Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi ngây người, đợi khi phản ứng lại thì đã thấy dòng máu tươi từ trên đầu U Quân chảy xuống, máu cũng từ thân kiếm từ từ chảy xuống, lan dần về phía mái tóc hoa râm của anh ta, giữa đỉnh đầu anh ta có một mảng đỏ ửng, trông vô cùng chói mắt. Khi thanh kiếm này xuyên qua đầu U Quân, nhân lúc U Quân bất tỉnh, tôi nhanh chóng vươn tay đẩy U Quân ra khỏi người mình, Liễu Liệt Vân trông thấy U Quân bị thương thì vội vàng chạy đến, vừa đỡ anh ta vừa lo lắng hỏi anh ta có sao không? Sau đó không ngừng truyền tinh khí vào vết thương trên đầu U Quân.

Vài bóng người trong nháy mắt từ phía sau lưng tôi xông tới, tôi quay đầu lại nhìn, đó là Liễu Long Đình. Lúc này Liễu Long Đình đột nhiên xuất hiện, với tôi mà nói thì giống như thần tiên giáng trần, tôi nhanh chóng quay đầu hét lớn để Liễu Long Đình cứu tôi, cứu tôi từ trong huyền băng, loại đau đớn vì bị kìm hãm này khiến tôi hận không thể lập tức thoát ra, tìm lại tự do. Tuy nhiên lúc này Liễu Long Đình lại không hề nghe tôi nói, mà trực tiếp đưa tay về phía thanh kiếm trên đầu U Quân, dùng phép rút thanh kiếm đó ra, máu lập tức tuôn ra không ngừng, Liễu Long Đình trái lại bình tĩnh nói với U Quân: “Ánh Nguyệt đâu?”

Nói đến Ánh Nguyệt, U Quân lập tức cười khẩy, máu tươi từ trên đỉnh đầu tràn xuống nửa mặt anh ta, anh ta nhướng đôi mắt đầy giễu cợt lên nhìn chúng tôi: “Anh nghĩ tôi sẽ dễ dàng giao Ánh Nguyệt cho anh sao?”

“Nếu đã không muốn, vậy thì dùng kiếm mà nói.”


Nói xong, Liễu Long Đình lập tức dùng kiếm chỉ về phía U Quân, Liễu Liệt Vân đứng bên cạnh thấy thanh kiếm chuẩn bị xuyên qua U Quân lần nữa, vội vàng dẫn U Quân trốn đi, lớn tiếng hét lên một câu: “Niệm Niệm, mau dẫn bác và U Quân đi!”

Vừa dứt lời, một trận gió lớn từ phía sau tôi thổi đến, chúng tôi còn chưa kịp nhìn rõ ràng đó là ai, chỉ biết khi cơn gió thổi qua, U Quân và Liễu Liệt Vân ban nãy còn đứng trước mặt chúng tôi, đã biến mất trong nháy mất, thậm chí là đến một hơi thở cũng không còn.

Cùng xuất hiện với Liễu Long Đình còn có Cô Hoạch Điểu và Hư, khi Cô Hoạch Điểu nhìn thấy hai người đang sống sờ sờ cứ thế biến mất trước mắt chúng tôi, lập tức há hốc miệng kinh ngạc, quay về phía U Quân và Liễu Liệt Vân đứng ban nãy, rồi lại quay vài vòng, sau đó quay đầu nói với chúng tôi: “U Quân đâu? Chị hai cậu đâu? Vừa nãy còn ở đây cơ mà, sao mà nói không thấy là không thấy ngay được? Đến một hơi thở cũng không còn, chuyện này thật là…”

Liễu Liệt Vân từng nói với tôi, Ánh Nguyệt bây giờ rất mạnh, hơn nữa còn có một kỹ năng vô cùng mạnh đó chính là giấu đi hơi thở của những người xung quanh con bé, ban đầu tôi còn không tin, nhưng ngay lúc trận gió vừa nãy nổi lên, trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc, tuy rằng tôi không nhìn thấy Ánh Nguyệt nhưng cảm giác đó giống như một làn gió ấm áp thổi qua, làm cho tôi nhất thời cảm thấy an tâm.

“Bọn họ được Ánh Nguyệt đưa đi rồi.” Liễu Long Đình bình tĩnh nói ra một câu, sau đó anh quay lại nhìn tôi, cứ nhìn tôi như thế mà không ra tay cứu tôi.

“Ánh Nguyệt? Đó chính là con gái cậu đó! Pháp lực mạnh mẽ như vậy, con bé quả thật không tệ nha, không hổ danh là con gái Hi Hoàng và Thần Đông Hoàng, không cần tu luyện nhưng vẫn mạnh như thế.”

Trong giọng điệu của Cô Hoạch Điểu, hoàn toàn không có ý lo lắng về Ánh Nguyệt mà còn tâng bốc đủ kiểu, ghen tỵ các kiểu.

Lần này tôi đến là để đưa con gái tôi Ánh Nguyệt về nhà, thế nhưng Liễu Liệt Vân lại gọi con bé lại, hơn nữa còn lợi dụng sức mạnh của Ánh Nguyệt để con bé dẫn bọn họ đi. Điều này làm tôi vô cùng tức giận nhưng cũng rất bất lực. Nhìn Liễu Long Đình đứng bên cạnh tôi, hỏi anh tại sao còn không cứu tôi, vì tôi thất bại nên anh chán ghét tôi có đúng không?

Thành thật mà nói, nếu như lần này không phải Liễu Long Đình kịp thời đến nơi, chỉ sợ bây giờ tôi đã thành bữa ăn của U Quân rồi. Liễu Long Đình nhìn bộ dạng nằm trong huyền băng không ngừng cầu cứu anh của tôi, vì thế anh hỏi tôi: “Lần sau em còn dám không suy nghĩ gì đã lao vào đánh U Quân không?”

Tôi biết lần này không thắng được là do mình sai, không có quyền nói nhưng bây giờ Cô Hoạch Điểu và Hư còn ở đó mà, cho dù muốn tôi nhận lỗi thì cũng phải tránh người ngoài ra chứ. Chính vì thế tôi mới không trả lời Liễu Long Đình, chỉ nói với anh ấy là bây giờ tôi thua rồi, chứ không phải là tôi không suy nghĩ gì, tôi chỉ là lo lắng cho Ánh Nguyệt và tin tưởng chị hai của anh ấy.



“Vậy thì lần sau em còn dám tin tưởng chị hai của tôi nữa không?” Liễu Long Đình lại hỏi tôi.

Đây là đang nói cái gì chứ, là chị anh ấy chứ có phải là chị tôi đâu, tôi vốn dĩ còn muốn nói với Liễu Long Đình mấy câu tốt đẹp để chuyện này qua đi thế nhưng bây giờ anh ấy cứ không buông tha cho tôi, bày ra bộ dạng chỉ cần tôi không nhận lỗi thì anh ấy cũng sẽ không xuống nước.

“Được rồi, tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn, được rồi chứ, anh mau cứu tôi xuống đi.”

Khi nói những lời này tôi đã hơi tức giận nhưng bây giờ Liễu Long Đình không quan tâm đến việc tôi có tức giận hay không. Tôi nhận lỗi và thế là anh ấy bắt đầu dùng sức mạnh làm tan lớp huyền băng trên lưng tôi. Có lẽ là do sợ tôi không vui, khi Liễu Long Đình dùng sức mạnh để cứu tôi, Hư lập tức đến bên cạnh giải thích cho tôi, thật ra tuy Liễu Long Đình nói không đến nhưng khi bọn tôi xuất phát, anh ấy lập tức đi sau bọn họ để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần này nếu như không có Liễu Long Đình, có lẽ tôi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật rồi. Bây giờ Liễu Long Đình chỉ hy vọng lần sau tôi sẽ chú ý hơn, anh ấy cũng là vì muốn tốt cho tôi.

Cái gì mà muốn tốt cho tôi chứ, bây giờ nghe Hư nói những lời này, hoàn toàn là vì Liễu Long Đình nói đấy chứ, Liễu Long Đình có Hư, tôi nói không lại vì thế liếc mắt nhìn Cô Hoạch Điểu. Cô Hoạch Điểu lập tức hiểu ý tôi, đứng bên cạnh tôi cãi nhau với Hư, tôi cũng là vì con gái mình nên cho dù có phạm lỗi gì cũng không đáng bị trách móc, ngược lại là Liễu Long Đình vô lý, rõ ràng biết lần này Liễu Liệt Vân và U Quân thông đồng với nhau rồi, lại còn không ngăn cản tôi lại.

Không hổ danh là thú cưỡi của tôi, Cô Hoạch Điểu ngay tức khắc đã cãi nhau với Hư, lúc này Liễu Long Đình đang vận dụng sức mạnh cứu tôi, nghe Cô Hoạch Điểu và Hư cãi nhau ồn ào quá nên đã kêu bọn họ ra ngoài.

Sau khi cả hang động yên tĩnh trở lại, Liễu Long Đình mới nói với tôi: “Tôi không có ý muốn trách em, tôi chỉ là muốn em biết rằng, sau này không nên dùng tình cảm để giải quyết chuyện khác. Em là phụ nữ, em không kiểm soát được cảm xúc của mình, về tình về lý có thể hiểu được, vì thế sau này em cứ nghe lời tôi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tuy rằng bây giờ U Quân không hề có sức mạnh gì nhưng anh ta vô cùng mưu mô, hơn nữa còn hiểu địa hình của tất cả ngọn núi trên thế giới này và rất nhiều thứ khác mà chúng ta không biết. Chắc chắn anh ta sẽ dùng sức mạnh từ thiên nhiên này để đối phó với chúng ta, vì thế nếu như không nắm chắc được, chúng ta không cần phải mạo hiểm. Huống hồ bây giờ U Quân chỉ là một con mồi, thứ mà em cần phải đối phó, là kẻ đứng sau U Quân.”

Kẻ đứng sau U Quân ư? . Ra chương nhanh nhất tại # TRUMtruye n. ORG #

Tôi lập tức bối rối, vì thế tôi hỏi Liễu Long Đình: “Ý anh là đằng sau U Quân còn có thứ mạnh hơn sao?”

Tôi nghĩ có lẽ đúng là như vậy, nếu như không có, U Quân nhất định sẽ không dám trắng trợn như thế vào lúc bản thân không có sức mạnh gì đi đối phó với tôi, hơn nữa tôi cảm thấy sự xuất hiện của anh ta giống hệt với lần Tần Quảng Vương muốn đối phó với tôi, đều làm người khác vô cùng kinh ngạc.


“Em đã từng nghi ngờ rằng trong hai năm chúng ta truy đuổi U Quân, thật ra là đã rơi vào bẫy của kẻ khác, U Quân và Liễu Liệt Vân không hề mạnh, làm thế nào để bọn họ có thể trốn được chúng ta tận hai năm? Hơn nữa ngay vừa nãy, khi Ánh Nguyệt xuất hiện, nếu tôi đoán không sai thì Ánh Nguyệt có một loại sức mạnh có thể ẩn đi hơi thở của những người xung quanh. Nhưng dù là như vậy, trong hai năm qua bọn họ không thể nào dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi được, tôi nghi ngờ nhất định có gì đó âm thầm giúp bọn họ, bao gồm cả lần này, bọn họ đã bắt đầu hành động để lừa em đến cửa địa ngục ở núi Vân Hải.”


Liễu Long Đình vừa nói xong, lông mày anh ấy hơi nhăn lại, giúp tôi làm tan lớp băng đang nhốt lấy tôi. Xem ra không chỉ có tôi nghi ngờ đằng sau U Quân còn có thứ gì đó mạnh hơn.


Bây giờ tôi được giải thoát rồi, vì thế từ trong lớp băng bò ra ngoài, ngồi xuống trước mặt Liễu Long Đình, hỏi anh ấy: “Từ trước đến giờ không hề có cửa địa ngục này, hơn nữa lối vào này còn rộng hơn so với những địa ngục khác rất nhiều, nếu như không kịp thời ngăn chặn hoặc phái thần linh đến trấn giữ thì lỡ như có ai lợi dụng nơi này để làm loạn, nhất định sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Thế nhưng muốn trấn thủ cửa địa ngục thì nhất định phải có viễn cổ chi Hoàng mới có thể trấn áp được, trên toàn thế giới này, có rất nhiều cổ thần đều bị giết sạch trong chiến tranh hàng ngàn năm trước, những người còn lại đã không còn ai quan tâm đến chuyện Tam giới, chúng ta nên tìm ai đây? Đơn giản là không có người mới nào thích hợp cả.”


“Không có người mới, thì dùng người cũ, có thể đi tìm Phong Đô đại đế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK