Mẹ tôi suy nghĩ rồi nói: “Bao nhiêu năm trôi qua, mẹ sắp quên hết rồi. Chỉ nhớ rõ anh ta rất đẹp, lại mặc đồ trắng. Lúc ba con với mẹ gặp anh ta thì còn cho rằng anh ta là thần tiên trên trời phái xuống cứu con. Nhưng sau lần đó, mẹ không được gặp anh ta nữa, cao hơn 1m80, ánh mắt.."
Tôi thấy mẹ tôi nói không rõ ràng, lập tức nói: “Mẹ chờ con một chút, con gửi bức ảnh để mẹ nhìn xem có phải là người này hay không."
Tôi nói rồi cúp máy, tìm một bức ảnh chụp chung với Liễu Long Đình trong di động rồi gửi cho mẹ tôi qua mess. Mẹ tôi nhận được bức ảnh này, trì hoãn mấy phút mới gọi điện thoại tới nói với tôi: “Bạch Tô, con chụp chung với ai vậy? Người này giống hệt ân nhân cứu con năm đó, trừ kiểu tóc với quần áo khác nhau, còn lại đều giống nhau như đúc, cũng trẻ trung như vậy. Đó là ai vậy con?”
Mẹ tôi liên tục hỏi Liễu Long Đình là ai. Nghe vậy, cảm xúc của tôi nhất thời trở nên phức tạp, nhưng tôi không thẳng thắn với mẹ mà chỉ nói bức ảnh này là hàng photoshop, tôi cũng không biết người kia là ai. Mặc dù mẹ tôi không tin, nhưng thấy tôi không muốn nói thì không hỏi thêm nữa, đổi đề tài hỏi tôi muốn bao nhiêu tiền? Gần đây có liên lạc với ông ba tôi không? Nói là tuần trước lại thấy ba tôi dẫn vợ con đi chơi ở Hải Điền, còn đăng ảnh lên facebook khoe khoang, bà ấy thấy lại tức giận.
Tôi không thích chú ý ba mẹ tôi sống như thế nào, cũng như họ chỉ gửi tiền hằng tháng cho tôi chứ cũng không quan tâm cuộc sống của tôi. Tôi lại trò chuyện với mẹ mấy câu rồi cúp máy, nhìn chằm chằm Liễu Long Đình trong bức ảnh chụp chung.
Trên thế giới này trừ anh em song sinh, nào có hai người giống nhau như đúc? Cho dù giống như đúc thì cũng không thể có một người giống hệt Liễu Long Đình từ hai mươi năm trước đã cứu mạng tôi. Bây giờ ông trời lại cho tôi gặp một người giống thế. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Tôi nghĩ, rõ ràng hai mươi năm trước Liễu Long Đình bắt bạn đời của anh ta cho ba mẹ tôi giữ thai, hai mươi năm sau lại tính sổ với tôi, hơn nữa cũng vì chuyện này mà làm hại nhà tôi tan vỡ, ép tôi làm đệ tử xuất mã của anh ta. Tất cả đều là do Liễu Long Đình tự biên tự diễn, nào là vu khống tôi ăn thịt bạn đời của anh ta, đổ hết tội cho tôi, uổng công tôi vẫn cho rằng tôi có lỗi với anh ta trước, khép nép trước mặt anh ta thật lâu. Chẳng qua tôi không rõ tại sao anh ta lại làm vậy. Người duy nhất biết lý do chỉ có mình Liễu Long Đình.
Buổi trưa sau khi tan học, tôi đang định về nhà hỏi rõ ràng với Liễu Long Đình, nhưng không ngờ bị Phượng Tổ Thiên chặn lại giữa đường. Anh ta xách một cái túi mua hàng lớn, thấy tôi thì nhét cái túi đó vào lòng tôi, tôi mở ra xem, không ngờ lại là mấy cục tiền qua loa bỏ trong túi, đoán chừng có hơn 200 triệu.
"Tiền này là gì?" Tôi hỏi.
"Tiền chia cho cô chứ sao! Lúc nãy cô kêu tôi gửi vào thẻ của cô, tôi bỗng nhớ thẻ của cô bị Liễu Long Đình lấy đi còn gì? Gửi cho cô cũng vô ích, cho nên tôi đều rút hết tiền cho cô. Thấy tôi thông minh chưa?" Phượng Tổ Thiên đắc ý nói, kêu tôi mau cất tiền đi.
Tôi lục lọi túi đựng tiền như túi đựng đồ ăn. Mấy ngày nay bị Liễu Long Đình nắm giữ quyền tài chính nên thật khổ sở, vừa lúc đi ngang qua cửa hàng bán bánh rán, tôi cũng đói bụng, bèn rút một tờ 500 ngàn trong mấy cục tiền đó, kêu chủ quán làm cái bánh rán cho tôi, bỏ thêm trứng gà xúc xích, nhồi tới khi nào không nhồi được nữa mới thôi!
Bây giờ tôi đã biết cảm giác nghèo khó biến thành người giàu, ăn cái bánh rán cũng có thể bỏ thêm bất cứ loại nhân nào. Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ mang theo nhiều tiền đến thế. Bây giờ xách một bịch tiền trên tay, cảm giác thỏa mãn này khiến tôi rất sung sướng. Phượng Tố Thiên có lẽ chưa bao giờ được ăn bánh rán, thấy chủ quán liên tục đập trứng gà lên miếng bánh thì hỏi tôi đang làm cái gì?
"Bánh rán. Anh muốn ăn không?" Tôi hỏi, sau đó không chờ chủ quán đồng ý, lại lấy một tờ 500 ngàn đưa cho chủ quán, kêu lấy thêm một cái giống hệt thế.
Tôi đoán chắc chắn ông chủ sẽ cho rằng tôi và Phượng Tổ Thiên là hai kẻ ngốc, nhưng ngu gì mà không lấy tiền, vui vẻ gần chết ấy chứ, hỏi có phải chúng tôi vừa nhặt được tiền không? Nhặt tiền mà nhặt được cả mấy trăm triệu luôn à? Ai may mắn được như thế? Tôi với Phượng Tố Thiên chính là người may mắn như thế, số tiền này chẳng khác nào nhặt được.
Tôi với Phượng Tổ Thiên đứng chờ bên quán bánh hơn bốn mươi phút, chủ quán mới đưa hai cái bánh to đùng cho tôi với Phượng Tố Thiên. Tôi vừa đi về vừa ăn, thấy Phượng Tổ Thiên vẫn đi cùng tôi, bèn hỏi anh ta không về khách sạn à? Đi theo tôi làm gì? Liễu Long Đình không cho anh ta vào nhà đâu.
"Ai về nhà với cô? Tôi tự về nhà mình mà." Phượng Tố Thiên sung sướng nói: “Tôi nói cô nghe này, đêm qua tôi đã thuê căn nhà đối diện nhà cô rồi, nếu cô không dám mang tiền về nhà thì có thể để ở chỗ tôi, tôi giữ hộ cho! Hàng xóm thì có thể chăm sóc cho nhau mà. Ha ha ha!"
Vừa rồi tôi còn đang nghĩ dù có nhiều tiền thì cũng không biết nên làm sao, không thể mang về, cũng không thể tiết kiệm, bây giờ Phượng Tổ Thiên nói đã thuê căn nhà đối diện nhà tôi, sau này sẽ ở trong đó, tôi lập tức khen anh ta không hổ là phượng hoàng, đầu óc thật thông minh!
Sau khi đi đến trước cửa nhà, tôi với Phượng Tố Thiên đều tự về nhà mình. Biết có lẽ chuyện đó là do Liễu Long Đình tự biên tự diễn, tôi lại vô cùng tự tin. Vào nhà cho dù thấy Liễu Long Đình cũng vừa cởi giày vừa ăn bánh rán, không thèm để mắt tới anh ta.
Thấy tôi ngạo mạn như vậy, lại thấy tôi cầm cái bánh rán mà hai ba chục ngàn không thể nào mua được, Liễu Long Đình nở nụ cười hỏi tôi: "Sao? Cô tự dưng phát tài à?"
"Tôi phát tài hay không thì liên quan gì tới anh?” Tôi đi vào nhà, đứng trước mặt Liễu Long Đình ngẩng đầu nhìn anh ta: “Liễu Long Đình, hai mươi năm trước thực ra là anh đưa bạn đời của anh cho ba mẹ tôi, cố ý cho tôi ăn đúng không?"
Liễu Long Đình kinh ngạc nhìn tôi, nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi, lại hỏi: “Cô gọi điện thoại cho ba mẹ cô điều tra tôi?”
“Chẳng lẽ tôi không nên điều tra anh sao?" Tôi hỏi lại.
Liễu Long Đình hừ lạnh, khinh thường nói: “Trừ chuyện này, cô còn điều tra ra cái gì?"
Tôi cho rằng Liễu Long Đình sẽ biện minh hoặc cãi lại, nhưng không ngờ anh ta lại bình tĩnh đến thế, lập tức đổi đề tài, khiến tôi đang chiếm ưu thế thì khí thế lập tức bị yếu đi.
"Trước mắt còn chưa có gì. Nhưng chờ tôi có thời gian, tôi cũng sẽ điều tra ra chuyện khác của anh.”
"Không cần điều tra, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết." Liễu Long Đình nói rồi từng bước ép sát tôi: "Tôi nghĩ chắc chắn cô cảm thấy khó hiểu vì tại sao tôi lại bám lấy cô đúng không? Vậy thì để tôi nói cho cô nghe, bởi vì tôi thích cô, nhưng tôi không có được cô nên tôi sẽ phá hủy kiếp này của cô, khiến cô không thể tiếp tục kiêu ngạo, khiến cô không thể khinh thường tôi. Nhưng tôi không muốn cô được chết thống khoái, tôi muốn trả thù cô mỗi ngày, cho cô mang thai con của tôi, mang thai con của kẻ cô ghét nhất, khiến cô ngày nào cũng không được yên bình! Tôi muốn cô tự cảm thấy xấu hổ, để sau này mỗi lần nhớ lại tôi sẽ thấy cô vô cùng dơ bẩn!”