chủ nhỏ.

Nhờ chút ánh sáng mờ ảo, Vương Tông Cảnh thấy rõ dấu tay đỏ in trên mặt Tiểu Đỉnh khi bị đánh và vết thương nơi khóe miệng đều đã gần lành, khóe miệng vẫn còn vết rách nhưng dấu tay trên mặt thì hoàn toàn biến mất. Rõ ràng sau khi trở về, Tiểu Đỉnh đã được bôi linh dược gì đó, vô cùng hiệu nghiệm.

Nghĩ đến đây, Vương Tông Cảnh khẽ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía, vẫn phố dài vắng vẻ, ngoại trừ mình đang nấp ở chỗ tối và Tiểu Đỉnh hầm hầm tức giận đang nghênh ngang đứng trước cửa nhà trọ thì không có người thứ ba. Tiểu Đỉnh đứng chống nạnh, trừng mắt nhìn nhà trọ kia, trông có vẻ rất giận dữ, nói với Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên cạnh: “Tên kia chắc hẳn đang ở đây.”

“Gâu gâu!” Đại Hoàng khẽ sủa hai tiếng rồi lười biếng ngổi xuống đất, ngược lại Tiểu Hôi có tinh thần hơn nhiều, ngoác miệng cười đứng cạnh Tiểu Đỉnh, vịn tay lên người cậu bé, thỉnh thoảng lại gãi gãi đầu.

Tiểu Đỉnh nắm chặt bàn tay mũm mĩm, ra sức vung lên: “Chúng ta vào tìm hắn tính sổ!”

Nói xong liền chạy về phía nhà trọ, Đại Hoàng và Tiểu Hôi theo sát bên cạnh. Vương Tông Cảnh chứng kiến, thầm nghĩ chuyện này sao có thể, thằng bé nhỏ như vậy mà xông vào thì chỉ có nước chịu thiệt. Thân thể Vương Tông Cảnh hơi động, đang định đi ra gọi cậu bé lại, ai ngờ Tiểu Đỉnh chạy được hai bước lại dừng giống như nhớ ra điều gì, tự nhủ: “Không được, không thể đi vào như vậy, bọn chúng sẽ nhận ra mình ngay.”

Dứt lời liền túm lấy cái túi trên lưng, thò tay vào lục lọi một hồi, lát sau lôi ra một mảnh khăn lụa vuông màu nâu chẳng biết dùng làm gì mà lại ở trong túi, thoáng chốc đã buộc ở trên mặt, chỉ để lộ từ mắt trở lên, lập tức biến thành một tên trộm nhỏ bịt mặt.

Cái đầu tròn nhỏ gật gật, xem ra cậu bé hài lòng lắm, lại còn bật cười mấy tiếng, đang định đi tiếp thì liếc thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên cạnh. Tiểu Đỉnh “Ừm” một tiếng, cúi đầu đưa tay mò mẫm trong túi, nhưng thời gian lục lọi lâu hơn lần trước, cuối cùng lôi ra một tấm khăn vuông giống tấm khi nãy và một cái quần nhỏ, chắc là của Tiểu Đỉnh hay mặc.

Tiểu Đỉnh không nói nhiều, lập tức ôm lấy con khỉ, đầu tiên buộc khăn lên mặt nó, sau đó lại ôm đầu con chó, trùm luôn cái quần lên chiếc đầu to lớn, chỉ để lộ hai con mắt đang xoay tròn. Dưới ánh sao, Vương Tông Cảnh đứng một bên nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa bật cười thành tiếng, một người một khỉ một chó đều biến thành kẻ trộm bịt mặt, nhưng nhìn chẳng ra thể thống gì, hài hước không chịu được.

“Như thế bọn chúng sẽ không nhận ra chúng ta!” Tiểu Đỉnh đắc ý nói, sau đó vung tay lên, dẫn theo đồng bọn phóng về hướng nhà trọ. Nhưng đã đến cửa rồi, lại không thể đá cửa vào, may mà Tiểu Hôi nhanh nhẹn, mặc dù bịt mặt trông như một con khỉ ngốc, nhưng bản chất vẫn vô cùng lanh lợi, chỉ trỏ gợi ý cho Tiểu Đỉnh, sau đó một người hai thú lại vòng sang con hẻm nhỏ bên cạnh nhà trọ. Nơi đó có một bức tường cao hơn người, Tiểu Đỉnh và Tiểu Hôi đều leo lên lưng Đại Hoàng, sau đó Đại Hoàng sủa một tiếng, lùi lại mấy bước lấy đa rồi nhảy vọt qua.

Một chuỗi động tác vô cùng thuần thục, Vương Tông Cảnh đứng một góc nhìn đến trợn mắt, trong giây lát đã quên luôn ý định ngăn không cho Tiểu Đỉnh làm loạn, nghĩ thầm sao thằng nhóc lại vượt tường điêu luyện như vậy… chắc chắn phải thường xuyên luyện tập nên mới làm được thế này… Nhưng hắn nhanh chóng giật mình tỉnh ra, hơi đâu mà nghĩ nhiều như vậy, lập tức chạy đến chỗ bức tường nhà trọ, sợ rằng Tiểu Đỉnh vào đó đã chịu thiệt rồi. Hiện giờ Tiểu Đỉnh làm loạn như vậy, lòng dạ hắn vốn rối bời cũng dần bình tĩnh trở lại, cả người tỉnh táo hơn nhiều.

Tuy rằng bức tường không hề thấp, nhưng với một kẻ có chiều cao hơn người như Vương Tông Cảnh thì quả thật chẳng khó khăn gì. Hắn dễ dàng vượt qua, vừa tiếp đất liền nhìn thấy bóng dáng Tiểu Đỉnh đang trốn sau một bụi hoa cách đó không xa, Đại Hoàng và Tiểu Hôi ở bên cạnh quay đầu nhìn về phía hắn. Đối mặt với hai cái đầu kỳ dị đang bịt mặt, tim Vương Tông Cảnh suýt vọt ra ngoài, không phải sợ hãi, mà là thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Cố nén cười, hắn cũng bò qua đó, lúc này Tiểu Đỉnh quay lại, nhìn thấy Vương Tông Cảnh thì hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Vương đại ca, sao huynh cũng ở đây?”

Vương Tông Cảnh cười khổ, sao có thể nói với nó rằng mình đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây là để nhìn trộm người đẹp chứ… Nghĩ ngợi một lát, hắn trừng mắt nhìn Tiểu Đỉnh, nhỏ giọng: “Một thằng nhóc như đệ, nửa đêm một mình chạy đến nơi xa như thế này làm gì? Liều quá!”

Tiểu Đỉnh ấm ức đáp trả: “Không phải huynh cũng tới sao?”

“Ờ thì… Ta lớn hơn đệ mấy tuổi liền, ấy, không phải! Đừng có đánh trống lảng, nơi này đệ không nên đến, mau về đi.” Vương Tông Cảnh đỏ mặt, hơi lớn giọng.

Tiểu Đỉnh lầm bầm vài tiếng, nói: “Không về, hôm nay đệ bị người ta đánh, đệ phải trả thù.”

Vương Tông Cảnh sốt ruột, kiên nhẫn khuyên giải một hồi nhưng Tiểu Đỉnh vẫn không nghe, cứ nhỏ giọng lải nhải không dứt: “Không được, đệ lớn bằng này rồi, nhưng trừ bị mẹ đánh vào mông thì ngay cả cha cũng chưa từng đánh đệ bao giờ.” Nói xong, khăn vuông trên mặt khẽ lay động giống như đang hít hơi, sau đó “Hây” một tiếng liền đứng dựng lên, giống như đang muốn xông vào nhà trọ.

Vương Tông Cảnh kinh hãi, vội vươn tay định kéo nó lại, ngờ đâu đúng lúc đó, một bóng người đàn ông đột ngột xuất hiện giữa hắn và Tiểu Đỉnh. Không một tiếng động, bóng người xuất hiện như quỷ mỵ, bất chợt vươn tay ôm lấy Tiểu Đỉnh đang nhảy lên, kéo trở lại phía sau.

Vương Tông Cảnh kinh hãi, lập tức cho rằng đây là người của Hạo Thiên Kiếm Phái có ý xấu đối với Tiểu Đỉnh, thân hình khẽ động chuẩn bị xông tới, nhưng lại không chú ý đến Đại Hoảng và Tiểu Hôi bình thường luôn bảo vệ Tiểu Đỉnh mà nay lại chẳng hề có địch ý, thậm chí còn thân thiết tiến lại gần kẻ lạ mặt. Ngay lúc này, Tiểu Đỉnh kinh ngạc kêu lên một tiếng:

“Cha.”

Thân thể Vương Tông Cảnh lập tức khựng lại, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển, nhưng không hiểu sao giờ khắc này lại trống rỗng, điều duy nhất có thể nhớ được là một quyển Thanh Phong quyết đã bị chỉnh sửa.

Hắn đưa mắt nhìn lên, dưới trời đêm lấp lánh ánh sao, trước mặt là một người đàn ông ăn mặc giản dị, miệng mỉm cười ôn hòa, đang nhìn Tiểu Đỉnh với ánh mắt yêu thương trìu mến, nhẹ nhàng đưa tay xoa cái đầu tròn nho nhỏ. Ở bên, Đại Hoàng cũng nhích lại gần, không ngừng dùng đầu cọ cọ vào chân người ấy, còn Tiểu Hôi thì toét miệng cười, thuần thục trèo lên ngồi trên vai người đàn ông, nhìn ngó chung quanh, trông có vẻ vô cùng thích chí.

Sau đó, nam tử ngẩng đầu nhìn sang Vương Tông Cảnh.

Đó là một đôi mắt sáng ngời mà sâu thẳm, không sắc bén nhưng phảng phất như sáng hơn tất thảy ánh sáng trên thế gian, chỉ một cái liếc mắt mà như nhìn thấu nội tâm Vương Tông Cảnh, khiến cho một kẻ chưa từng sợ hãi khi đối mặt với vô số yêu thú hung tàn như hắn vô thức lùi lại một bước.

“Cha, đây là Vương đại ca mà con đã nói với người.” Lúc này, Tiểu Đỉnh bên cạnh mở miệng nói.

Tiếp đó, Vương Tông Cảnh thấy người kia mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ thích thú, gật đầu hỏi:

"Vương Tông Cảnh?"

Chẳng hiểu sao Vương Tông Cảnh lại cảm thấy kích động, sau khi hít sâu một hơi liền nói:

"Vâng, tiền bối."

----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK