Thấy tôi có ý định xử lý đơn hàng giúp mình, Anh Cô nhanh chóng khom lưng tìm mấy tờ giấy phương thức liên lạc trên đầu giường, nói với tôi mấy nhà này hơi sốt ruột, đây còn là đơn hàng tháng trước, bà ấy không thể chạy ra ngoài nên chỉ có thể làm phiền tôi.
Tôi cầm mấy số điện thoại trong tay, còn chưa kịp hỏi Anh Cô họ gặp chuyện gì thì người bên ngoài đã kêu Anh Cô đi ra. Anh Cô khó chịu mắng một câu, không rảnh nói kỹ với tôi, bèn kêu tôi gọi Diệp Trung hỏi họ, cứ nói là do bà ấy phái tới, cuối cùng còn dặn tôi những chuyện này đều rất gấp, đừng trì hoãn, nói xong bà ấy lập tức đi ra ngoài.
Vốn dĩ vì chuyện tối qua nên trong thời gian ngắn, tôi không muốn hợp tác với Liễu Long Đình, chờ mong lần này về nhà có thể nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng không ngờ lại có mấy đơn hàng. Nhưng cũng may là chỉ có hai đơn, nếu thuận lợi thì vẫn có thể làm xong trước cuối năm.
Tôi cất hai tờ giấy chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này bỗng loáng cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, vì thể tôi lập tức quay đầu lại, một cái bóng bông xù lập tức nấp vào tường, không cho tôi thấy rõ ràng thì đã biến mất.
Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ là có ma? Nhưng cũng không có khả năng, bình thường trong nhà tiên gia có tiên gia bảo vệ nên sẽ không có ma. Chẳng lẽ đó là tiên? Nếu là tiên muốn làm quen với tôi thì sao lại nhìn lén tôi?
Bây giờ Anh Cô không rảnh chiêu đãi tôi, tôi cũng không đi tìm bà ấy, nói không chừng vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi thôi, cho nên tôi không để bụng chuyện vừa rồi.
Về nhà, có lẽ bà Lý đã kể lại chuyện của tôi bà nội, bà nội chuẩn bị một mâm đồ ăn cho tôi, khen tôi thật giỏi. Thấy bà nội vui vẻ, tôi cũng miễn cưỡng giả vờ vui vẻ, chung quy tôi cũng không thể để bà nội biết xích mích giữa tôi và Liêu Long Đình. Tôi không muốn bà nội lo lắng cho mình.
Ăn bữa tối xong, tôi ngồi trên sofa, vẫn không đi tìm Liêu Long Đình. Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, hơn nữa đây là Anh Cô nhờ tôi giúp đỡ, bản thân Liễu Long Đình không biết có chuyện này, tôi sợ anh ta không đồng ý, lúc đó nói không chừng còn sẽ bị chửi.
Bà nội giục tôi đi ngủ sớm mấy lần, giục đến khi chính bà cũng buồn ngủ. Nhưng chuyện đã hứa với Anh Cô còn chưa có tin tức, tôi cũng không thể ngủ yên. Chần chừ do dự mấy lần, tôi quyết định ngày mai đi hỏi Liễu Long Đình.
Ngay khi tôi đang định trở về giường ngủ thì một con rắn trắng nhỏ bỗng rơi xuống bàn trà trước mặt tôi. Rắn trắng nhỏ ngẩng cao đầu, mở to mắt nhìn tôi, hỏi: “Cô có chuyện muốn tìm tôi?” . ngôn tình hài
Là Liễu Long Đình.
Tôi nhìn anh ta một hồi, sau đó ngồi xuống: “Ừ. Hôm nay Anh Cô muốn tôi giúp bà ấy xử lý hai chuyện, còn rất gấp rút. Tôi muốn hỏi thử mấy ngày sau anh rảnh không?”
Rắn nhỏ từ trên thảm bò lên chân, lại bò tới đầu gối của tôi: “Khi nào tôi cũng rảnh. Nhưng bà già đó là Tọa Đường Tiên, tại sao lại nhận đơn hàng của Bào Đường Tiên?”
Nghe vậy, tôi tò mò hỏi: “Tọa Đường Tiên, Bào Đường Tiên là gì?”
“Tọa Đường Tiên là ngôi ở nhà xem chuyện, không cân ra ngoài, chờ người khác tìm tới nhà. Bào Đường Tiên là như chúng ta, chạy khắp nơi tiêu tai trừ tà cho người khác.”
Ngôi trong nhà cũng có thể xem cho người khác ư? Đối với trạch nữ như tôi thì quả là phúc âm! Thế là tôi vui vẻ hỏi Liêu Long Đình: “Chúng ta có thể làm Tọa Đường Tiên được không? Sau này chỉ ở nhà làm việc, không cần chạy khắp nơi!"
Rắn nhỏ lắc lư đuôi: “Chúng ta thì không được. Mỗi người có nghề riêng, tiên gia cũng có phần công, am hiểu cái gì thì làm cái đó. Tiên trong nhà bà già đó là do tổ tiên truyền lại, am hiểu lập đền thờ xem âm dương cho các tiên gia khác, loại tiên này ngồi ở nhà là được. Tôi am hiểu vẽ bùa trừ tà, cần phải chạy khắp nơi, hơn nữa ngoài ra cô tiếp xúc với ngành nghề này lâu ngày thì sẽ quen biết rất nhiều ngành nghề khác, ví dụ như chỉ biết xem phong thủy, bói nhân duyên này nọ. Mỗi ngành nghề đều không quấy rầy nhau. Trước kia bà già cũng coi như tuân thủ bổn phận, có điều không biết lần này bà ta có âm mưu gì đây”
Nghe Liễu Long Đình nói thì tức là Anh Cô đã nhận chuyện vượt qua bổn phận, nhưng lại kêu tôi ra tay, thế là tôi lại hỏi Liễu Long Đình, lần này chúng ta có thể giúp bà ấy không?
“Nếu bà ta đã ủy thác cho cô thì hai đơn hàng này được ghi trên danh nghĩa của bà ta, coi như báo đáp bà †a kết duyên giúp chúng ta”
Tôi không ngờ hôm nay Liễu Long Đình lại dễ tính như thế. Cũng vì anh ta dễ tính hơn nên khiến tôi bớt bất mãn một chút. Nói chuyện xong, tôi không tìm được bất cứ đề tài nào để nói với anh ta, bầu không khí trở nên rất xấu hổ. Tôi đang định nói gì đó đánh vỡ bâu không khí này thì Liễu Long Đình bỗng nói: “Chuyện đêm qua, sau này nếu cô không muốn thì tôi sẽ không ép cô. Chẳng qua nếu cô muốn thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, khi nào tôi cũng có mặt”
Trước khi Liễu Long Đình nói ra, tôi còn rất để ý chuyện này. Nhưng khi anh ta bình tĩnh nói như vậy, tôi lại cảm thấy anh ta chỉ cùng tôi làm một chuyện rất bình thường, giống như ăn cơm uống nước mà thôi, còn tôi thì lại canh cánh trong lòng, không thể quên được. Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên trả lời Liễu Long Đình như thế nào, gật đầu không được, läc đầu cũng không phải, chỉ có thể xấu hổ ừ một tiếng coi như đồng ý.
Sáng hôm sau, tôi gọi cho một số điện thoại trên giấy, tên là Mã Kiện Quân, người bắt máy cũng là một người đàn ông trung niên. Vừa nghe tôi nói được Anh Cô phái đi, ông ta nhất thời kích động bật khóc, nói rằng Anh Cô đúng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nếu bà ấy không trả lời điện thoại nữa thì cả nhà họ sẽ chết mất.
“Vậy ông nói cho tôi nghe xem là chuyện gì trước đã, tôi tìm hiểu tình huống rồi cũng dễ chuẩn bị hơn” Tôi nói, hơn nữa bật loa ngoài đế Liêu Long Đình cũng nghe thấy.
Mã Kiện Quân kìm nén nghẹn ngào, bắt đầu kể: “Chuyện này bắt đầu từ 60 năm trước, hồi đó ông cụ nhà chúng tôi, chính là ông nội tôi chạy ra đất hoang cắt cỏ cho lợn ăn, lúc vung dao chém thì vô tình thấy hai con rắn đen đang giao phối trong bụi cổ. Hồi đó ông cụ rất nóng tính, bèn nhổ nước bọt lên hai con rắn, măng một câu đồ súc vật không biết liêm sỉ rôi cột bó cỏ về nhà, nào biết những lời này lại rước họa về cho nhà tôi!”
Câu chuyện của Mã Kiện Quân khiến tôi nhớ tới tôi và Liễu Long Đình. Liễu Long Đình nói lúc trước ba mẹ tôi đã giết bạn đời của anh ta để giữ tôi còn ở trong bụng, còn ông nội của của Mã Kiện Quân chỉ nhổ nước bọt, chửi một câu, chắc trả thù cũng không ác lắm. Chung quy Liễu Long Đình cũng chỉ làm cho ba mẹ tôi ly hôn, còn cho tôi làm đệ tử xuất mã.
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi Mã Kiện Quân.
“Sau này người nhà tôi bị hai con rắn đó hại chết ba người, hai người nổi điên. Sáng hôm thứ hai sau khi ông cụ về nhà, bà nội tôi bỗng nổi điên cởi hết quần áo chạy trong thôn, còn không ngừng nói những lời dơ bẩn trong chuyện chăn gối, nói muốn trả thù cả nhà chúng ta, xong rồi đâm đầu vào tường chết. Chị hai với anh cả của tôi thông gian, hai người tỉnh dậy thì đều điên rồi. Ba tôi chết, bác tôi cũng đã chết vào hai năm trước. Gần đây hai con rắn kia còn báo mộng cho con gái tôi, nói sẽ làm hại cả nhà tôi tan nhà nát cửa! Tiên Cô, cô cứu nhà tôi với!"
Nghe vậy, tôi ngây ngẩn cả người, nhất thời không thể nói được câu nào. Chỉ vì một hành động thô bỉ của một ông lão năm đó mà lại bị trả thù một cách tàn nhẫn như vậy sao?