Bây giờ ngẫm lại, chỉ cần anh ta lấy được đôi mắt của tôi thì tinh khí gì đó, chỉ cần anh ta muốn thì sẽ có bất cứ lúc nào, chẳng trách lúc nãy anh ta lại muốn dùng đôi mắt mê hoặc tôi, chắc chắn là vì muốn lấy tinh khí của tôi! Nhưng dựa theo lúc nãy Thần Núi làm phép với tôi mà không có hiệu quả, có thể thấy một con mắt của anh ta không thể thao túng tôi, có nghĩa là lúc này anh ta không phải là đối thủ của tôi.
Chuyện này khiến tôi hơi yên lòng, thấy Thần Núi đã chết tới nơi mà còn tưởng rằng mình ghê gớm lắm, tôi bèn nói: “Bây giờ anh chỉ có một con mắt của tôi, anh không trả mắt cho tôi, không sợ tôi sẽ giết anh à?”.
Nghe tôi nói vậy, Thần Núi cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn ngước cằm lên cố gắng lại gần tôi, giọng điệu hoài nghi thách, thức tôi: “Cô thử xem!”.
Tôi cũng chỉ muốn hù dọa Thần Núi, nhưng thấy anh ta nhận định tôi sẽ không giết anh ta, nhất thời khơi dậy lửa giận trong lòng tôi.
Tôi bóp cổ Thần Núi, tụ tập linh khí trong tay còn lại, đang định đánh lên mặt Thần Núi, nhưng Thần Núi không tránh không né, vẫn giữ nguyên tư thế lại gần tôi, chẳng qua ánh mắt thay đổi, trở nên sắc bén bình tĩnh.
Mặt anh ta cách tôi chưa đầy 30 cm, chỉ cần tôi tung một chưởng này thì chắc chắn anh ta sẽ phải chết.
Nhưng tôi nhìn mắt Thần Núi càng lâu thì lại càng không có cách nào ra tay.
Tôi không thích giết người, không thể tự tay sát hại một mạng sống.
vào hangtruyen.
com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ Tôi dần dần thả lỏng bàn tay bóp cổ Thần Núi, đồng thời thu linh khí lại, nói với anh ta: “Trả con mắt cho tôi, tôi sẽ tạm tha cho anh.”
Thấy tôi buông tay ra, vẻ mặt Thần Núi cũng dịu đi, nhìn thẳng về phía trước nói: “Tôi sẽ trả lại mắt cho cô, nhưng không phải làm bây giờ.
“Vậy thì là khi nào?” Tôi hỏi Thần Núi, chỉ cần anh ta trả mắt cho tôi thì chuyện gì cũng bàn được.
“Chờ tôi bắt được Mãng Ngân Hoa, đoạt được một con mắt khác của cô ta, tôi dùng đôi mắt này trả thù xong thì sẽ trả lại cho cô.”
Mối thù gì mà cứ phải dùng mắt của tôi mới trả được? Tôi hỏi Thần Núi nguyên nhân, nhưng Thần Núi không chịu nói, cho nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nói rằng: “Lỡ lúc đó anh lấy được mắt của Mãng Ngân lại Hoa mà vẫn không trả cho tôi thì sao?” “Hừ!” Thần Núi lập tức khinh miệt nhìn tôi: “Tin hay không tùy cô.
Câu này của anh ta lại khơi dậy ngọn lửa trong lòng tôi.
Nếu tôi có thể cứng rắn giết anh ta thì tôi đã tung một chưởng đập chết anh ta rồi, sau đó móc mắt ra, lúc đó tôi sẽ đi tìm Mãng Ngân Hoa, vậy thì an toàn hơn.
“Tôi, tôi lại tin anh một lần.
Nhưng anh đừng cho rằng tôi thật sự ngu ngốc như anh nghĩ, nếu lúc đó anh chơi xấu không trả lại cho tôi thì tôi có thừa cách đối phó với anh.”
Tôi cảnh cáo Thần Núi.
Mặc dù tôi cũng chẳng có cách gì đối phó với anh ta, nhưng cũng không thể mặc cho anh ta ức hiếp mình.
“Cô rất thông minh, tôi chưa bao giờ nghĩ cô ngốc” Câu nói này của Thần Núi quá nhỏ, khiến tôi đều nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, vì thế tôi cau mày hỏi Thần Núi: “Anh nói gì cơ?” “Không có gì.”
Thần Núi nhanh chóng trả lời, thấy tôi còn nghi ngờ, anh ta nhanh chóng đổi đề tài khác: “Tôi đã nói gì thì đều sẽ làm được.”
Hiếm hoi lắm mới nghe thấy lời hứa hẹn của Thần Núi, mối lo trong lòng tôi cũng hơi yên ổn.
Thấy trên người Thần Núi còn chảy máu, bây giờ tôi cũng hỏi được điều mình cần, không muốn lau vết thương cho Thần Núi nữa.
Hình như Thần Núi cũng đoán được trong lòng tôi nghĩ gì nên tự cầm khăn mặt trên đặt trên bàn, không ngẩng đầu lên nói: “Ra ngoài đi, tôi tự làm” Nói rồi anh ta tự cởi quần áo.
Tôi định ra ngoài, nhưng khi rời đi, tôi vô tình thấy vết thương trên ngực Thần Núi.
Chỉ thấy trên ngực và bụng của anh ta có hai cái lô máu to bằng bát ăn cơm, xương đều lồi ra, cứ như có thứ gì đó chui ra từ bụng với ngực của anh ta, lôi theo cả ruột lẫn nội tạng.
Thấy Thần Núi bị thương nặng tới mức này, tôi bỗng cảm thấy áy náy.
Dù gì cũng nhờ anh ta níu chân Mãng Ngân Hoa giúp tôi.
Tôi vốn định hỏi anh ta có cần tôi giúp không, nhưng lại nghĩ anh ta đã kêu tôi ra ngoài tôi, tôi còn lại đây giúp anh ta chữa thương thì cứ như mình đeo bám anh ta.
Anh ta sống một mình nhiều năm, nếu có một người phụ nữ thích anh ta ở bên cạnh thì sẽ tốt hơn nhiều.
“Chị gái nhà họ Liễu rất thích anh, lần trước hình như tôi đã nói với anh rồi, nếu anh thấy một mình bất tiện thì đừng làm phụ lòng chị gái nhà họ Liễu…” Tôi còn chưa dứt lời thì Thần Núi đã nhét ruột nội tạng vào ngực, đồng thời nói với tôi rằng chuyện của anh ta không cần tôi bận tâm.
Tôi cũng chỉ lấy tư cách là bạn bè quan tâm Thần Núi, nếu anh ta không biết ơn thì coi như hết, tôi mới lười quản anh ta.
Tôi tức giận ra khỏi phòng.
Liễu Long Đình với Phượng Tố Thiên còn đang ở cửa chờ tôi, khi tôi ra ngoài, đang định ngẩng đầu lên nói chuyện với Phượng Tố Thiên thì chợt nhớ mình quên đeo kính, vì thế nhanh chóng xoay người vào phòng lấy kính ra đeo lên.
Cũng không biết lúc nãy Phượng Tố Thiên có chú ý thấy mắt của tôi hay không, nhưng lúc này Phượng Tố Thiên vẫn đối xử như thường với tôi, thấy mặt tôi thì kêu tôi một tiếng chủ nhân.
Ban đầu tôi còn hơi lo, nhưng thấy ánh mắt của Phượng Tố Thiên cũng không có gì khác thường, vì thế tôi chỉ nói mấy câu với Phượng Tố Thiên, kêu anh ấy đi nghỉ trước, anh ấy ở cùng tôi cả đêm, chắc chắn cũng mệt rồi.
vào hangtruyen.
com để đọc truyện ủng hộ kinh phí admin mở khóa chương truyện mới ạ Phượng Tố Thiên không từ chối, xoay người xuống lầu, đến quầy lễ tân làm thủ tục thuê phòng.
Tôi đỡ Liễu Long Đình về phòng, cả đêm hôm qua làm tôi mệt quá sức, làm tôi không kịp nhớ ra còn phải tắm rửa thì đã nằm bò trên giường, giày còn đang ở trên chân tôi, tôi lắc lư chân hỏi Liễu Long Đình có thể cởi giày giúp tôi được không? Mặc dù lúc này Liễu Long Đình bị ngốc, nhưng tôi kêu làm gì anh ấy cũng làm.
Nghe tôi nói xong, anh ấy lập tức khom lưng kéo khóa kéo trên giày của tôi, sau đó ôm hai chân tôi đặt lên giường.
Bộ dạng của anh ấy giống một người đàn ông ngu ngốc ấm lòng, tôi lại không nhịn được muốn làm hại anh ấy, lại ra lệnh cho anh ấy: “Liễu Long Đình, anh nhìn xem, vì anh mà em bận rộn cả đêm, anh còn không mau bóp vai cho em, còn không mau khen em đi.”
“Tô Tô thật lợi hại.
Anh yêu Tô Tô.”
Nói tới đây, Liễu Long Đình trèo lên giường bóp vai cho tôi.
Thấy Liễu Long Đình ngu ngốc bò tới chỗ mình, tôi lập tức đẩy mặt anh ấy ra, nói với anh ấy thôi đi, chính anh ấy cũng ở là bên cạnh tôi cả buổi tối rồi, anh ấy cũng đi nghỉ trước đi.
Cũng không biết lúc này Liễu Long Đình đang bị thần kinh hay là thế nào.
Sau khi tôi nói xong, anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lập tức nở nụ cười, hỏi anh ấy: “Có phải anh cảm thấy em rất xinh đẹp không?” Liễu Long Đình không trả lời, hai tay chống bên người tôi, cúi đầu xuống ịn môi lên trán tôi, sau đó nằm xuống bên cạnh tôi, trả lời: “Đúng thế, trong lòng anh, em là người đẹp nhất thế giới” Không biết lúc này Liễu Long Đình ngu thật hay ngu giả.
Chẳng qua tôi không quan tâm anh ấy có tỉnh táo hay không, đáp lại Liễu Long Đình: “Trong lòng em, anh cũng thế.
Em nghi ngờ có phải kiếp trước anh cố ý biến thành hình dạng mà em thích hay không, khiến em chỉ cần nghĩ tới hình dáng của anh thì lại không muốn rời xa anh” Có lẽ là tối qua chúng tôi đều quá mệt mỏi nên vừa nằm lên giường thì đều ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, bỗng nghe thấy giọng Cô Hoạch kêu lên: “Bạch Tô, cô tỉnh lại đi, cô có thấy Phượng Tố Thiên đâu không?”