Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như tôi thường đến tìm U Quân thương lượng kế hoạch, thời gian lâu dài, Liễu Long Đình nhất định sẽ nhận ra, cho nên U Quân không muốn tôi đi tìm anh ta.

Chỉ là nhìn bộ dạnh nhếch nhác của anh ta khi ngồi trên ghế, trong lòng tôi nghĩ anh ta thông minh như vậy, sao lại không nghĩ sau khi tôi giết Liễu Long Đình, sẽ ngược lại giết anh ta? Dù sao anh ta mới là hung thủ thật sự giết chết tôi.

Vốn trong lòng tôi nghĩ nếu như U Quân hỏi đến chuyện này, thì tôi sẽ giải thích rằng anh ta và Liễu Long Đình không giống nhau, nhưng anh ta đối với chuyện tôi sẽ giết anh ta không, không nhắc đến một chữ, liền đem tinh khí cho tôi, điều này khiến tôi có chút nghĩ nhiều.

Diễn kịch thì phải diễn cho hết, khi U Quân kêu tôi đi, tôi cũng lo lắng Liễu Long Đình sẽ đột nhiên trở về, nhưng lúc này, khi tôi mới rời đi, tôi cũng không quên dang tay muốn ôm U Quân một chút, nhưng tôi vừa dang tay muốn ôm U Quân, thì U Quân xoay mặt đi, tôi cho rằng anh ta không thích tôi ôm anh ta, vì vậy nói với anh ta: “Có phải anh không thích tôi ôm anh? Nếu như không thích, thì lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

U Quân thấy tôi nói như vậy, quay đầu lại nhìn tôi, giơ tay lên lau vết máu ở khóe môi, nói với tôi: “Tôi sợ quần áo của em bị dính do.”


Chết tiệt, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, mặc kệ tôi đối với anh ta ra vẻ nịnh bợ hay lạnh nhạt, dường như anh ta không thể cười nổi, tuy là tôi cũng đang đang diễn, nhưng bộ dạng của anh ta, khiến tôi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng may là lời anh ta nói khiến tôi cảm thấy ấm áp, nếu quần áo của tôi dính dơ, thì trở về phải thay nữa.

Tôi cười với U Quân, anh ta ngồi còn tôi thì đứng, vì vậy tôi lại cúi người cắn vào má anh ta một cái nói, nói với anh ta: “Vậy thì tôi đi đây!”

Nhưng lúc tôi sắp rời đi, U Quân lại đột nhiên anh ta nắm lấy tay tôi từ phía sau, kéo cả người tôi vào lòng anh ta, ôm chặt lấy tôi, sau đó nghiêng đầu thì thầm bên tai tôi: “Tôi hứa với em, tôi sẽ để em tự do, mãi mãi không sống trong sự lăng nhục như vậy nữa.”

Câu này, tôi không biết U Quân đang chỉ những phương diện ném đá giấu tay, nhưng khi anh ta nói câu này, câu nói này như một gáo nước nóng dội vào trái tim tôi, siết chặt cơ thể nóng bỏng của tôi, nó cũng khiến trái tim lạnh giá của tôi tan chảy một chút, đúng vậy, tôi không tự do, tôi muốn có được tự do, tự do giống như gió, như mưa, cái gì cũng đều không cần, cũng không muốn trải qua chuyện gì nữa.

Sau khi ra khỏi chỗ của U Quân, tôi liền nhanh chóng đi tắm, bởi vì tôi không muốn trên người tôi khí tức của U Quân, sẽ khiến Liễu Long Đình phát hiện, sau khi tắm và thay quần áo xong, tôi cũng cảm giác được, đám người Liễu Long Đình đang trên đường về cung.



U Quân cho tôi nhiều tinh khí như vậy, thêm nữa là trước đây Liễu Long Đình cũng cho tôi, lúc này tôi cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, ngay cả khi tôi mạnh mẽ, thì Liễu Long Đình cũng càng lợi hại, hơn nữa anh ấy có đỉnh tạo vật, pháp lực vô biên, hơn nữa bây giờ còn không biết, anh ấy giấu đỉnh tạo vật ở đâu.

Tôi cần cơ hội, mọi từ trong lời của Liễu Long Đình ra.

Trước khi Liễu Long Đình trở về, tôi giúp cung nữ mang đồ ăn lên, khi Liễu Long Đình trở về, nhìn thấy tôi siêng năng như vậy, lập tức khen tôi với Liễu Liệt Vân, nói có phải tôi siêng năng hơn trước không?

Tuy Liễu Liệt Vân là chị hai của Liễu Long Đình, nhưng bây giờ Liễu Long Đình đã là thần hoàng, với thân phận của Liễu Liệt Vân, thì cũng có khoảng cách lớn với Liễu Long Đình, khi Liễu Long Đình nói gì, tự nhiên cô ấy cũng phụ theo hai câu, vì vậy gật đầu với Liễu Long Đình, nói thật tôi đã siêng năng và chịu làm hơn so với trước đây, kêu tôi đừng tự mình làm, để nhóm cung nữ làm đi, dù sao thì sau này, tôi cũng làm thần hoàng nương nương,

Tôi không muốn làm thần hậu gì đó, cũng không muốn phụ thuộc vào Liễu Long Đình, mãi mãi chịu sự sắp đặt của anh ấy, nhưng lúc này Liễu Liệt Vân nói cái gì tôi cũng không biết nên làm gì, chỉ nghĩ đến cô ấy sắp gả cho thần núi, trong lòng tôi có chút không tin được, nếu như nói thần núi không hứa là cùng tôi phản lại Liễu Long Đình, tuy cô ấy sẽ trải qua không tốt, ít nhất cũng được một đời bình an, nhưng U Quân đã hứa với tôi, chỉ sợ sau này trận ác chiến giữa chúng tôi và Liễu Long Đình, chỉ sợ khó tránh khỏi, đối với Liễu Liệt Vân mà nói, một người là chồng, còn một người là em trai cô ấy, căn bản cô ấy không có cách nào lựa chọn.

Trong lúc ăn cơm, tôi còn cố gắng thuyết phục Liễu Liệt Vân, nói thẳng với cô ấy U Quân không thích cô ấy, thì gả cho anh ta còn có ý gì chứ? Vốn tôi muốn nói với cô ấy về kết cục trước đây của Mãng Ngân Hoa, cô ấy cũng tận mắt chứng kiến, lẽ nào cô ấy không sợ mình sẽ là Mãng Ngân Hoa thứ hai sao?

Nhưng với thân phận hiện tại của tôi, thật khó để nói những lời này với Liễu Liệt Vân, chỉ là nói với cô ấy nếu gả cho người không thích mình, sau này nhất định sẽ không hạnh phúc.

Kiều Nhi vẫn luôn nhìn tôi, nhưng khi nghe tôi nói những lời này, cô bé nghiêng đầu, kỳ quái hỏi tôi một câu: “Chị Bạch, tối nay chị làm sao vậy? Qua hai ngày nữa là chị hai sẽ kết hôn, tại sao chị cứ nói chị hai gả cho U Quân sẽ không hạnh phúc, chị nói như vậy sẽ làm chị hai đau lòng.”

Tôi nhìn Kiều Nhi, tôi biết lúc này mà nói như vậy, quả thật khiến Liễu Liệt Vân đau lòng, nhưng dường như Liễu Liệt Vân biết, cô ấy gả cho U Quân thì sẽ có kết cục như thế nào, khi đau lòng một hồi, gắp một miếng thịt vào chén tôi, nói với tôi: “Tiểu Bạch, chị biết em thích ăn thịt, em ăn thịt đi, con đường này là chị tự chọn, cho dù sao này có khổ bao nhiêu, chị cũng chịu chấp nhận, đối với phụ nữ mà nói, chuyện hạnh phúc cả đời này, là gả cho người mình thích.”

Trước đây tôi cho rằng Liễu Liệt Vân là người lý trí, là người phụ nữ đối với tình cảm không để tâm,bây giờ tôi mới phát hiện, cô ấy lại là một người cố chấp với tình cảm sâu như vậy, vốn là một buổi tiệc tối tốt đẹp, tôi nói những câu này, khiến tâm trạng của mọi người đều không tốt, Kiều Nhi và Long Đằng đã cùng Liễu Liệt Vân đi nghỉ ngơi, mà Liễu Long Đình thì đưa tôi về tẩm cung, lúc tôi và Liễu Long Đình trên đường về tẩm cung, Liễu Long Đình giống như nói chơi, cũng giống nói thật: “Lúc nãy anh không ở đây, em có cấu kết với người đàn ông hoàng nào không?”



Bây giờ chỉ cần Liễu Long Đình hỏi tôi, tôi vốn đã bình tĩnh, liền quay đầu nhìn Liễu Long Đình, liền phản đối lời của anh ấy: “Anh được đó, em vất vả nấu ăn cho anh, anh lại nghi ngờ em cùng người đàn ông cấu kết, em còn thật sự đi cấu kết đó.”

Liễu Long Đình nghe nói như vậy, lập tức đưa tay gõ vào đầu tôi một cái, gõ tôi đau quá, sau đó mắng tôi một câu nói tôi dám đi thử xem? Nếu bị anh ấy phát hiện, anh ấy sẽ đánh gãy chân tôi.

Tôi chu miệng lại với anh ấy, giận dỗi cũng không trả lời lại anh ấy.

“Đồng Hương, có phải em không yêu anh một chút nào?” Khi đến trước cửa tẩm cung, Liễu Long Đình đột nhiên hỏi tôi một câu như vậy, hơn nữa, anh ấy nói rất trịnh trọng, giống như một trò đùa trên đường đi, chỉ để nói câu này.

Liễu Long Đình nghi ngờ tôi không yêu anh ấy? Tôi cảm giác mọi chuyện tôi đều làm rất tốt, chăm sóc anh ấy, chăm sóc người nhà anh ấy, trước đây khi tôi chưa từng đối tốt với anh ấy như vậy, từ đâu anh ấy nghi ngờ tôi không yêu anh ấy?

“Yêu anh chứ, nếu không tại sao muốn đi theo anh” Tôi trả lời Liễu Long Đình, tuy biểu cảm trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng tôi, đã có cả trăm lý do khiến Liễu Long Đình nghi ngờ tôi là sai, tôi kiểm tra lại một lần, xem chỗ nào tôi làm không tốt.

“Vậy anh muốn cưới em, em vui không?”


Khi tôi nghe Liễu Long Đình nói muốn cưới tôi, đầu tiên là tôi kinh ngạc, nhưng mà sau đó là không tin và buồn bã, anh ấy muốn cưới tôi, lời này, không biết anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nói đều giống như trâu đất xuống biển, căn bản không có nói tiếp.


“Vui chứ, tại sao em lại không vui được!” Tôi duỗi tay ôm lấy cánh tay Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình nhìn chằm chằm tôi một lúc, tôi giả vờ rất vui vẻ và đôi mắt cũng giả và mệt mỏi, nhưng Liễu Long Đình cứ luôn nhìn tôi, tôi cứ giả vờ, thật sự tôi không thể giả tiếp được nữa, liền hỏi anh ấy làm sao vậy? Sao đột nhiên nhìn tôi như vậy?


Liễu Long Đình quay đầu đi, nói với tôi một câu: “Không có gì, chỉ là nhớ đến một người, anh nợ cô ấy quá nhiều, không thực hiện được nguyện vọng nào của cô ấy, ngay cả.” Khi Liễu Long Đình nói đến đây, thì đột nhiên anh ấy dừng lại, sau đó nói tiếp: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh không trở về”


Nguồn Hotread

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK