Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua Liễu Long Đình một chút: "Còn sửng sốt làm gì nữa, mau đi cứu sống cô ta đi."

Tôi đã từng nghĩ đứa trẻ trong bụng tôi có thể là quái thai, có thể là động vật. Nhưng cho dù có như vậy, tôi cũng muốn sinh nó ra. Chỉ là, điều mà tôi không bao giờ có thể nghĩ tới chính là người mà tôi đang mang theo trong bụng chính là người phụ nữ mà Liễu Long Đình thích. Vì để cho người phụ nữ mà anh ấy thích có thể sống lại cho nên anh ấy mới bỏ người phụ nữ đó vào trong bụng của tôi rồi mượn cái bụng này của tôi để giúp Ngân Hoa giáo chủ sống lại. Hơn nữa, từ khi tôi sinh ra, tôi đã trở thành một vật hy sinh rồi. Chỉ cần Ngân Hoa giáo chủ được sinh ra từ trong bụng của tôi thì tôi sẽ mất hết giá trị.

Lúc này, Liễu Long Đình lập tức tuân theo mệnh lệnh của Ngân Hoa giáo chủ mà xoay người đi về phía tôi. Bây giờ, tôi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông Liễu Long Đình này. Tôi nghĩ đến sự dịu dàng mà anh ấy dành cho tôi, những lời tình cảm anh ấy đã nói với tôi. Anh ấy diễn một vở kịch như vậy chỉ là vì người phụ nữ mà anh ấy thích.

Nếu như phải dùng từ thống khổ để hình dung thì lúc này sự thống khổ mà tôi đang phải chịu chính là không có giới hạn. Tôi chưa từng tiến được vào trong lòng Liễu Long Đình. Hơn nữa, tôi còn coi tất cả sự lợi dụng mà anh ấy đối với tôi là chân tình. Tôi yêu anh ấy mà mất đi tất cả. Bây giờ, sự thật đã được hé lộ còn Liễu Long Đình lại giống như không có chuyện gì xảy ra. Anh ấy tỏ ra vô cùng bình tĩnh mà kh lưng rồi cầm lấy cánh tay vì mất máu quá nhiều mà lạnh lẽo của tôi, thậm chí vết thương này còn không thể chữa lành. Trong mắt anh ấy, tôi chính là một công cụ để giúp Ngân


Hoa sống lại, chẳng lẽ trời sinh tôi ra chính là để tôi dùng cái mạng của mình mà hy sinh cho anh ấy sao? Nếu không phải lúc này tôi đã yếu đến mức không thể nhúc nhích được, tôi chỉ hận bản thân mình không thể giết Liễu Long Đình trăm lần. Chỉ có như vậy mới có thể cởi bỏ sự hận thù trong lòng tôi đối với anh ấy. Gương mặt trước đây khiến tôi phải say mê, lúc này lại bản thỉu giống như hố phân. Anh ấy khoác lên mình một cái da người, nhưng nội tâm bên trong lại là một con quỷ to xác mà ích kỷ. Tôi thật sự hận bản thân mình vì sao không nhìn thấy bản chất bên trong của anh ấy?

Trong nháy mắt, trong lòng tôi chợt vô cùng oán hận Liễu Long Đình. Tôi thực sự không muốn sống vì đôi nam nữ để tiện này. Tôi cũng không biết kiếp trước mình đã làm ra chuyện hại người tày đình đến mức nào mới có thể bị bọn họ quấn lấy rồi hủy hoại cả đời này của tôi. "Giết tôi đi. Dù sao thì tôi cũng đã đi theo anh lâu như vậy rồi. Hơn nữa, tôi cũng đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy. Nếu như anh có một chút tình cảm nào với tôi thì anh hãy giết tôi đi."

Tôi dùng lý trí duy nhất còn sót lại của mình để nói những lời này với Liễu Long Đình. Tôi có thể yêu anh ấy hơn chính bản thân mình, nhưng tôi cũng có thể hận anh ấy đến tận xương tủy. Anh ấy vậy mà đã từng bước từng bước tính toán với tôi, lợi dụng tôi, làm cho tôi tự mình đa tình là anh ấy thật lòng. Cuối cùng, tôi lại bị anh ấy và Ngân Hoa giáo chủ đê tiện kia đập cho vỡ vụn. Khi tôi nhớ lại từ trước đến nay tôi đều vì Liễu Long Đình mà trả giá, tôi lại càng thấy hận và ghê tởm bản thân mình. Vì sao tôi lại càng cảm thấy ghê tởm hơn? Nếu như tôi biết được chuyện này từ sớm thì hiện giờ tôi cũng sẽ không bị bọn họ đùa giỡn đến mức chật vật như vậy.

Nhưng chung quy, tôi vẫn không đầu được bọn họ mà tôi chỉ muốn sớm giải thoát rồi mong ông bà trên trời thương xót tôi mà giúp tôi vĩnh viễn không nhìn thấy hai người ghê tởm này nữa. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nghe thấy tôi nói lời này, Liễu Long Đình hơi dừng lại động tác đang cứu tôi mà anh ấy đang làm lại. Nhưng chỉ đúng một giây sau, anh ấy đã không để ý tới tôi nữa mà tiếp tục chữa thương cho tôi. Anh ấy muốn cứu sống tối.

Ngân Hoa giáo chủ thấy bộ dạng vô cùng kiên định của Liễu Long Đình mà nở một nụ cười. Cô ta khép mình lại rồi tựa vào lưng Liễu Long Đình, tựa đầu lên vai Liễu Long Đình, nói với ta: "Đến chết rồi mà cô vẫn còn mơ mộng sao? Cô cho rằng cô trông giống tôi thì Liễu Long Đình sẽ thích cô sao? Tôi nói cho cô biết, anh ấy đã yêu tôi hàng trăm năm rồi, cô có hiểu khái niệm hàng trăm năm là gì không? Giống như gấp tuổi thọ của cô hàng trăm lần vậy. Cô cho rằng anh ấy sẽ thay đổi tình cảm của mình dành cho tôi sao? Tuy rằng anh ấy thấp kém tôi, nhưng cô còn thấp kém hơn nữa. Cô cũng chỉ được sinh ra trong một gia đình bình thường, là một người phụ nữ bình thường, vậy thì cô có tài đức gì mà có thể làm cho Liễu Long Đình thích cô. Nếu không phải vì cô có diện mạo giống tôi thì chắc chắn cả đời này cô và Liễu Long Đình cũng không có cơ hội mà gặp nhau. Nếu có thì cô cũng giống như những người phụ nữ bị anh ấy chơi đùa trước đó mà thôi. Cuối cùng thì cô cũng phải cũng rơi vào kết cục chết thảm.

Thân thể của tôi, dưới sự chữa trị của Liễu Long Đình, đã dần dần chuyển biến tốt hơn. Trước đây, dù cho tôi có bị thương thế nào thì Liễu Long Đình cũng chưa từng chữa khỏi cho tôi nhanh như vậy. Nhưng mà, bây giờ chỉ cần Ngân Hoa giáo chủ nói một câu, cho dù tổn hết tinh khí anh ấy cũng không thấy tiếc.

Hận đến cực hạn, cảm xúc sụp đổ đến cực hạn, tôi bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn người phụ nữ đang đắc ý trước mắt tôi mà cười nhạo cô ta một câu: "Thật là hâm mộ cô vì đã nuôi được một con cho ngoan như vậy.

Tuy rằng Ngân Hoa giáo chủ vẫn luôn nói Liễu Long Đình để tiền, nhưng hiện tại dù sao cô ta cũng phải dựa vào Liễu Long Đình giúp cô ta nuôi dưỡng thân thể của mình. Vì vậy, cô ta cũng không dám trực tiếp nói Liễu Long Đình chính là chó của mình. Nhưng khi tôi thẳng thừng nói ra như vậy, trên mặt Ngân Hoa giáo chủ ngược lại có chút xấu hổ. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô ta lập tức mỉm cười mang tôi: "Tôi đã có ý tốt cứu cô mà cô còn măng Long Đình cũng không bằng chó."



Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía Liễu Long Đình rồi nói với Liễu Long Đình: "Trông chừng cô ta cho tốt, trước khi tôi được sinh ra, nếu như cô ta có mệnh hệ gì thì tôi sẽ hỏi tội anh.

Liễu Long Đình gật đầu. Anh ấy chưa từng nhìn tôi lấy một cái mà chỉ khúm núm gật đầu với Ngân Hoa giáo chủ để cho cô ta yên tâm.

Ngân Hoa giáo chủ nhìn Liễu Long Đình nghe lời như vậy thì đưa tay xoay mặt Liễu Long Đình lại. Cô ta đang nhìn Liễu Long Đình với ánh mặt dò xét, sau đó cô ta hôn lên môi Liễu Long Đình.

Lúc này tôi giống như là một thứ không phải con người. Bọn họ vậy mà lại không kiêng nể gì mà đứng cách mặt tôi chưa tới một mét mà hôn nhau. Khi nhớ đến vừa tôi tôi cũng hôn Liễu Long Đình dạ dày tôi lại được một trận quay cuồng. Tôi hận không thể đem toàn bộ cơ thể mình đi khử trùng trong nước rửa sạch một lần, rửa sạch từng tấc thịt mà Liễu Long Đình đã động vào tôi, rửa sạch tất cả những ký ức trong đầu tôi.

Sau khi bọn họ hôn nhau mất mười mấy phút, cuối cùng bọn họ cũng dừng lại. Ngân Hoa giáo chủ nở một nụ cười quyến rũ rồi nói Liễu Long Đình: "Đây chỉ là một phần thưởng nhỏ, chờ đến khi anh có thể giúp tôi bình an đi ra, tôi sẽ cho anh một phần thưởng lớn hơn." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Nhưng Liễu Long Đình lại giống như là một kẻ ngốc, lắng lặng nhìn Ngân Hoa giáo chủ. Lúc Ngân Hoa giáo chủ quay đầu, cô ta còn cố ý nhìn tôi rồi cười cười. Sau đó cô ta biến thành một làn khỏi rồi chui vào bụng tôi. Sau khi Ngân Hoa giáo chủ rời đi, lúc này Liễu Long Đình mới quay đầu lại và hỏi thăm tôi. Anh ấy nằm lấy tay tôi và bình thản hỏi một câu: "Đau sao? "

Đã đến mức này rồi, Liễu Long Đình còn giả vờ quan tâm đến tôi. Mà tôi lại cảm thấy vô cùng ghê tởm đối với sự quan tâm này của anh ấy. Tôi cười lạnh một tiếng: "Có ý nghĩa gì sao?

Nghe tôi nói như vậy, Liễu Long Đình đứng dậy trước mặt tôi và nói: "Nếu như cô đã biết được sự thật thì tôi cũng không có ý định che giấu với cô nữa. Quả thực, lúc trước tôi đã chọn thân thể của cô để là một cái thùng chứa. Nếu Ngân Hoa giáo chủ đi ra thì cô sẽ chết. Nhưng mà, tôi khuyên cô, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Cô giữ được mạng thì sau này tôi mới có thể cứu cô. Nhưng nếu cô chết rồi thì không ai có thể cứu được cô đâu. Loại lời nói đường hoàng này mà Liễu Long Đình cũng có thể nói ra. Khi nhìn bóng lưng cao lớn đứng trước mặt tôi, ngọn lửa tức giận trong lòng tôi lại bùng lên. Anh ta đùa giỡn tôi như vậy, tôi lại chỉ có thể nguyền rủa anh ta sẽ không được chết một cách thoải mái.


Trên cái bàn cạnh chiếc ghế sô pha còn đặt con dao gọt hoa quả mà vừa rồi tôi đã dùng để cắt cổ tay. Thấy nó, tôi chợt nghĩ đến lý do mình muốn chết, là vì sợ liên lụy Liễu Long Đình, vì để anh ta không đi hút tinh khí nữa. Tôi đã sợ anh ta bước vào con đường này thì không thể quay đầu lại, cho nên tôi mới tự nguyện chấm dứt sinh mệnh hai mươi tuổi của mình. Tôi không phải là một người vĩ đại, nhưng vì anh ta, tôi có thể không cần bất cứ điều gì cái gì cũng có thể không cần. Vậy mà, hiện tại, dưới bộ dạng tràn đầy máu tươi này, anh ta xoay người một cái đã đưa tôi vào chín tầng địa ngục. "Vậy có phải anh còn muốn tôi cảm ơn anh đúng không?" Tôi nói với Liễu Long Đình bằng một giọng điệu ghê tởm. Ngay sau khi tôi nói lời này, tôi lập tức cầm con dao trên bàn lên và đâm một nhát vào lưng Liễu Long Đình. Máu đỏ tươi lập tức làm ướt đảm quần áo trắng nõn của Liễu Long Đình. Lòng bàn tay của tôi cũng tràn ngập máu của anh ta.


Tuy nhiên, điều này vẫn không thể làm cơn tức giận của tôi nguôi ngoai. Tôi lại điều hung hăng dùng cao dao trong tay mà đâm vào người Liễu Long Đình. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng mong muốn mình có thể giết chết một người đến như vậy. Liễu Long Đình chính là người đầu tiên, tôi muốn bắt anh ta phải trả một cái giả thật đặt cho những tổn thương mà anh ta gây ra cho tôi. “Ầm ĩ đủ rồi sao?" Liễu Long Đình bỗng nhiên xoay người lại, một tay liền nằm lấy cổ tay tôi rồi ném con dao trong tay tôi đi.


Nhưng, vết thương trên người anh ta cũng đang dần dần được tự anh ta chữa lành. "Chỉ với sức của cô thì chắc chắn không thể giết được tôi. Tôi để cô sống là vì nể đoạn tình cảm giữa chúng ta. Nếu như cô không muốn chết thì hãy thành thật một chút."


Nhìn vẻ mặt ngông nghênh của Liễu Long Đình sao lại giống Ngân Hoa giáo chủ đến thế. Sau đó tôi lại quay sang nhìn vết thương trên người anh ta đã giống như ban đầu, thì cái loại thống khổ muốn giết người nhưng không thể giết được, khiến cho tôi hoàn toàn sụp đổ. Nhưng tôi vẫn lạnh lùng mà c cười với Liễu Long Đình: "Anh chờ đấy. Tôi nhất định sẽ giết anh, ít nhất là trước khi tôi chết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK