Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhìn về phía Liễu Liệt Vân chỉ, phiên điện đó là nơi cất giữ sách trong cung điện, thường không có ai vào. Lúc này, Liễu Liệt Vân nắm chặt lấy tay tôi, như sợ hãi, đưa tay ra che bụng thật chặt, sợ con mình sẽ bị hại.

Tôi nhìn Liễu Liệt Vân, ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ta tôi muốn thay đổi thân phận với cô ta.

Khi Liễu Liệt Vân thấy tôi có yêu cầu như vậy, sắc mặt cô ta chợt đanh lại, trong lòng chợt căng thẳng, xung quanh chúng tôi vẫn còn một số cung nữ, tôi đã bảo bọn họ đi ra ngoài, nếu không có lệnh của chúng tôi thì họ không thể vào được.

Những cung nữ này đã muốn rời đi từ lâu, nếu như không phải Liễu Liệt Vân lôi kéo bọn họ, chỉ e bọn họ đã sớm rời đi, lúc này khi tôi bảo bọn họ đi ra ngoài, bọn họ liền cảm tạ tôi, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Mà sau khi những cung nữ này đi ra ngoài, tôi đoán bây giờ U Quân sẽ bị nuốt chửng bởi đỉnh Tạo Vật, đã không còn sức lực để quan tâm đến chúng tôi, vì vậy tôi trực tiếp nói với Liễu Liệt Vân: “U Quân không phải là tẩu hỏa nhập ma, anh ta cần tinh huyết để duy trì hình dáng con người của anh ta, nếu không đến lúc đó anh ta sẽ hiện nguyên hình trở thành yêu quái to lớn hại người khắp nơi. Nếu chị còn hi vọng anh ta ngồi ở vị trí này thì cứ làm theo lời tôi dặn, lấy một phần tinh khí của đứa bé trong bụng chị chia cho tôi một chút, tránh để không bị U Quân nghi ngờ khi tôi đi vào mới chưa khó tin.’’


Bởi vì sự khác biệt lớn nhất giữa tôi và Liễu Liệt Vân bây giờ chính là cô ta có một đứa bé trong bụng, còn tôi thì không có, nhưng có tinh khí của đứa bé trong bụng cô ta, tôi có thể đẩy tinh khí này vào trong bụng mình và tạo ra một cảnh tượng giả về việc mang thai để đánh lừa U Quân.

Liễu Liệt Vân vừa nghe nói sẽ dùng đến tinh khí của con mình, lập tức lùi về phía sau mấy bước, tựa hồ không đồng ý, nhưng thấy ánh mắt tôi nhìn cô ta với vẻ cương nghị khác thường, nghĩ một lát cũng không còn cách nào khác, một người là chồng mình, một người là con mình, thế là dứt khoát giơ tay sờ lên bụng, rơi nước mắt, rút cho tôi một chút tinh khí của đứa bé trong bụng, đỡ ở trên tay.

Mà tôi nhanh chóng vươn tay đón lấy tinh khí trong tay Liễu Liệt Vân, đem tinh khí chuyển vào trong bụng, sau đó phất tay áo, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bước vào phiên điện nơi U Quân đang ở.

Bởi vì phiên điện này ban đầu được đặc biệt xây dựng là nơi để tôi đọc sách, chỉ là sau khi tôi nhậm chức, tôi thậm chí không thể hoàn thành công việc của mình, làm sao tôi có thời gian đến đây để đọc sách tôi, cho nên tôi vừa đẩy cửa ra, mùi giấy trộn với que tre và mực khắp phòng xông vào mặt tôi.

“Vu.” Tôi hét lên gọi U Quân một câu, cố gắng xác định xem anh ta đang ở đâu, bởi vì phiên điện này cũng tương đối lớn, lại thêm sợ rằng U Quân độc hỏa công tâm đánh mất lí trí, vừa thấy tôi đã nhào hút cạn tinh khí của tôi, nếu điều đó xảy ra, tôi cũng sẽ trở thành giống như những cung nữ đã chết bên ngoài cung điện.

Sau khi tôi hét lần đầu tiên, U Quân không trả lời tôi, vì vậy tôi bước vào từng dãy giá sách và gọi tên U Quân một lần nữa.



Tôi vẫn không nghe thấy tiếng của U Quân, nhưng cũng là lúc tôi đang quay đầu lại để tìm anh ta ở nơi tiếp theo, khi tôi quay lại, tôi thấy U Quân đang nằm dựa vào một góc cửa sổ, mặc một chiếc chiếc áo choàng đen lộn xộn mỏng manh. Anh ta yếu ớt ngẩng mặt lên và dựa vào tường, mái tóc dài bù xù xõa trên vai lúc này không chút bóng bẩy. Một tia nắng chói chang từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên nửa khuôn mặt anh ta, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, đôi môi và đôi mắt tinh xảo, trông không giống bất cứ vật tầm thường nào trong tam giới. Nhìn anh ta thế này, thật khó tưởng tượng anh ta trước đây chỉ là một yêu tinh bẩn thỉu hạ tiện.

Lúc này U Quân cũng nghe thấy giọng nói của tôi gọi anh ta, mắt hướng xuống nhìn tôi, ánh mắt anh ta lúc này không còn sắc bén như khi tôi trở thành Liễu Liệt Vân nữa, cũng không có nghi ngờ, nhiều hơn cả là bi thương, khát vọng, lúc nhìn thấy tôi, khóe mắt lập tức đỏ hoe.

Tôi sợ rằng lúc này, U Quân đã nhận ra tôi rồi.

Nhưng tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt U Quân đang nhìn tôi vào lúc này, ánh mắt của anh ta mang đến cho tôi cảm giác khó chịu khó tả trong lòng, vì vậy tôi chỉ cúi đầu, đi về phía U Quân, ngồi xổm trước mặt anh ta, nhìn anh ta một lát, nghĩ nếu có thể giết anh ta vào lúc này thì tốt biết mấy?

Nhưng đỉnh Tạo Vật vẫn còn trong cơ thể của U Quân. Trước khi anh ta có ý định lấy đỉnh Tạo Vật ra, đỉnh Tạo Vật được liên kết với cơ thể anh ta, cho dù tôi muốn giết anh ta, chỉ cần anh ta không muốn chết, chỉ cần ý thức còn ở đó, lập tức có thể sống lại, giống như lúc trước anh ta cứu Liễu Long Đình, đỉnh Tạo Vật có thể tạo ra vạn vật, cũng có thể khiến người từ trong cõi chết sống lại. truyện kiếm hiệp hay

Tôi nhìn anh ta một lúc lâu, từ bỏ ý định, đưa tay vén những lọn tóc rối bù che khuất mắt anh ta, định đặt cổ tay tôi lên bên môi U Quân, mà U Quân lúc này, khi tôi đang không để ý, duỗi tay ra, đột nhiên ôm lấy tôi, môi liền áp lên môi tôi, toàn thân vừa dùng sức, trực tiếp đè tôi xuống mặt đất trước người anh ta, ôm lấy eo và đầu của tôi, không nói lời nào, hôn rất mãnh liệt.

Có mùi máu tanh trong miệng tôi, đó là máu của tôi, U Quân cắn rách lưỡi tôi, anh ta đang hút máu trong miệng tôi một cách điên cuồng, cũng đang hôn tôi một cách điên cuồng. Hơn nữa lúc này anh ta giống như thật sự điên rồi, không nghe thấy bất cứ điều gì tôi nói với anh ta, và dù tôi có muốn hay không, quần áo anh ta mặc trên người rất ít, bộ quần áo mà Liễu Liệt Vẫn vừa mặc vừa rồi cũng vậy, trực tiếp kéo quần áo của tôi ra, ở trong phiên điện mờ tối chỉ một tia sáng chiếu vào này phát sinh quan hệ mà khiến tôi chỉ vừa nghĩ đã thấy chán ghét.

Sau khi sự việc kết thúc, U Quân ôm tôi suốt, chỉ nói với tôi một câu: “Tôi bắt được em rồi.”

Nói xong, thật lâu cũng không nói gì, giống như là người câm, áp mặt vào bụng dưới của tôi, nhẹ nhàng sờ sờ bụng của tôi mãi.

Nhìn thấy hành vi gần như hơi biến thái của U Quân, tôi nghĩ rằng may mắn thay, tôi đã nhờ Liễu Liệt Vân cho tôi một chút tinh khí của đứa trẻ mang trong bụng cô ấy, nếu không lúc này đã bị vạch trần rồi, còn U Quân, tôi nghĩ anh ta không thực sự nghĩ rằng tôi vẫn đang mang thai đứa con của anh ta đấy chứ?



Nhìn U Quân lúc này, dù muốn giết anh ta hơn nữa, vừa nãy tôi không thể giết anh ta, bây giờ càng không có cơ hội, anh ta vừa hút máu của tôi, tinh khí trong cơ thể đã được khôi phục, đỉnh Tạo Vật đã hợp nhất với cơ thể của anh ta, pháp lực cũng đã ổn định lại, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.

“Hi Nhi, anh nhớ em rất nhiều.”

Không biết từ khi nào, U Quân đột nhiên nói điều này với tôi.

Nghe những gì anh ta nói, tim tôi như thắt lại, xem ra đã đến lúc tôi phải diễn kịch rồi.

Tôi đưa tay chạm vào mái tóc dài của U Quân và nói với anh ta: “Không phải anh ở bên em mỗi ngày sao? Còn nhớ em làm gì?”

“Nhưng anh cảm thấy đã rất lâu rồi không gặp em, gần đây anh thường xuyên mơ thấy em và Liễu Liệt Vân cùng nhau lừa anh, cô ta biến thành dáng vẻ của em, em biến thành dáng vẻ của cô ta, em thời thời khắc khắc đều muốn rời xa anh, mà con của anh cũng là của Liễu Liệt Vân.”

Vào lúc U Quân nói điều này với tôi, tôi nhất thời không thể đoán được những gì anh ta nói là sự thật hay đang muốn moi lời của tôi. Tôi đang nghĩ phải trả lời anh ta kiểu gì, nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được có một trận ấm nóng ở trên khuôn mặt mà U Quân áp trên tay tôi, tôi giơ tay lên nhìn, là vệt nước! Khi tôi cúi đầu nhìn U Quân, hơi nước trong mắt U Quân nhạt nhòa, mắt đỏ hoe giống như một chú thỏ.


U Quân vậy mà lại khóc!


Tôi nhất thời không biết nên làm gì, không biết có nên lau nước mắt cho U Quân không, hơn nữa anh ta là một người đàn ông trưởng thành, tôi đã từng quen với vẻ ngoài âm hiểm độc ác một bộ dáng cứng rắn của anh ta, nhưng bây giờ đột nhiên thấy vẻ yếu đuối của anh ta khiến tôi có chút băn khoăn không biết làm sao để chấp nhận, nên tôi vội quay mặt sang một bên, nói với anh ta tại sao anh ta lại khóc?


Sau khi tôi hỏi anh ta, U Quân đưa tay ra ôm mặt tôi, xoay mặt tôi ra quay lại nhìn anh ta, lúc này anh ta cũng đang nhìn tôi, nước mắt làm ướt hết cả tóc dài rơi ở trước mắt, rồi nói với tôi: “Đừng rời xa anh, anh đã yêu em rất lâu rồi. Anh chỉ muốn ở bên em mãi mãi mà thôi. Em muốn có thứ gì, anh đều sẽ cho em, anh sẽ cho em tất cả.”


Sau khi U Quân nói câu này, tôi cảm thấy toàn thân anh ta run lên, giống như không muốn tôi nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta, vội cúi mặt xuống, vùi đầu vào ngực tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK