Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người yêu cầu Liễu Long Đình ra mặt làm mồi nhử, thế mà anh ta dĩ nhiên lại đồng ý. Bạn đầu tôi chỉ có một chút bất mãn nhỏ nhỏ thôi, nhưng nghe thấy lời đáp ứng của anh ta, tôi thật sự không thể chịu đựng nổi, toàn bộ sự tức giận hiện hết lên gương mặt tôi liên tục mắng Liễu Long Đình là độ cặn bã. Làm sao anh ta có thể trơ trẽn như vậy, anh ta rõ ràng luôn miệng nói thích tôi nhưng hiện giờ lại thoải mái đáp ứng đi câu dẫn bạn gái cũ. Điều này thực sự khiến cho tâm trạng tôi như lửa đổ thêm dầu, tôi khó có thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình.

Nhưng hiện tại xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, tôi cũng không thể tùy tiện mà nổi giận với anh ta, Cô Hoạch nhìn thấy bộ dạng tức giận của tôi, học bộ dáng nói tiếng người của loài vẹt phóng đến trước mặt tôi nói: "Liễu Long Đình là kẻ vô tâm, Liễu Long Đình là kể vô tâm

Những gì Cô Hoạch nói làm tôi cảm thấy càng tức giận hơn, nhưng tức giận thì tức giận, tôi cũng không làm được gì, vì xét cho cùng tôi cũng không là gì của Liễu Long Đình cả. Anh ta thích tôi thì như thế nào, đợi đến khi công lực hồi phục tôi cũng sẽ rời xa anh ta, anh ta có thích tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm.


Sau khi định ra kế hoạch, Liễu Long Đình đã xin bà lão thùng và khăn tắm. Dù sao muốn dụ được con hồ ly từ trong giếng ra thì Liễu Long Đình cũng phải hy sinh chút nhan sắc.

Tôi đi theo Liễu Long Đình tới giếng, chờ sau khi anh ta dụ con yêu nữ dưới giếng lên, tôi chịu trách nhiệm xử lý cô ta. Dưới ảnh trắng, tôi cùng Liễu Long Đình hai người lớn nhỏ đi song song, Liễu Long Đình biết tôi tức giận. Nhưng không biết anh ta ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc mà cứ cố tình hỏi tôi làm sao.

Nhưng tôi không muốn nói đến chuyện này với anh ta nữa. Thấy thế anh ta cũng nghĩ rằng tôi đang cố kìm chế sự tức giận không muốn nói ra nên giả bộ làm ngơ. khi chúng tôi đến giếng, anh ta bảo tôi trốn sau một cây long não lớn bên giếng. Anh ta cầm cái thủng tâm và đi về phía cái giếng. Liễu Long Đình chậm rãi cởi áo quân, quấn khăn tắm ngang hồng rồi xách xô ném xuống giếng, cố ý gây tiếng động lớn, rồi nâng một xô nước đang phản chiếu ánh trăng lên mặt giếng.

Tôi núp dưới gốc cây long não to lớn, bí mật thỏ nửa đầu ra nhìn Liễu Long Đình, ánh trăng chiếu vào làn da rắn chắc và khuôn mặt thanh tú của anh ta. Ngực dày, cơ bắp cân đối. Vòng eo cường tráng lộ ra trong không trung. Nhất thời tạo nên một bầu không khí vô cùng ám muội. Khi Liễu Long Đình dội một gáo nước trong veo xuống đầu, nước chảy qua khe hở của cơ bắp, nước thấm vào chiếc khăn tắm trên thắt lưng. Toàn bộ cơ thể anh ta, dưới ánh trăng tỏa sáng, giống như một viên ngọc bích tinh xảo được người ta chạm khắc, đẹp một cách hoàn mỹ.

Trước đây tôi chưa từng nhìn thân thể Liễu Long Đình một cách nghiêm túc như vậy. Cho nên hôm nay khi nhìn thế này thì cổ họng thắt lại, có chút xúc động. Nhưng nghĩ đến việc Liễu Long Đình làm như vậy hoàn toàn là vì muốn dụ dỗ bạn gái cũ của anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy có chút tức giận. Dù bộ dáng anh ta có đẹp đến đầu, tôi cũng không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Quả nhiên khi Liễu Long Đình dội nước đã cố ý để cho một ít nước chảy ngược lại vào trong giếng. Không nằm ngoài dự đoán, không quá một phút, tôi nghe thấy một tràng tiếng sủi bọt từ giếng. Một làn khói bốc lên từ giếng, và trong làn khói, có một khuôn mặt khổng lồ của một người phụ nữ đã bị ngâm trong nước.

Khuôn mặt thối rữa này lập tức làm cho tôi cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt này chậm rãi bò ra khỏi giếng. Thế nhưng Liễu Long Đình lại làm như không thấy, sắc mặt bình thường, hai không xứng đáng ở bên Liễu Long Đình. Hiện tại trong đầu tôi đang suy nghĩ rất nhiều việc liên quan đến Liễu Long Đình. Có vẻ như kể cả tôi không lựa chọn vì mục đích của mình và rời đi thì tôi cũng nên để anh ta đi vì tôi thực sự không xứng với anh ta.

Có thể là lúc đó tôi quá buồn khiến tôi quên nhìn Liễu Long Đình, bỏ lỡ luôn cả ám hiệu mà anh ta dành cho tôi. Cho đến khi Liễu Long Đình từ trong giếng gọi lên, giọng nói của anh ta vang vọng, vững chắc như một thanh lúc này thần trí tôi ngay lập tức thanh tỉnh. Sau đó tôi đột nhiên ngước mắt lên và nhìn vào chỗ đứng khi của Liễu Long Đình, lúc này Liễu Long Đình đã dùng thân mình chặn toàn bộ miệng giếng, ngăn không cho con hồ ly quay trở lại. Nhưng căn bản lúc này chính bản thân con hồ ly cũng không muốn quay trở lại cái giếng nữa, nó trực tiếp đè lên Liễu Long Đình, như hổ rình mồi, muốn hôn Liễu Long Đình, tay của cô ta theo mép khăn tắm của Liễu Long Đình sở sở. Mà chính trong lúc này Liễu Long Đình quay đầu nhìn lại bảo tôi nhanh lên.



Tôi bị Liễu Long Đình thúc giục, sau một hồi trống rỗng, tôi nhanh chóng nổi trận lôi đình, túm lấy người phụ nữ đang đè lên người Liễu Long Đình, trong đầu tôi không suy nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn làm cho người phụ nữ này ngay lập tức rời khỏi Liễu Long Đình.

Trong lúc này tôi dùng toàn bộ tức trong cơ thể mình đánh về phía hồ Ban đầu tôi không cảm thấy mình đã trở nên cường đại đến cỡ nào nhưng cho đến khi tôi nhìn thấy khí tức của có thể trực tiếp đánh bay con hồ ly tinh đang đè trên người Liễu Long Đình đi hàng chục mét rơi xuống bên dưới hàng cây cạnh giếng. Tôi mới thực sự cảm nhận được sức mạnh của mình. “Mau, nhân cơ hội này giết chết cô ta

Liễu Long Đình đang chỉ đạo cho tôi, lúc này con hồ ly nhìn giống như là bị thương, tôi ngay lập tức bay về phía cô ta. Liễu Long Đình cũng đang theo sát phía sau.

Có thể là tiểu hồ ly nhận ra Liễu Long Đình, khi tôi bắt cô ta dựa vào dưới gốc cây lớn, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bị dính một ít bụi đất, cô ta liền quay đầu lại khóc rồi nói với Liễu Long Đình: "Anh là Liễu Long Đình đúng không? Cứu em, người phụ nữ đó sắp giết em rồi, xin hãy cứu em!"

Cô ta nói rất khổ sở, nhưng lúc này Liễu Long Đình đang đứng bên cạnh tôi, đã bắt đầu mặc quần áo chỉ quay đầu lại liếc tôi một cái, ra hiệu tôi nhanh lên.

Đây là lần đầu tiên tôi giết một thứ có hình người, cho nên tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng Liễu Long Đình đang ở bên cạnh đang thúc giục tôi, vì vậy tôi miễn cưỡng giơ tay và đẩy một chưởng về phía người cô ta. Một chưởng này quả thực tôi không dùng hết sức. Nhưng ngay cả khi đánh ra một chưởng trong vô thức, nhưng khí tức thoát ra từ lòng bàn tay của tôi trực tiếp làm thất khiếu (7 bộ phận trên khuôn mặt) hồ ly tinh bị

chảy máu, do vậy khuôn mặt và cơ thể xinh đẹp ban đầu của cô ta vắt ra trên cây, nhìn cô ta lúc này giống như một cái bánh. Mà cái cây phía sau cô không bị tổn hại chút nào.


Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, tôi chưa bao giờ có một sức mạnh to lớn như vậy. Dù tôi có cầm sáo phượng hoàng cũng không thể giết một con quái vật đơn giản như vậy được. Sức mạnh của tôi ngày càng mạnh mẽ, chắc chắn rồi, niềm tin càng lớn thì pháp lực của tôi càng mạnh.


Trong khi tôi đang mải mê nhìn bàn tay của chính mình thì người phụ nữ cũng quay trở lại hình dáng ban đầu, nội tạng của nó bung ra khỏi bụng, máu chảy ra từ miệng và tai.


Khi tôi nhìn vào con hồ ly, tôi cảm thấy như mình đã làm một điều không thể tồi tệ hơn, tôi đã giết chết một sinh vật hình


người, nhưng Liễu Long Đình không ngạc nhiên, anh ta nói với tối: "Chúc mừng cho sự chiến thắng đầu tiên của em, niềm tin càng lớn thì pháp lực của em sẽ càng mạnh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK