Sau khi vào nhà, người phụ nữ kia đưa vali cho Liễu Long Đình, ngồi trên sofa tự nhiên như ở nhà. Lúc này cô ta mặc một chiếc đầm trắng rất ngắn, thể hiện rõ dáng người của cô ta. Gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng rất trẻ trung, tăng thêm chút khí chất thiếu nữ hơn trước kia. Mặc dù tôi ghen tỵ vì cô ta xinh đẹp, nhưng dù gì tôi cũng là nữ chủ nhân của căn nhà này, nên thể hiện sự rộng lượng của nữ chủ nhân. Vì thế tôi đi ra từ bếp, nói với cô ta chào mừng nương nương, hỏi cô ta muốn uống gì? Tôi đi rót cho cô ta.
Tôi còn tưởng thái độ của mình đã đủ tốt, không ngờ người phụ nữ này thấy tôi lại gần cô ta thì lập tức bịt mũi, cau mày nói với Liễu Long Đình: “Đây là bảo mẫu mà anh thuê hả? Mau kêu cô ta cách xa em ra, mùi trên người cô ta ghê tởm quá."
Trên người tôi có mùi ư? Tôi ngửi tay áo, phát hiện chỉ có mùi khỏi dầu nhàn nhạt chứ không có mùi gì khác. Liễu Long Đình rót một ly nước trái cây cho người phụ nữ này, đưa cho cô ta rồi nói: “Đây là vị hôn thê của tôi, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ kết hôn.”
Liễu Long Đình trả lời thành khẩn, nhưng người phụ nữ nghe vậy thì lại bật cười, lúc nhận ly nước của Liễu Long Đình, cô ta cố ý sở lên mu bàn tay anh ấy, sau đó mới bưng ly nước trái cây lên.
“Thì ra cô ta chính là vị hôn thê của anh. Lúc trước em từng nghe anh nói anh yêu đương với một người phụ nữ, bây giờ thấy cô ta, cách ăn mặc giống hệt như người hầu trong nhà anh."
Tôi sống bao nhiêu năm trời, khi nào từng bị một người phụ nữ ngạo mạn đánh giá như vậy? Nước mắt không nhịn được thấm ướt vành mắt, nhưng tôi không xác định người phụ nữ này dọn tới nhà tôi sống là vì lý do gì, cũng không tiện nổi cáu với cô ta nên tôi nói với cô ta và Liễu Long Đình là tôi đi nấu cơm, sau đó xoay người vào bếp.
Người phụ nữ này ngồi trên sofa, kêu Liễu Long Đình ngồi bên cạnh cô ta, cùng Liễu Long Đình nói họ sẽ đối phó với Vu Anh như thế nào. Nếu thật sự làm cô ta bồi nhọ danh vọng của tiên gia thì chắc họ sẽ bị đào thải hết. Chung quy hiện giờ rất khó triệu tập tiên gia, lúc trước Hồ Tiên cũng quá lợi hại, cho nên rất khó đối phó.
Ban ngày Liễu Long Đình ở trên xe nói với tôi rằng chỉ cần anh ấy hợp tác với một người thì có thể đối phó với Anh Cô ăn tinh nguyên của Hồ Tiên. Chẳng qua tôi không ngờ được rằng người này chính là người phụ nữ thích Liễu Long Đình.
Lúc nãy Vu Anh nói với tôi người phụ nữ ở bên cạnh Liễu Long Đình chắc chắn chính là cô ta. Mặc dù tôi biết Liễu Long Đình muốn hợp tác với cô ta nên mới thân mật với cô ta, nhưng thấy người phụ nữ kia cùng Liễu Long Đình ở trên sofa tình chàng ý thiếp với nhau, tôi còn phải nấu cơm cho họ, tôi lại rất tức giận, hận đến mức chỉ muốn bỏ thuốc độc vào đồ ăn cho cô ta chết đi. Nhưng dù tức giận, tôi cũng là người được giáo dục đàng hoàng, không thể có ý tưởng cực đoan như vậy.
Tài nấu nướng của tôi vốn không cao, hơn nữa sau này mới học với Liễu Long Đình. Khi tôi bưng đồ ăn mà mình cất công nấu nướng ra bàn, người phụ nữ này lại không chờ tôi mà kéo tay Liễu Long Đình ngồi vào bàn, sau đó thò đũa gắp một miếng thịt đút vào miệng. Cô ta còn chưa kịp nhai thì đã nhổ ra, kéo tay Liễu Long Đình nói: “Long Đình, Bạch Tô muốn cho em mặn chết hả? Em mới tới nhà anh lần đầu tiên mà cô ta đã đối xử với em như thế, sau này sao em còn sống được nữa?"
Liễu Long Đình cũng cầm đũa gắp thịt đút vào miệng, đúng là rất mặn. Tôi thấy sắc mặt Liễu Long Đình cũng thay đổi, nhưng Liễu Long Đình không nói gì tôi mà giải thích với cô ta rằng tôi không biết nấu cơm, bình thường đều là anh ấy nấu, hôm nay cũng đã trễ rồi, hay là gọi đồ ăn ngoài?
Liễu Long Đình hầu như không dùng điện thoại. Khi anh ấy nói là ăn đồ ăn ngoài, tôi lập tức đi về phía họ, lấy di động định hỏi Liễu Long Đình muốn ăn gì? Dù sao bỏ nhiều muối vào đồ ăn không ăn được cũng là lỗi của tôi.
Thấy tôi cầm di động đưa cho Liễu Long Đình, người phụ nữ kia đẩy tay tôi ra, cánh tay trắng nồn như ngó sen ôm cổ Liễu Long Đình, làm nũng: “Anh còn bảo dẫn em tới nhà anh ăn cơm, bây giờ lại bảo em ăn đồ ăn ngoài, chẳng có thành ý gì cả. Hay là anh nấu mì cho em đi, em rất muốn ăn mì của Long Đình."
Lời nói đầy vị trà xanh của cô ta khiến tôi ghê im buồn nôn. Bình thường Liễu Long Đình cũng là người lạnh lùng, tôi nghĩ chẳng lẽ người phụ nữ này kêu anh ấy đi nấu mì thì anh ấy sẽ đi nấu ngay? Tôi còn ở đây cơ mà, anh ấy không có khả năng không bận tâm tới cảm thụ của tôi.
“Cô thật sự muốn ăn?" Liễu Long Đình cúi đầu cười hỏi người phụ nữ này.
"Anh nấu gì em cũng muốn ăn.” Người phụ nữ thò ngón trỏ chấm lên mũi Liễu Long Đình, vẻ mặt mờ ám.
Tôi không biết tính cách của mình sao nữa, nếu không phải lo lắng người phụ nữ này bị tôi chọc giận bỏ đi, không chịu hợp tác với Liễu Long Đình đối phó với Anh Cô thì dựa vào tính cách mạnh mẽ của con gái Đông Bắc, tôi sẽ xông lên đánh cho ba mẹ cô ta cũng không nhận ra cô ta.
“Được, vậy thì tôi nấu cho cô.” Liễu Long Đình đứng dậy. Ánh mắt anh ấy tràn đấy ý cười khi nhìn người phụ nữ này, lúc đứng dậy nhìn tôi, hỏi tôi có ăn không, ánh mắt cũng giống nhau như đúc, trong lòng tôi bỗng sụp đổ, cũng giận Liễu Long Đình, thô lỗ nói không cần.
"Sao cô lại ăn nói với Long Đình một cách thô lỗ như vậy hả? Đúng là chẳng có vị phụ nữ gì hết. Nếu cô không ăn thì ăn hết đồ cô nấu đi! Đổ rất đáng tiếc."
Nhìn thức ăn tôi vất vả nấu nướng trên bàn giờ lại như thành một đống rác, trái tim tôi không nhịn được đau đớn, ngồi xuống bàn bưng bát, gắp đồ ăn vào bắt. Tôi chưa bao giờ chịu tủi nhục như thế này, bây giờ lại vì người mình thích mà cam tâm tình nguyện chịu uất ức.
Thấy tôi thực sự ăn đồ ăn, Liễu Long Đình đi tới giật bát đũa của tôi, bảo tôi đừng ăn, đồ ăn mặt như vậy, lát nữa đổ đi là được. Nghe vậy, tôi lập tức nổi máu ngang bướng, quay lại nói với Liễu Long Đình: “Vậy anh cũng chê em nấu không ngon sao? Anh đã biết em không biết nấu, sao còn kêu em nấu?"
Thấy tôi muốn cãi nhau, Liễu Long Đình nói với người phụ nữ kia rằng anh ấy có việc muốn nói với tôi, thế là kéo tôi ra ngoài cửa, hỏi tôi tại sao lại không hiểu chuyện như vậy? Thuần Dương bảo tôi ăn mà tôi lại ăn thật, không biết ăn thứ đó lát nữa sẽ khó chịu sao?
Người phụ nữ kia tên là Thuần Dương, Liễu Long Đình gọi tên cô ta rất thân mật. Bây giờ Liễu Long Đình kéo tôi ra ngoài, không thấy Thuần Dương kia, tôi cũng không còn giận như trước, hỏi Liễu Long Đình nhất định phải hợp tác với cô ta sao?
“Cũng không phải nhất thiết nhà họ Liễu có thể đối phó với Anh Cô. Nhưng tác dụng của Thuần Dương đối với chúng ta không phải là đối phó với Anh Cô. Còn tác dụng của cô ấy thì bây giờ tôi còn chưa thể nói với em."
Bình thường Liễu Long Đình mà không muốn nói gì với tôi thì ngay cả tôi cũng không phát hiện. Bây giờ ít ra anh ấy đã chủ động nói với tôi, nếu bảo là không thể nói thì tôi cũng không muốn bám lấy anh ấy, nói rằng anh ấy cứ làm theo ý mình đi, tôi không muốn quản, cũng không có năng lực quản chuyện của anh ấy. Nói rồi tôi đẩy cửa vào phòng, không ăn cơm mà vào buồng vệ sinh rửa mặt, về phòng ngủ.
Nghe tiếng cười duyên của Thuần Dương ở bên ngoài, tôi quả thực không thể ngủ được, khó thở như bị dây thừng siết cổ. Tôi nghĩ tới chuyện mình với Liễu Long Đình sẽ gặp phải bất cứ khúc chiết nào, người nhà phản đối cùng với cái chết, nhưng tôi không thể ngờ được rằng mình sẽ không thể chịu được mối đe doạn đến từ một người phụ nữ.
Suốt buổi tối, Liễu Long Đình đều không vào phòng. Buổi sáng tôi ngủ dậy ra phòng khách uống nước thì thấy bát đũa tối qua còn chưa rửa, Liễu Long Đình nằm ngủ trên sofa, Thuần Dương tựa vào bên cạnh Liễu Long Đình, gối lên ngực anh ấy, tay cũng ôm eo anh ấy, thoạt nhìn giống như một cặp tình nhân chơi đến mệt mỏi. Hai gương mặt đều vô cùng đẹp đẽ, xứng đôi đến mức khiến tôi ghen tỵ, hổ thẹn không bằng, đau lòng đến mức khó thở.
Tôi quá yêu Liễu Long Đình, không chịu được anh ấy tốt với một người phụ nữ khác. Bây giờ thấy anh ấy nằm cùng một người phụ nữ khác, tôi muốn nổi điên.