Toàn bộ cơ thể không bộ phận nào bị hao tổn gì, nhưng tại sao chỉ có duy nhất đôi mắt là không còn nguyên vẹn? Chỉ có duy nhất một cách giải thích, cái thi thể này chính là thi thể của tôi ở kiếp trước, theo như lời Vu Anh thì đôi mắt của tôi đã bị những thứ thấp hèn nào đó ăn mắt, cho nên tôi không nhìn thấy được bọn họ.
Tôi nhìn theo hướng Vu Anh đang đứng, sau khi Vu Anh nhìn thấy cỗ thi thể nằm trong tài thật sự là không có con người thì vô, cùng kinh ngạc đến mức há hốc cả miệng ra, tôi tiến lại gần cô ấy, nhìn thấy cô ấy ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, nhưng sau một lúc hình như đã suy nghĩ thông suốt thì vẻ mặt liền bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua Liễu Long Đình một cái, rồi quay qua nói với tôi rằng kiếp trước tôi thật là xinh đẹp.
Tôi cũng nhìn chính mình trong quan tài một cái, cặp lông mày dài, dáng hình vòng cung vừa quyến rũ vừa khảng khái, dấu chu sa ở giữa hai chân mày khiến cho cả người tôi trông khác hẳn phàm nhân, xinh đẹp tuyệt trần.
Giá như hiện tại tôi vẫn còn xinh đẹp như thế thì tốt biết bao, nhìn cỗ thi thể trong quan tài lòng tôi không nhịn được mà thở dài một tiếng, nhìn thấy thi thể bị ăn mất đôi mắt của bản thân trong lòng chợt truyền đến một cảm giác đau lòng không thể diễn tả được, tôi không biết vì sao những thứ kia lại ăn mất đôi mắt của tôi như thế, lại càng không thể hiểu lại phải là mắt của tôi mà không phải là mắt của một ai khác, lẽ nào đôi mắt của tôi có sức mạnh gì hay sao?
Liễu Long Đình sau khi nhìn thấy thi thể không có mắt của tôi, trên mặt cũng lộ ra đủ loại vẻ mặt phức tạp, nhưng nghĩ đến vừa rồi, Liễu Long Đình đột nhiên mặt lạnh nói với tôi rằng thi thể này không phải của tôi, cho nên ta có chút tò mò hỏi anh ta rằng rốt cuộc là anh ta có ý gì? Cái xác này không phải của tôi hay sao? Tại sao anh lại nói nó không phải của là tôi?
Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, trong mắt chợt hiện lên một ánh mắt kỳ lạ mà tôi không hiểu rõ lắm, giống như đang nhìn một người xa lạ không hề quen biết, anh ta trả lời tôi một cách chiếu lệ: "Vừa rồi đầu óc đang nghĩ tới thấy thi thể không có mặt của tôi, trên mặt cũng lộ ra đủ loại vẻ mặt phức tạp, nhưng nghĩ đến vừa rồi Liễu Long Đình đột nhiên mặt lạnh nói với tôi rằng thi thể này không phải của tôi, cho nên ta có chút tò mò hỏi anh ta rằng rốt cuộc là anh ta có ý gì? Cái xác này không phải của tôi hay sao? Tại sao anh lại nói nó không phải của là tôi?
Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, trong mắt chợt hiện lên một ánh mắt kỳ lạ mà tôi không hiểu rõ lắm, giống như đang nhìn một người xa lạ không hề quen biết, anh ta trả lời tôi một cách chiếu lệ: "Vừa rồi đầu óc đang nghĩ tới chuyện khác nên nói nhầm rồi."
"Vậy Vừa rồi anh đang muốn nói đến chuyện gì?" Tôi hỏi Liễu Long Đình
Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi mà bước một bước lên phía trước qua tài và nói với chúng tôi: "Để thi thể này ở đây sẽ thu hút chuột, trực tiếp đốt nó đi, cũng coi như là tuân thủ theo quan niệm của người đời trước rồi."
"Anh Liễu, như vậy cũng không hay lắm đâu." Vu Anh đứng bên cạnh nói với Liễu Long Đình một câu.
Tôi vội vàng chạy lại nói với Vụ Anh giữ lại đi, chúng ta có thể mang nó về nhà, nếu như sau này có lúc muốn gặp mặt thì có thể gặp trực tiếp tại nhà.
Liễu Long Đình không thèm để ý tới lời tôi nói, xem tối như không khí quay lại nói với Vu Anh: "Tại sao? Cô đang sợ à?"
Nhất thời Vu Anh không nói thêm lời nào, sau khi suy nghĩ môjt lúc thì quay sang phía khác nói với Liễu Long Đình: "Anh Liễu đây muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, dù sao thì có đào sâu hơn nữa tôi thì chuyện này cũng không có liên quan gì tới tôi."
Dù sao thì Ngân Hoa giáo chủ cũng là thủ lĩnh, thi thể nhất định là đã được kê khai rồi, theo như lời Vu Anh nói thì nếu đem thi thể này đi hỏa táng, sau này chắc chắn sẽ xảy ra những chuyện không hay, cho nên tôi muốn thuyết phục Liễu Long Đình phải giữ lại nó đi, không được hỏa táng nó.
Liễu Long Đình quay đầu nhìn tôi một cái, trực tiếp lấy ra một cái bật lửa từ trong túi áo, châm lửa và ném vào trong quan tài, vừa ném, trong miệng không ngừng niệm chú, những câu thần chú này làm cho chiếc quan tài bốc cháy ngay lập tức.
Tuy rằng cũng có lúc tôi nghi ngờ không biết bản thân mình có thật sự đúng là Ngân Hoa giáo chủ hay không, nhưng khi nhìn thấy thi thể trong quan tài kia bị thiêu cháy,trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó nặng hề, cả người giống như thi thể nữ tử tan dần vào trong quan tài, trên người tôi dường như cũng có một ngọn lửa đnag cháy hừng hực, một nỗi đau âm ỉ lan dần lan dần ra khắp cơ thể tôi, cực kì đau đớn.
Không biết có phải là do kiếp trước thi thể đã từng bị hỏa táng hay không, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa, trực tiếp ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh
Trước khi ngất đi, tôi nghe loáng thoáng Vu Anh đang cực kì tức giận nói với Liễu Long Đình: , "Anh là cái đồ độc ác."
Đợi đến lúc khi tồi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường, Vu Anh đang cầm một ly nước đứng bên cạnh giường, thấy tôi đã tỉnh liền đỡ tôi ngồi dậy, đưa nước cho tôi uống.
Tôi mở mắt ra chỉ nhìn thấy Vu Anh, đưa mắt nhìn quanh phòng một vòng, không thấy bóng dáng Liễu Long Đình xuất hiện.
"Anh ta đi ra ngoài rồi." Vu Anh thờ ơ trả lời tôi.
Tôi đón lấy ly nước từ trong tay cô ấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đem cái ly không trả lại cho cô ấy kèm theo một lời cảm ơn.
Vu Anh nhận lại chiếc cốc rỗng tôi đưa, ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, ánh mắt của cô vừa trầm mặc lại mang theo một chút bất lực, bộ dạng của cô ấy bây giờ giống hệt như bộ dạng của một người già, hoàn toàn không có chút gì giống với khuôn mặt tươi trẻ mà cô ấy đang có kia.
"Cô thật sự thích Liễu Long Đình à? Có bao giờ cô nghĩ tới nếu như cô rời xa anh ta cô sẽ như thế nào chưa?" Vu Anh bất ngờ lên tiếng
"Không sao cả, tôi sẽ tự mình mang đứa trẻ về tiếp tục nuôi dưỡng." Tôi thờ ơ đáp lại cô ấy, nhưng sau đó ngay lập tức cười nói: "Nhưng tôi không muốn rời xa anh ấy, chỉ cần anh ấy vẫn yêu tôi, cho dù khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ ở bên anh ấy."
"Nhưng nếu như anh ấy không yêu cô thì sao?" Vu Anh hỏi lại tôi.
Câu hỏi của Vu Anh làm tôi hơi cảm thấy khó chịu, khiến tôi phải nói ra những lời không hay: "Rốt cuộc cô đến đây để giúp tôi hay để là muốn chia rẽ tôi và Liễu Long Đình. Tại sao cô lại cứ hỏi những câu hỏi kỳ lạ thế?"
Vu Anh nghe thấy những lời này của tôi thì liền đứng lên: "Tôi nói ra những lời này không phải chỉ là mình suy nghĩ của riêng bản thân tôi mà còn là suy nghĩ của Hồ Tiên. Hồ Tiên không chỉ là thần mà còn là một vị thần lão luyện, thần thông quảng đại, ông ấy thông hiểu rất nhiều chuyện mà người khác không biết, là ông ấy bảo tôi nhắc nhở cô, đương nhiên là cũng có thêm một chút ý kiến của tôi nữa, tôi và cô có rất nhiều điểm chung. Nhưng mà cho dù thế nào thì tôi vẫn rất ngưỡng mộ cô, có thể ở bên cạnh người mình yêu, có thể thẳng thắn với tình yêu của, chính mình, cùng nhau nhàn hạ trải qua cuộc sống."
Tôi và Hồ Tiên chẳng có quan hệ gì với nhau, nhưng không ngờ khi anh ấy về chầu trời rồi vẫn còn quan tâm đến chuyện của tôi, nhất thời hảo cảm với Hồ Tiên tăng lên không ít, chỉ có điều Vu Anh nói những lời này giống như muốn nói cô ấy chưa từng thẳng thắn với tình yêu của chính mình, cho nên tôi trào phúng nói với cô ấy một câu, rằng tôi cũng ngưỡng mộ cô ấy, có một Hồ Tiên chững chạc như vậy, âm thầm thể hiện tình cam.
Lúc tôi nói xong những lời này, Vu Anh thế mà lại mỉm cười với tôi: "Nếu cô ghen tị với tôi thì chẳng qua chỉ vì những đau đớn trong tình yêu tôi đã trải qua hết rồi, những khó khăn trong tình yêu của cô chỉ là vừa mới bắt đầu, sau này cô và Liễu Long Đình Sau này cô và Liễu Long Đình sẽ sống tốt hơn tôi bây giờ nhiều, hơn nữa bởi vì hai người đã xác nhận mối quan hệ với nhau rồi nên cả hai sẽ phải vì nhau mà trả giá, càng về sau báo ứng càng nặng, từ giờ trở đi cô không thể dựa dẫm vào Liễu Long Đình nữa đâu, anh ta đã đem toàn bộ tiên gia đường khẩu của cô đưa cho thuộc hạ của anh ta rồi, Âm,Quan Âm chính là trợ thủ đắc lực của anh ta, cô phải lấy chúng về. Hơn nữa, những kỹ năng tôi dạy cho cô cô phải nhớ lấy, về sau tự bảo vệ mình cho tốt."
Tôi càng nghe càng mông lung, không hiểu Vu Anh đang nói về cái gì, càng hoài nghỉ hơn việc cô ta nhắc nhở tôi là muốn chia rẽ tôi và Liễu Long Đình, gây cản trở cho hai chúng tôi, hiện tại tôi và Liễu Long Đình đang rất tốt đẹp, tôi tin rằng chỉ cần chúng tôi đủ tin tưởng, đủ kiên trì thì cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa chúng tôi vẫn có thể cùng nhau vượt qua.
Nhìn thấy vẻ mặt không tin tưởng của tôi, Vu Anh cũng không muốn nói nhiều thêm nữa, chỉ nói với tôi: "Có thể kết cục của cô và Liễu Long Đình sẽ không giống như tôi dự đoán, nhưng giữa chúng ta là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, cô giúp tôi chỉnh sửa kết quả, tôi dạy cho cô kỹ năng, khi Liễu Long Đình quay lại cô đừng đem chuyện này kể với anh ta, sau này cô sẽ hiểu được nhưng lời tôi nói, hiểu được nỗi khổ tâm của tôi."
Khi Vu Anh vừa dứt lời thì cửa phòng cũng mở ra, tôi lớn tiếng hỏi một câu có phải Liễu Long Đình đã, trở lại hay không?
"Đúng, anh về rồi." Giọng nói của Liễu Long Đình truyền tới, giọng điệu vẫn bình thường như cũ: "Đúng, anh đã giúp em phải người đi xem Phượng Tổ Thiên thế nào rồi, có lẽ một lát nữa là có thể trở về báo cáo."
Nghe Liễu Long Đình nói lại giọng điệu thường ngày, nỗi lo lắng trong lòng tôi cũng dần dần vơi đi. Thực sự thì tôi không tin hết những gì Vu Anh nói, mà lời Liễu Long Đình nói tôi cũng không tin hết, nếu như anh thực sự yêu tôi ở kiếp trước thì sẽ không thiêu đốt cơ thể tôi một cách tàn nhẫn như vậy, nhưng hiện tại tôi không có khả năng phân biệt được những gì họ đang nói là thật hay giả, mà giữa Liễu Long Đình và Vu Anh, đương nhiên là tôi chọn tin tưởng Liễu Long Đình.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện với Liễu Long Đình thì một con thú nhỏ giống như con thỏ bỗng nhiên xông vào từ ngoài cửa, vừa vào cửa đã hét vào mặt Liễu Long Đình: "Miếu Thành Hoàng sụp đổ rồi, Thần Hoàng đã biến mất "