Một ngày hỗn loạn lặng lẽ trôi qua, đến khi màn đêm buông xuống, trăng treo đầu ngọn liễu, trong đình viện đã chẳng còn ai lui tới. Sau khi Tô Văn Thanh bước vào gian phòng chữ “Thủy” cũng không có động tĩnh gì nữa. Đêm nay, đình viện vắng lặng, ngoài tiếng côn trùng rả rích trên bãi cỏ xanh thì chỉ còn không gian yên tĩnh.
Tối đó, Vương Tông Cảnh ngủ rất ngon lành, không hề trằn trọc khi ngủ trên giường lạ. Chiếc giường gỗ thông phẳng lì, cứng chắc tỏa ra mùi hương nhàn nhạt chính là thứ hắn yêu thích. Khi những tia nắng buổi sớm mai đầu tiên chiếu qua song cửa, cả gian phòng bỗng chốc như sáng bừng lên, bầu không khí còn vương đôi chút nét lười biếng của đêm dài. Vương Tông Cảnh mở mắt, ngồi dậy vươn vai trên giường, sau đó hắn khoác chiếc áo mỏng, bước đến bên cửa sổ rồi đưa tay đẩy cửa. Cửa sổ lập tức mở tung ra, cơn gió nhẹ tươi mát lẫn theo sương ẩm thổi lên khuôn mặt khiến con người ta cảm thấy vô cùng thư thái.
Liễu rủ xanh rờn, hắn đứng trong sân lặng lẽ nhìn lướt qua ba gian phòng “Kim Mộc Thổ” còn đóng chặt cửa trong đình viện, vẫn chưa hề có người đến ở. Ánh mắt Vương Tông Cảnh xoay chuyển, sau đó lướt qua căn phòng chữ “Thủy”, cửa phòng vẫn đóng chặt nhưng khung cửa sổ hướng ra mảnh sân nhỏ đã mở ra, thấp thoáng thấy được bóng dáng yểu điệu đang đi lại trong phòng.
Vương Tông Cảnh nhìn sang đó mấy lượt rồi thu hồi ánh mắt. Hắn thả lỏng tay chân, vặn lưng, hoạt động một hồi trong phòng, sau đó tới ngồi vào chiếc bàn tròn. Ánh mắt hắn nhìn lên bàn, trên đó có một cái hồ lô miệng tròn màu vàng, to bằng cỡ nửa bàn tay. Hắn mở nút gỗ ra, lập tức hương thuốc nhàn nhạt bay thoảng căn phòng.
Trong hồ lô này có hai mươi viên đan dược, tên gọi “Tích Cốc đan”, hôm qua trước lúc rời đi, Vương Tế Vũ đã đưa cho hắn. Theo lời Vương Tế Vũ, loại đan dược này do đan phòng của Thanh Vân môn luyện chế, người bình thường ăn một viên có thể không cần ăn uống trong một ngày, sử dụng lâu dài lại càng có lợi chứ chẳng hề có hại, việc kéo dài tuổi thọ tuyệt đối không phải đùa. Thanh Vân thí mở màn vào tháng bảy tới, mỗi đệ tử tham gia đều được Thanh Vân môn phát Tích Cốc đan cho từng tháng. Mặc dù trong việc tu đạo không giúp ích được mấy nhưng vẫn tốt hơn ăn ngũ cốc hoa màu rất nhiều.
Vương Tông Cảnh nghiêng nghiêng chiếc hồ lô, một viên đan dược tròn tròn lớn chừng đầu ngón tay màu trắng sữa dễ dàng rơi ra, hương thuốc thơm ngát bay thẳng lên mũi. Vương Tông Cảnh quan sát một chút rồi há miệng nuốt viên đan dược vào, sau đó hắn cẩn thận cảm nhận tình huống trong cơ thể. Có điều hắn đợi mãi vẫn chưa có biểu hiện khác thường nào, thân thể bình thường, bụng dạ cũng chẳng hề khó chịu, nhưng cũng không xuất hiện loại dị tượng cảm giác toàn thân bay bổng như thần tiên khi ăn tiên đan trong truyền thuyết.
Nhưng có một điểm là thật, hắn không hề cảm thấy đói bụng nữa.
Có lẽ thứ này chỉ hơi có tác dụng thôi, nội tâm Vương Tông Cảnh thầm nghĩ vậy. Hắn đứng dậy quan sát xung quanh, vốn định ra ngoài đi dạo nhưng do dự một lát hắn lại bỏ qua ý nghĩ này mà ngoan ngoãn ở trong phòng. Hôm qua Vương Tế Vũ đã nói rõ rằng sáng nay sẽ tới dẫn Vương Tông Cảnh lên núi Thanh Vân để mở rộng tầm mắt, cho biết đất lành thế gian, thắng cảnh tiên gia. Thật lòng Vương Tông Cảnh cũng khá háo hức nên hiện giờ hắn quyết định nằm trên giường đợi Vương Tế Vũ.
Hôm qua Vương Tế Vũ đã nói rõ rằng sẽ đến sớm, nhưng Vương Tông Cảnh nằm trên giường đợi chán đợi chê, vầng dương chầm chậm lên cao, khu biệt viện của hắn cũng dần vang lên tiếng người qua lại, đến tận khi mặt trời sắp tới đỉnh đầu mà Vương Tế Vũ còn chưa tới.
Trong lòng Vương Tông Cảnh không khỏi cảm thấy thấp thỏm lo âu, cũng chẳng thể nói hắn thiếu kiên nhẫn chờ đợi. Trải qua ba năm vùng vẫy tìm đường sống ở khu rừng nguyên thủy ngập tràn nguy hiểm, ngoại trừ việc mất hết vẻ ngây thơ non nớt của ngày xưa và rèn luyện được tâm chí cứng cỏi, hắn còn tôi luyện khả năng nhẫn nại. Ở khu rừng rậm, khi đi săn những yêu thú hung mãnh, hắn thường phải kiên nhẫn chờ đợi vài ngày để tìm kiếm cơ hội tốt nhất, bởi vì trong chém giết sinh tử, nhiều lúc chỉ cần tính toán sai một li đã phải trả giá bằng cả tính mạng.
Đương nhiên tình huống hiện tại không thể so sánh với loại chém giết máu tanh kia, chắc Vương Tế Vũ có bận chuyện gì đó nên đến trễ. Nhưng dù sao việc chờ đợi cũng chẳng phải thứ khiến người ta vui vẻ, sau khi đi đi lại lại mấy vòng, Vương Tông Cảnh liền tiến tới mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.
Lúc này, ánh nắng tươi đẹp chiếu khắp đình viện, hành lang uốn lượn dẫn tới cửa chính, thấp thoáng vang lên tiếng chân người đi lại bên ngoài. Vương Tông Cảnh nghiêng tai lắng nghe, không biết hôm nay có bao nhiêu người đến đây, hết thảy bọn họ khao khát, nỗ lực vì tia hi vọng mong manh bước vào Thanh Vân môn.
Lững thững bước đi trong đình viện, trên bãi cỏ xanh, bóng liễu rủ xuống ngàn vạn sợi tơ. Vương Tông Cảnh đưa tay vuốt ve thân cây cứng chắc, cảm giác thô ráp trong lòng bàn tay khiến nội tâm hắn tự nhiên nảy sinh sự thân thiết khó hiểu, hai tay hai chân như ngứa ngáy, không nhịn được định trèo lên cây.
Đúng lúc này, sau lưng hắn chợt vang lên tiếng động nhỏ vọng đến từ cửa lớn của tiểu viện. Trong lòng Vương Tông Cảnh vui vẻ, hắn quay đầu lại nhìn, miệng đang định kêu “tỷ tỷ” thì chợt giật mình. Chỉ thấy cửa lớn của tiểu viện bị đẩy ra, một bóng người xuất hiện, nhưng đó không phải Vương Tế Vũ mà là một nam thanh niên đĩnh đạc, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn. Có điều lúc này trên mặt y lạnh nhạt không chút cảm xúc, lông mày hơi hơi nhíu lại, dường như trong lòng chôn dấu tâm sự không hề vui vẻ.
Ngay lúc đó, người thanh niên cũng nhìn thấy Vương Tông Cảnh, có điều phản ứng của y chẳng hề nhã nhặn như Tô Văn Thanh hôm qua, y lạnh lùng liếc nhìn Vương Tông Cảnh một chút, sau đó rời mắt sang nơi khác rồi bước vào. Vương Tông Cảnh khẽ nhíu mày, cảm thấy thanh niên này không phải người dễ gần nên hắn cũng chẳng có ý đinh tới bắt chuyện. Hắn đứng nhìn người thanh niên quan sát sơ qua tiểu viện, sau đó như phát hiện điều gì, y bước thẳng về phía căn phòng chữ “Kim” rồi đẩy cửa đi vào.
“Bành”
Một tiếng trầm thấp khó chịu vang lên, cửa phòng nặng nề đóng lại sau lưng y.
Vương Tông Cảnh nhìn khung cửa bên đó một lát, sau đó quay đầu lại thì hắn bỗng ngẩn ra, chẳng biết từ lúc nào bóng dáng Tô Văn Thanh đã đứng ở chỗ cửa sổ căn phòng chữ “Thủy”, nàng đang nhìn sang gian phòng chữ “Kim”, nét mặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Lát sau, như cảm nhận được ánh mắt của Vương Tông Cảnh, nàng quay đầu nhìn lại. Vương Tông Cảnh hơi chần chờ, cuối cùng khẽ gật đầu với nàng.
Gió khẽ thoảng qua, cành liễu bên người nhẹ nhàng lay động làm chiếc bóng trên mặt đất cũng đung đưa hiu quạnh theo.
Tô Văn Thanh mỉm cười, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh công tử?”
Lông mày Vương Tông Cảnh khẽ nhếch, đáp lời: “Không dám nhận, tại hạ họ Vương, tên Tông Cảnh.”
Tô Văn Thanh khẽ “Ừ” một tiếng, nàng nhẹ nhàng vươn tay trái vịn lên cửa sổ, mỉm cười nói: “ Mặc dù không biết tương lai như thế nào nhưng trong một năm này chắc hẳn sẽ là hàng xóm ở đây, ngày sau kính xin Vương công tử chỉ giáo thêm nhiều.”
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: “Không dám cô nương, bây giờ tại hạ cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng, có tâm hướng đạo nhưng thực tế lại hoàn toàn chẳng biết gì cả, không thể so sánh với cô nương vốn gia học uyên bác, chỉ sợ tương lai ta phải thỉnh giáo cô nương nhiều.”
Tô Văn Thanh nhìn hắn, ngón tay trắng nõn vịn trên làn cửa sổ bằng gỗ hơi co lại, rồi khẽ khàng nhấc lên, uyển chuyển gõ trên bệ cửa như chú chim sẻ, ý cười thoảng trên gương mặt không giảm, ra dáng một mỹ nhân thuỳ mị bên cửa sổ, nàng nở nụ cười nói: “Sao Vương công tử biết gia đình ta học vấn uyên bác?”
Vương Tông Cảnh đón ánh mắt của nàng không có ý e ngại, hắn nói: “Hôm qua, ở ngoài Thanh Vân biệt viện tại hạ có chứng kiến qua quý huynh muội.”
Tô Văn Thanh khẽ gật đầu, dường như nàng không cảm thấy bất ngờ chút nào, sự tình hôm qua chẳng chút ảnh hưởng đến sắc mặt nàng, trái lại một đôi mắt sáng thâm sâu liếc nhìn Vương Tông Cảnh, sau đó bỗng nhiên nói: “Xin hỏi công tử có phải là người U Châu?”
Trong lòng Vương Tông Cảnh rung mình: “Tô cô nương cớ gì nói vậy?”
Tô Văn Thanh mỉm cười nói: “Lư Dương Tô gia mặc dù có mấy phần tiếng tăm nhưng chỉ trong vòng U Châu mà thôi. Phóng mắt thiên hạ, đất biên thuỳ U Châu, Lư Dương Tô gia không tính là gì, nhưng xem lời công tử lại rất hiểu rõ về Tô gia, chắc hẳn cũng xuất thân ở U Châu phải không?”
Vương Tông Cảnh không kiềm được lại liếc cô gái này lần nữa. Tô Văn Thanh thật quá thông minh nhạy bén, chỉ trong vài câu nói đã ẩn chứa sự không tầm thường, quả nhiên Thanh Vân thí là nơi anh tài tụ tập như mây, không thể khinh thường.
Ở bên kia, Tô Văn Thanh nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười không nói. Vương Tông Cảnh cũng chẳng ngại ngần, hắn cười “ha ha”, thản nhiên nói: “Tô cô nương thật lợi hại, không giấu gì cô nương, tại hạ đúng là xuất thân từ U Châu, con cháu Long Hồ Vương gia.”
“Ồ, Long Hồ Vương gia?” Lúc này, Tô Văn Thanh khẽ nhíu cặp lông mày, lát sau nàng khẽ gật đầu rồi lại lộ nét mặt tươi cười, nói: “Không ngờ trùng hợp như vậy, tại tiểu viện nho nhỏ này còn có thể gặp được đồng hương, thật khiến cho người ta vui mừng.”
“Đúng vậy, thật quá khéo.”
Tô Văn Thanh tỏ vẻ áy náy nói: “Có thể cùng công tử quen biết, Văn Thanh thực cảm thấy vui mừng, nhưng hôm nay còn phải viết mấy bức thư nhà, Văn Thanh xin cáo lui trước.”
Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu nói: “Xin cô nương cứ tự nhiên.”
Tô Văn Thanh mỉm cười rời khỏi chỗ cửa sổ, tiện tay đóng một cánh lại, chỉ còn một khoảng tường trắng trong khuê phòng lộ ra qua khung cửa. Vương Tông Cảnh nhíu mày rời mắt đi, hắn dạo bước mấy vòng dưới bóng liễu trong vườn, sau đó liền trở về phòng.
Đã qua buổi trưa nhưng Vương Tế Vũ vẫn chưa đến, Vương Tông Cảnh không khỏi cảm thấy lo lắng. Có điều vì mới tới đây nên hắn không muốn tùy tiện chạy đi hỏi những đệ tử Thanh Vân môn. Sau khi do dự một lúc, hắn cũng quyết định tiếp tục ở trong phòng chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi, dường như thời gian trôi đi vô cùng chậm chạp. Ở bên ngoài, mặt trời đang dần dần nghiêng bóng, Vương Tông Cảnh buồn chán đi lại trong phòng, hết ngồi nơi nơi nọ lại đến tựa bên cửa sổ ngắm nhành liễu đung đưa trong vườn.
Cứ chờ đợi như vậy đến khoảng giờ Thân hai khắc, Vương Tông Cảnh đã hơi mệt mỏi, buồn ngủ thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân vọng đến từ ngoài cửa lớn tiểu viện. Tinh thần Vương Tông Cảnh lập tức phấn chấn, nhưng hắn vẫn sợ rằng đó chỉ là người tham gia Thanh Vân thí mới tới nên không dám lên tiếng. Hắn vội vàng bước tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu đứng ở hành lang, khuôn mặt tươi cười, dung nhan xinh đẹp như tắm gió xuân, vừa dịu dàng vừa thân thiết, đó chẳng phải Vương Tế Vũ thì là ai?
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK