Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đến nay, động rắn khổng lồ ẩn sâu trong rừng rậm vẫn y như năm đó, không có gì thay đổi, chỉ là xác con Kim Hoa Cổ Mãng kia giờ đã biến thành một bộ xương cực lớn. Không chỉ như vậy, nếu quan sát cẩn thận xung quanh sẽ phát hiện một vài chỗ vứt đầy xương cốt yêu thú. Đây tất nhiên là thành quả của Vương Tông Cảnh trong ba năm qua rồi.

Lâm Kinh Vũ theo chân Vương Tông Cảnh tới nơi này. Sau khi nói được chữ đầu tiên, dọc đường đi Vương Tông Cảnh bắt đầu tập khống chế đầu lưỡi của mình, dần nhớ lại được cách phát âm. Tuy rằng khi nói chuyện thỉnh thoảng hắn vẫn bị ngắt quãng bởi những tạp âm quái dị, nhưng như vậy đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Chính từ cuộc nói chuyện kỳ quái này, bằng những câu nói đang dần thuần thục của Vương Tông Cảnh, Lâm Kinh Vũ đã hiểu được toàn bộ sự việc xảy trong ba năm qua. Thời điểm nghe kể tới kẻ thần bí kia, ánh mắt y hơi khác lạ, còn hỏi Vương Tông Cảnh thêm vài câu về việc đó nữa. Khi đến đoạn sau, lúc Vương Tông Cảnh kể về bản thân vùng vẫy tìm đường sống giữa rừng rậm nguyên thủy, y nhìn lại tên thiếu niên mới chỉ mười bốn tuổi nhưng vóc người đã cao lớn như vậy, ánh mắt thoáng lộ ý tán thưởng.

Cuộc nói chuyện này diễn ra rất lâu, thật sự rất lâu. Có lẽ do một thời gian dài Vương Tông Cảnh không giao tiếp với ai nên ngay khi hắn bắt đầu khôi phục khả năng phát âm, hắn đã nói nhiều như hận không thể kể lại tất cả mọi chuyện cho người trước mặt vậy. Dường như chỉ cần mở miệng ra là trong lòng hắn cảm thấy rất dễ chịu rồi.

Đến cuối cùng, khi Vương Tông Cảnh kể lại lúc hắn đuổi giết yêu thú thì Lâm Kinh Vũ nở nụ cười điềm đạm, vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: “Được rồi, ta hiểu mà, ngươi yên tâm ta có thể đưa người về nhà.”

Trái tim Vương Tông Cảnh bỗng nảy lên, không biết tại sao khi nghe được hai chữ “về nhà”, mắt hắn tự nhiên nóng lên, bất giác cắn chặt răng. Lâm Kinh Vũ nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy thì cũng không quấy rầy. Y dạo vài bước trong khoảng rừng trống, quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh, nói:

“Nhưng trước khi rời khỏi đây ta muốn đi xem xét một nơi trong rừng, ngươi chờ một lát được chứ?”

Vương Tông Cảnh gật đầu liên tục, đứng lên đáp: “Không sao, không sao, ngài muốn đi… Ách, tới nơi nào, ta có thể dẫn ngài đi. Khu rừng…này, chỗ nào ta cũng đi qua rồi, rất quen thuộc.”

Ánh mắt Lâm Kinh Vũ chuyển động, mỉm cười nói: “Ta muốn tới khu di tích ở trung tâm rừng rậm quan sát một chút.”

“Ách…” Vương Tông Cảnh sững người lại, nhất thời trầm mặc, cả khu rừng này chỉ có chỗ đó là hắn chưa tới. Nhưng rất nhanh sau đó hắn nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu lên nói:

“Tiên sư, chỗ đó có chướng khí, kịch… Ặc, độc vô cùng.”

Lâm Kinh Vũ gật nhẹ đầu, nói: “Ta biết, nhưng không sao đâu.” Nói xong y nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười nói: “Ngươi có muốn tới đó xem cùng không?”

Nhìn khuôn mặt mỉm cười tự tin của Lâm Kinh Vũ, không hiểu tại sao Vương Tông Cảnh lại cảm thấy tin tưởng đáp: “Có”

Bọn họ ngước lên nhìn sắc trời, vậy mà đã sắp tới hoàng hôn. Có thể thấy khi nãy Vương Tông Cảnh kích động nói một thôi một hồi mất nhiều thời gian như thế nào. Nhưng Lâm Kinh Vũ không hề để ý, vẫn kiên quyết muốn tới đó tra xét. Vương Tông Cảnh thì nghĩ đi sớm sẽ có thể về nhà sớm nên cũng chẳng phản đối gì.

Hai người đứng dậy đi về phía trung tâm rừng rậm. Vương Tông Cảnh quen thuộc địa thế nên dẫn đường đi trước, bọn họ nhanh chóng quay trở lại chỗ bức tượng đá nhỏ. Khi ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua bức tượng bốn đầu tám tay dữ tợn kia, trong nội tâm hắn bỗng nhiên hiện lên hình ảnh người thân bí ngày đó, nhất thời ngẩn ra. Đúng lúc này lại nghe thấy Lâm Kinh Vũ ở phía sau lạnh nhạt nói:

“Đây là tượng Thiên Sát Minh Vương của Ma giáo, là một vị tà thần.”

Nội tâm Vương Tông Cảnh chấn động, không kìm được quan sát pho tượng đá này thêm lần nữa. Danh tiếng Ma giáo chấn động thiên hạ cả ngàn năm qua, không biết đã gây bao nhiêu gió tanh mưa máu ở vùng đất Thần Châu. Tuy rằng khi Vương Tông Cảnh bắt đầu hiểu chuyện Ma giáo đã suy tàn nhưng uy danh thì vẫn còn truyền đến tai của hắn.

Ánh mắt Lâm Kinh Vũ đảo qua bức tượng Thiên Sát Minh Vương kia, thoáng lộ vẻ phức tạp xen lẫn đôi chút lo âu. Nhưng y cũng không nói gì, chỉ cùng Vương Tông Cảnh tiến vào con đường mòn gần như bị che lấp bởi những bụi cây, đi về trung tâm rừng rậm.

Phía xa, màn chướng khí màu đỏ vừa xinh đẹp lại vừa quỷ dị đang vô thanh vô tức phiêu đãng trong rừng rậm. Chướng khí ở đây rất kỳ lạ, giống như giăng thành một bức tường, chỉ chầm chậm bay lên trên chứ không hề bay ra ngoài. Đi đến gần liền phát hiện năm thước xung quanh bức tường chướng khí mặt đất hoang sơ tiêu điều, không có lấy một gốc cây ngọn cỏ nào.

Nhìn màn chướng khí trải dài này, trái tim Vương Tông Cảnh lại đập càng nhanh, tâm tình khẩn trương. Lâm Kinh Vũ dường như biết được suy nghĩ trong lòng Vương Tông Cảnh, y cười nhẹ nói: “Đi theo ta.”

Nói xong liền cất bước đi thẳng về trước. Vương Tông Cảnh chần chờ một chút rồi cũng vội vàng theo sát y. Đi không bao xa liền tới gần màn chướng khí màu đỏ. Vương Tông Cảnh còn đang nghi ngờ bỗng nghe thấy một tiếng vang nhỏ, chính là do thanh tiên kiếm màu xanh lục trên lưng Lâm Kinh Vũ phát ra. Ngay sau đó, hắn cảm giác được một luồng khí vô hình lướt qua, giống như có cơn gió nhẹ thổi lên khuôn mặt hắn.

Lâm Kinh Vũ không dừng bước mà đi thẳng vào bên trong màn chướng khí. Vương Tông Cảnh cũng theo ngay phía sau y, chỉ thấy những chướng khí kia như bị một bàn tay đẩy ra xa họ ba thước, ào ào tản ra hai bên tạo thành một lối đi.

Vương Tông Cảnh vừa kinh sợ lại vừa bội phục, trừng mắt nhìn chằm chằm vào thanh lục sắc tiên kiếm rồi lại nhìn Lâm Kinh Vũ. Hắn thầm nghĩ trên người vị tiên sư này chỉ sợ cũng mang đại thần thông, nhưng nếu so với kẻ thần bí năm đó thì không biết ai lợi hại hơn ai?

Hiện tại hắn có thể sinh tồn được trong cánh rừng rậm này, thậm chí thân thể còn cường tráng đến mức có thể sánh ngang với những yêu thú bình thường. Nhưng trong lòng Vương Tông Cảnh hiểu rõ, so với những tu sĩ thực sự lợi hại thì bản thân mình không khác gì con sâu cái kiến. Chẳng cần nói chuyện đâu xa, ngay con Kim Hoa Cổ Mãng đáng sợ hung ác không gì sánh nổi khi trước, cho tới hôm nay Vương Tông Cảnh vẫn tự nhận mình không phải là đối thủ của nó, vậy mà người thần bí kia chỉ một kiếm đã chém đứt đầu cổ mãng, đó là thần thông đạo hạnh đáng sợ bậc nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng nóng rực lên.

Bức tường chướng khí màu đỏ này độc vô cùng nhưng lại không rộng lắm. Hai người đi khoảng hơn một trượng thì đã vượt qua, tiến vào trong trung tâm khu rừng rậm.

Luồng khí vô hình lặng lẽ thu lại không một tiếng động. Vương Tông Cảnh cũng chỉ có thể cảm giác được một luồng gió mát khẽ lướt qua khuôn mặt. Lâm Kinh Vũ quay đầu nhìn xung quanh, thấy nơi này không khác rừng rậm bên ngoài bao nhiêu, cây cối cũng mọc xanh tươi như thế, chỉ có điều hơi thưa thớt hơn thôi. Phía trước trung tâm khu rừng hiện ra những vách tường đổ nát thê lương đầy vẻ hoang vu.

“Đi nào, đi xem một chút.”

Dứt lời, Lâm Kinh Vũ liền tiến về hướng đó, Vương Tông Cảnh theo ngay phía sau y. Hai người nhanh chóng phát hiện nơi đây cũng có những bức tượng Thiên Sát Minh Vương, hơn nữa đa phần đều còn nguyên vẹn. Mật độ các tượng đá này lại dày đặc hơn bên ngoài, dễ dàng nhìn thấy được vài pho tượng dựng trong khu trung tâm này.

Khi bọn họ đi tới cạnh đám phòng ốc trong di tích thì phát hiện nơi này giống như là tế đàn hay thần miếu vậy. Những bức tường đổ nát chỗ cao chỗ thấp, đoạn lớn đoạn nhỏ, tạo thành một vòng tròn vây lấy một căn phòng bằng đá gần như còn nguyên vẹn, phía dưới bằng đá màu trắng dài rộng hơn chục trượng. Từ phía dưới lên đến thềm nhà phải đi qua mười mấy bậc thang.

Nơi đây hiển nhiên hoang phế đã lâu, dưới sự ăn mòn của gió mưa năm tháng các phòng ốc xung quanh đều đã đổ nát, chỉ riêng căn phòng ở giữa tế đàn này là vẫn nguyên vẹn, có điều bức tường đá chắc chắn bên ngoài căn phòng cũng loang lổ, cũ kỹ vô cùng, khắp nơi đều hiện ra dấu vết tàn phá.

Lâm Kinh Vũ hơi nhíu mày, quay đầu nói với Vương Tông Cảnh: “E rằng nơi đây chính là một khu tế thần của Ma giáo thời xưa, tà môn ngoại đạo chắc hẳn sẽ có chút quái dị. Ta tới tế đàn xem xét, ngươi ở lại nơi này chờ ta.”

Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu đồng ý.

Lâm Kinh Vũ xoay người đi lên chỗ thềm đá kia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chỗ âm u trong cửa lớn. Y từ từ bước tới, sau lưng dần sáng lên kiếm quang màu lục, trong chốc lát đã biến mất sau cửa tế đàn.

Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đã ngả về tây, sắc trời dần u ám. Dưới ánh hoàng hôn, những vách tường đổ nát và những tượng đá đang đứng lặng lẽ trong bụi cỏ hoang đều được bao phủ thêm một tầng âm u thần bí, dường như đang bộc bạch sự tàn khốc của năm tháng tang thương. Hắn lặng lẽ thở dài.

Vương Tông Cảnh nhíu mày, không phải trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi. Sống trong khu rừng này ba năm đã rèn luyện cho tâm tính hắn trở lên cứng cỏi, có điều không hiểu vì sao khi nhìn mảnh di tích thê lương này hắn cảm thấy hơi khó chịu. Trầm tư một lát, hắn dời ánh mắt khỏi những phòng ốc kia, tùy tiện đi lại xunh quanh.

Di tích này cũng không lớn, có lẽ còn chẳng bằng một thôn trang bình thường ở Trung thổ Cửu châu. Vương Tông Cảnh nhàn rỗi đi một vòng xung quanh chỗ tế đàn, ngoài trừ tại một mảnh cỏ dại có vài dấu chân thì cũng không có gì khác lạ. Lúc này thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt trời đã tối hẳn rồi. Những căn phòng đổ nát vẫn nằm yên lặng ở đó như một con quái thú lặng lẽ rình mồi, ẩn mình trong bóng tối.

Đúng lúc này, ánh mắt Vương Tông Cảnh đột nhiên khựng lại, dường như có ánh sáng lóe lên ở bức tường đổ nát phía tây khu tế đàn. Hắn vội xoay người nhìn chằm chằm vào chỗ đó, trong lòng căng thẳng, nhưng bóng tối vẫn âm u yên ắng như chưa từng xảy ra điều gì. Hắn do dự một chút rồi đi tới chỗ đó.

Bước chân trên cỏ nhẹ nhàng không một tiếng động, gió đêm nhè nhẹ thổi lướt qua khuôn mặt. Hắn rất nhanh đi tới trước bức tường đổ, xung quanh im ắng, tiếng côn trùng kêu khi nãy cũng không còn nữa. Đúng lúc này, quang mang màu lại một lần nữa lóe lên nhàn nhạt sau bức tường đổ.

Vương Tông Cảnh khẽ quát một tiếng, thân thể hắn bất ngờ bật nhảy vèo lên bức tường đổ nát cao hơn nửa người. Ngay sau đó, cả người hắn đột nhiên chấn động đứng ngẩn ngơ trên bức tường đá.

Phía sau bức tường là một căn phòng cũ nát, tất nhiên đã bị hư hại từ lâu chỉ còn trơ trọi vài vách tường đổ vỡ. Nhưng lại có một người thân hình cao lớn, khuôn mặt vuông vắn đang ngồi xếp bằng trong góc phòng. Vương Tông Cảnh chẳng thể nào quên nổi khuôn mặt ấy, y chính là kẻ thần bí năm xưa đã mang hắn tới chỗ rừng rậm này.

Có điều lúc này, dưới ánh sáng u ám có thể thấy khuôn mặt âm dương kinh khủng của kẻ thần bí kia đã thay đổi. Nửa bên mặt màu đỏ sậm đáng sợ đã biến mất gần hết, bây giờ chỉ có một tầng ửng đỏ mờ mờ còn ngoan cố bám trên da thịt bên má. Ít nhất khi nhìn cả bộ mặt đã không còn làm người ta sợ hãi nữa.

Lúc này, ánh mắt kẻ thần bí lạnh lùng như băng liếc về phía Vương Tông Cảnh. Trong lòng Vương Tông Cảnh cảm thấy lạnh lẽo. Không đợi hắn kịp mở miệng kêu la hay phản ứng gì người thần bí kia hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, một dải thanh quang hiện ra, như làn nước cắt ngang màn đêm mờ mịt, như phù quang lược ảnh rơi xuống, chém thẳng về phía Vương Tông Cảnh.

Kiếm khí còn chưa tới gần Vương Tông Cảnh đã cảm thấy một luồng kình khí ập vào mặt, giống như cắt vào da thịt mình vậy. Hắn nào dám chống đỡ, ngay lập tức lộn vòng ra ngoài theo bản năng. May là thân thủ của hắn mạnh mẽ như yêu thú, nhanh nhẹn kinh người mới có thể tránh thoát được một kiếm kinh khủng này. Thân hình hắn ngã “hụych” về phía sau.

Dải thanh quang nhìn mềm mại như nước kia chém xuống một nhát, lập tức bức tường đá cứng rắn liền vỡ thành bụi phấn, đá vụn bắn tung tóe ra xung quanh. Kẻ thần bí kia bước ra, lạnh lùng liếc nhìn Vương Tông Cảnh, dường như đã nhận ra thiếu niên đã ngoan cường sống sót này, y hơi ngạc nhiên. Nhưng ngoài chút ngạc nhiên ra thì y lại càng lạnh lùng, không nói gì mà tiếp tục huy động tiên kiếm.

Thanh quang tức thì bừng sáng, như một vầng trăng thanh khiết mọc lên giữa mảng di tích đang dần mờ mịt, chiếu lên thân hình cao lớn của kẻ thần bí nhìn vô cùng nổi bật. Khuôn mặt Vương Tông Cảnh tái đi không còn giọt máu, không kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ năm xưa khi kẻ thần bí một kiếm chém chết Kim Hoa Cổ Mãng, thân thể hắn bắt đầu run rẩy.

Thế nhưng thời điểm hào quang sáng rực, thân thể kẻ thần bí đột nhiên chấn động. Dường như cảm nhận được điều gì đó, y chậm rãi thu thanh tiên kiếm màu xanh lại, ánh sáng chói lọi phai nhạt đi rất nhiều. Ánh mắt y vừa kinh ngạc vừa phức tạp ngẩn ngơ nhìn vào trong bóng tối.

Một tia hào quang xanh biếc dần dần sáng lên từ nơi đó, vẫn giống như hình dáng hiên ngang năm xưa. Bây giờ thanh tiên kiếm trong truyền thuyết đó lại một lần nữa xuất hiện trong mắt hắn. Mà người dùng kiếm cũng là khuôn mặt hắn từng quen thuộc.

Lâm Kinh Vũ chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. Hào quang của thanh danh kiếm Trảm Long trong tay lưu chuyển soi sáng khuôn mặt anh tuấn. Tay trái hắn cầm một tấm ván gỗ cũ kỹ, lẳng lặng đi đến trước kẻ thần bí.

Dừng lại, chăm chú nhìn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, không nói gì hồi lâu.

Bầu không khí có phần quỷ dị, gió đêm thổi tới, nhánh cây phía xa đung đưa, bóng đen chập chờn như quỷ mị bay múa. Màn đêm u ám, trong gió lạnh tĩnh lặng bờ môi Lâm Kinh Vũ khẽ nhúc nhích như muốn nói ra, nhưng cuối cùng trăm câu nghìn từ lại như tan biến hết. Sắc mặt y nghiêm nghị nhưng trong cõi lòng lại tràn ngập mê mang bối rối. Y khẽ thở dài một tiếng, bình thản nói:

“Sư phụ, đã lâu không gặp.”

----------oOo----------

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK