Chương 371: Hoặc Tôi nhất thời cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ là tà khí gì đó chui vào trong người tôi? Nhưng khi tôi cảm nhận lại thân thể thì không bị thao túng, hơn nữa chung quanh cũng không có khí tức của ta túy, thân thể tôi vẫn như bình thường, cũng không có gì khác thường.
Tôi nghi ngờ có phải vừa rồi mình nhìn lầm hay không, không có khí đen nào chui vào người tôi.
Nhưng vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến thứ đó chui vào người mình, có lẽ chỉ là một luồng tàn hồn của cô hồn dã quỷ thổi qua bên cạnh tôi? Tôi suy nghĩ mấy giây.
Hiện giờ thân thể tôi không có vấn đề gì, tôi dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Sau khi tôi rửa tay xong, Cô Hoạch với Liễu Long Đình bưng mấy thùng rượu vào phòng.
Tôi nhìn mấy thùng rượu mà họ mang về, toàn là rượu trắng, nhất thời mắng Cô Hoạch có phải chán sống rồi không? Sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ về núi Trường Bạch, còn uống nhiều rượu như vậy làm gì? Lúc này Cô Hoạch đã biến thành hình và người bình thường, cười he he rồi đặt đống rượu lên ghế sofa, vỗ lên thùng rượu nói với tôi: “Những chai rượu này đều là rượu ngon trong vùng, cô nhìn nè, đây là rượu cống, trước kia chỉ cống cho hoàng đế uống thôi, bây giờ lão Điểu tôi mời cô uống, cho cô được làm hoàng đế nhân gian một hồi.”
Thấy vẻ mặt sâu rượu nhập vào người của cậu ta, tôi thật sự muốn cho cậu ta mấy cái tát.
Nhưng sau khi Cô Hoạch khui nắp rượu, cho tôi ngửi mùi rượu, còn rất thơm, mùi rượu nhất thời khiến tôi nảy sinh ý định muốn uống rượu.
Dù sao tôi cũng là con gái Đông Bắc.
Tôi lấy mấy cái ly ra, kêu Cô Hoạch rót đầy ly cho tôi, nói rồi thuận tay cho Liễu Long Đình với Cô Hoạch mỗi người một ly.
Chúng tôi vốn chỉ định nếm thử món ngon phương nam, bây giờ chỉ uống rượu, oẳn tù tì, ai thua ai uống.
Từ nhỏ tới lớn đều là bà nội chăm tôi, bà nội trông coi rất nghiêm, trước kia tôi cũng hiếm khi được uống thỏa thích với người lạ khác vào buổi tối, cũng chưa từng uống nhiều như thế này.
Nhưng bây giờ tôi uống rượu trắng cứ như uống nước, rót vào miệng mà không có bất cứ vị giác nào, cứ như có một lực lượng vô hình đang khống chế hành vi của tôi, khiến tôi không nhịn được muốn uống.
Lại thêm Liễu Long Đình đang ở bên cạnh tôi, thấy anh ấy tôi lại vui sướng, lại càng không nhịn được muốn uống nhiều hơn.
Chúng tôi uống khoảng chừng hai ba tiếng, không đụng vào một miếng đồ ăn nào, chỉ uống mỗi rượu, cuối cùng tôi giành chiến thắng.
Tôi không biết mình đã thắng như thế nào, khi tôi kéo Cô Hoạch nằm chết dí trên giường, kêu cậu ta uống với tôi tiếp, Cô Hoạch mệt mỏi xua tay, nhắm mắt lại nói không được không được, bảo tôi tìm Liễu Long Đình mà uống.
Tôi đoán Liễu Long Đình cũng chưa từng uống nhiều rượu như vậy, anh ấy say còn sớm hơn cả Cô Hoạch, nằm trên sofa nhắm mắt lại, hai hàng lông mi kề sát bên nhau, sắc mặt đỏ bừng, trông rất đáng yêu.
Thấy Liễu Long Đình với Cô Hoạch đều say bí tỉ, tôi nhất thời cảm thấy mình đã vô địch, vì thế buông bình rượu ra, ngồi trên giường, đầu óc bị cồn ăn mòn đến nỗi không nhớ được gì hết, chỉ biết mình vô địch tịch mịch cỡ nào.
Tôi biết mình cũng say rồi, theo lý mà nói người say rượu thì một là ngủ, hai là nói mê sảng, lúc này tôi không mê sảng, cũng không muốn ngủ, chỉ lẳng lặng ngồi bên giường, hơn nữa không hiểu sao tôi bỗng nhiên lại nghĩ tới Thần Núi.
Hơn nữa vừa nghĩ tới anh ta thì chân tôi lại không khống chế được đứng dậy, mở cửa đi qua phòng Thần Núi.
Tôi không biết trong đầu mình đang nghĩ gì, nhưng lúc này tay tôi lại thực sự đang gõ cửa phòng Thần Núi.
Tôi không rõ tại sao mình lại đi tìm anh ta, tìm làm gì, cứ như có thứ gì đó đang thao túng hành vi suy nghĩ lại của tôi.
Bây giờ đã sắp tới mười hai giờ khuya, Thần Núi cũng chưa ngủ, tôi không chờ bao lâu thì đã nghe thấy tiếng anh ta mở cửa từ trong phòng.
Cửa vừa mở ra, Thần Núi mặc áo choàng tắm đứng đắn, mùi thơm đặc thù từ trên người anh ta xộc vào mũi tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Thần Núi thấy tôi đã khuya rồi còn đứng trước cửa anh ta, người đầy mùi rượu thì lập tức hỏi: “Đã khuya rồi, cô..”
Anh ta còn chưa nói xong thì tay tôi cứ như không nghe theo bản thân, vươn tay ôm lên cổ anh ta, kề sát vào lòng anh ta, đồng lọc thời kéo cổ anh ta xuống, nghiêng đầu ngậm lên môi Thần Núi, vừa hôn vừa đẩy anh ta vào phòng, xoay người lại đè anh ta lên cửa, ôm chặt cổ anh ta, cả người đều đè lên người Thần Núi, ngậm lấy đôi môi rồi vươn lưỡi vào miệng anh ta.
Tôi không biết lúc này mình bị sao nữa, cứ như bị mê hoặc, ôm mặt Thần Núi điện cuồng hôn anh ta.
Bởi vì tôi mới uống rất nhiều rượu nên cồn đã làm tê liệt giác quan của tôi, chỉ biết tôi kề sát môi Thần Núi liếm, môi anh ta rất mềm mại, khiến tôi không nhịn được liên tục cắn đôi môi đó, chỉ hận không thể nuốt hết vào bụng.
Hơn nữa lúc ôm Thần Núi, mái tóc dài óng mượt như tơ lụa của anh ta rũ trên vai tôi, dán vào mặt tôi, mơn trớn làn da vừa trơn trượt lại vừa thoải mái.
Có lẽ trong lúc nhất thời, Thần Núi không kịp phản ứng tôi lại dám làm càn với mình như vậy.
Sau khi hoàn hồn, Thần Núi lập tức đẩy tôi ra, cau mày nổi giận đùng đùng hỏi tôi, cô đang làm gì? “Tôi đang làm chuyện tôi muốn làm, tôi yêu anh, trong lòng tôi vẫn yêu anh.”
Thừa dịp đang nói chuyện, tôi lại dán lên môi Thần Núi, giúp anh ta cởi bỏ dây thắt lọc lưng cột bên eo.
Thần Núi vừa rồi còn nổi lọc giận đùng đùng nhìn tôi, thấy tôi làm động tác này thì lập tức kinh ngạc.
Tôi thò tay vào quần áo của anh ta, vuốt ve lồng ngực, anh ta cũng không đẩy tôi ra.
Hơn nữa lúc hôn anh ta, tôi có thể cảm nhận được anh ta muốn phối hợp với tôi, nhưng không biết tại sao anh ta lại trốn tránh.
Khi tôi cởi hết quần áo của anh ta, tôi bắt đầu không khống chế được tay mình, vừa hôn anh ta vừa cởi quần áo của mình.
Khi tôi cởi áo ngoài, đang định tháo cúc áo trong cùng thì Thần Núi bỗng nắm tay tôi, cứ như vừa hạ quyết định, vẻ mặt kích động vì bị tôi hôn lập tức trở nên bình tĩnh, dùng sức kéo tôi tách ra khỏi môi anh ta, nhặt quần áo ném lên người tôi, nói: “Cô chỉ say rượu thôi, không phải thật lòng yêu tôi.
Cô ra ngoài đi, tôi không cần cô” Nói rồi kéo tay tôi đẩy ra ngoài.
“Anh làm đau tay tôi!” Tôi nhìn Thần Núi kêu lên.
Nghe thấy tôi kêu đau, Thần Núi lập tức thả lỏng tay ra, ngay sau đó tôi lại nhào vào lòng anh ta.
Có lẽ Thần Núi cũng phiền chán tôi như vậy nên há miệng thổi một luồng khí trắng lên mặt tôi.
Sau khi luồng khí trắng này chui vào mũi tôi thì đầu óc tôi chợt nặng nề, trở nên buồn ngủ, lúc này hình như có thứ gì đó bay ra từ trong người tôi, đồng thời tôi cũng chìm vào hôn mê.
Sáng hôm sau tôi ngủ tới khi tự nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra chỉ cảm thấy cả người đau mỏi, tới bây giờ trong miệng vẫn tràn đầy mùi rượu.
Chẳng qua mùi rượu không thối, xem ra Cô Hoạch thật sự mua được rượu ngon.
Bình thường rượu vào bụng đến khi tỉnh dậy đều sẽ có mùi thối.
Nhưng khi tôi đang định đứng dậy, quay sang nhìn bên cạnh mình, muốn xem thử Liễu Long Đình đang ở đâu thì bỗng thấy Thần Núi đang dùng tay chống đầu, tựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Anh ta cứ như biết tôi đã tỉnh dậy, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô còn biết tỉnh dậy hả?” “Sao anh lại ở trong phòng tôi? Liễu Long Đình đâu?” Tôi hỏi Thần Núi, khi đứng dậy, tôi mới phát hiện trên người mình không mặc gì hết, hơn nữa bây giờ tôi mới nhận thấy đây không phải là phòng của mình! Nhất thời linh cảm chẳng lành ùa lên trong lòng tôi. Tôi nhìn Thần Núi kêu to: “Tôi qua anh đã làm gì tôi hả?!”