Thật là nực cười, đều là lúc này rồi, Liễu Long Đình còn cho rằng tôi sẽ dạy dưa không dứt với anh ta? Mẹ nó anh ta đi mà năm mơ đi
Liễu Long Đình còn chưa nói xong, tôi trực tiếp đánh một bạt tay vào cái tay đang để trên mặt tôi, gương mặt nói với Liễu Long Đình: "Cậu ba nhà họ Liễu, nếu như anh muốn tỏ tình với Ngân Hoa giáo chủ, thì đi tìm cô ta, đừng tìm tôi, cô ta không thích anh, tôi cũng sẽ không thích anh, trước đây anh còn chửi tôi là giày rách, bây giờ anh ngay cả giày rách cũng không bằng, tôi cành cáo anh, nếu như anh không muốn tạo ra phiền phức gì, tốt nhất là cút ngay lập tức, cút đi càng xa càng tốt, tôi không muốn nhìn thấy anh lần nào nữa
Lúc tôi đem lời này nói đến cuối cùng, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu dồn dập hơn rồi, cái người đàn ông đáng chết này, một lần lại một lần ngay lúc vết thương mà anh ta gây ra cho tôi sắp lành, lại tàn nhẫn đâm cho tôi một dao, tại sao tôi không thể giết chết anh ta, có lúc tôi thật sự rất muốn nguyền rủa anh ta xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh: “Tôi nghi ngờ, năm đó người mà tôi nhìn thấy, không phải Ngân Hoa giáo chủ, mà là cô." Liễu Long Đình không bởi vì tôi đối với anh ta tựa như gầm lên như điện cuồng mà tức giận, mà là dùng ánh mắt càng thêm kiến định mà nhìn tôi, mà sau khi anh ta nói xong câu này, khiến tôi lập tức có chút ngây ngốc, anh ta có ý gì?
Tôi đưa mắt nhìn Liễu Long Đình, vô ý chạm vào ảnh mắt anh ta, mà lúc này trong mắt anh ta, tôi chỉ nhìn thấy hình bóng phản chiếu chi một mình tôi
Ngay lúc tôi nhìn thấy ở trong mắt anh ta chỉ có một mình tôi, trong lòng tôi đột nhiên có một dòng điện ẩm áp tăng vọt, nhưng mà dù sao thì Liễu Long Đình cũng đã từng dùng cách nói lời thậm tình với tôi để lừa tôi, cho nên tôi căn bản không muốn ở nơi này vấp ngã lần thứ hai, “Liễu Long Đình, nếu như anh có vở kịch gì, tốt nhất là cứ nói thẳng ra, anh hao tâm tổn trí để nói những thứ này với tôi, muốn cái gì? Trực tiếp nói đi, giữa chúng ta, chẳng lẽ anh còn phải dùng cải bấy gì để gây bảy tôi nữa sao? Nếu như anh muốn cái gì, chỉ cần tôi cho được, tôi đều cho anh "
Lúc tôi nói ra lời này, tôi sắp tuyệt vọng rồi, chỉ ước gì Liêu Long Đình đi ngay lập tức, nhân lúc bấy giờ anh ta ở trong lòng tôi vẫn còn một chút địa vị, tôi không muốn một người bỏ ra nhiều như tôi, đến cuối cùng lúc tôi bất lực nhất, anh ta vẫn đang gạt tôi, lấy mất một tia hào cảm cuối cùng của tôi đối với anh ta. "Cái gì tôi cũng không muốn, tôi chỉ muốn có cô, tôi muốn cô đồng ý ở bên tôi, tìm ra thân phận đời trước của cô, giống như thần linh hơn ngàn người kinh ngưỡng đời trước, vậy tại sao phải xuống trần gian? Tại sao lại chết? Còn có lúc trước cô, tại sao lại đem sáo Phượng Minh của cô cho tôi."
Lúc Liễu Long Đình nói đến câu nói cuối cùng, giọng nói mềm hơn, và lại cũng ôn hòa hơn rất nhiều, vậy dựa trên cách nói này của Liễu Long Đình, thì cây sáo Phượng Minh kia, chính là kiếp trước tôi tặng anh ta?
Nhiều nghi vấn khó xử lí như vậy, trong chốc lát khiến đầu óc tôi rắc rối phức tạp lên, kiếp trước nếu như tôi là đại thần lớn như vậy, làm sao có thể đến trần gian để chịu khổ chịu khó, bị một con rắn và một người phụ nữ giày vò đến nỗi sống không bằng chết, và lại ở mấy trăm năm trước, nếu như tôi là một nhân vật lợi hại như vậy, chẳng phải tôi nên không nhìn thấy Liều Long Đình sao? Anh ta quá nhỏ bé rồi, vậy tại sao tôi lại có thể nhìn thấy anh ta? Còn đem cây sáo tặng cho anh ta, đây làm sao có thể chứa "Bạch Tổ, chúng ta từ từ thôi, cùng nhau tìm ra thần phận đời trước của cô, tôi muốn biết những năm này tôi vẫn luôn yêu sai người, tôi muốn biết, đời trước cô đối với tôi rốt cuộc có tình ý hay không.
Ngay lúc này, tôi nhìn dáng vẻ nói chuyện của Liễu Long Đình, vốn dĩ anh ta luôn kiêu ngạo, lúc gặp phải loại chuyện này, thật ra với Phụng Tư Thiên, với tôi lúc trước khát khao nỗi buồn ở trước mặt anh ta, căn bản là không có cái gì khác nhau cả, nhưng mà lúc này, tôi không muốn phối hợp với Liễu Long Đình một chút nào cả, giống như lúc đầu bọn họ muốn tôi đi nghiệm chứng xem ở trong quan tài có phải là xác chết của tôi hay không, tôi không dám đi, tôi không dám đối mặt với sự thật, bây giờ Liễu Long Đình còn dây dưa với tôi, là bởi vì anh ta nghi ngờ tôi là người có đôi mắt xinh đẹp và lại còn tăng sáo cho anh ta, nhưng mà lỡ như đến cuối cùng, tra ra được tôi không phải thì sao?
Chỉ sợ là cho dù tôi có hận Liễu Long Đình hơn, muốn giết anh ta hơn, anh ta đều sẽ đổi với tôi xem nhẹ không quan tâm đến, nếu như thật sự là như vậy, vậy quả thật là quá đáng sợ rồi, tôi không nỡ để anh ta chết, là bởi vì anh ta chết rồi tôi sẽ không còn ý nghĩ hận anh ta nữa, nhưng nếu như đến lúc đó chứng thực tôi không phải người mà Liễu Long Đình tìm kiếm, vậy anh ta sẽ không quan tâm gì đến tôi, vậy quả thật là so với anh ta hân tôi còn đau khổ hơn. "Đây chỉ là anh muốn thôi, tôi căn bản không muốn biết đời trước tôi là ai, có quan hệ gì với anh, bản thân anh thích giày vò bản thân thì tự mà đi, tôi một chút cũng không muốn chịu cùng.
Lúc tôi nói lời này, trực tiếp hất tay Liễu Long Đình, hướng về phía lầu trên mà chạy, mà Liễu Long Đình thấy dáng vẻ tôi hoang mang chạy mất, thì ở sau lưng tôi kêu tôi: “Bạch Tổ, tại sao cô lại nhát gan như vậy, không dám đối mặt với chính mình, chẳng lẽ ở trong lòng cô, tôi thật sự không đáng để cô yêu như vậy rồi sao? Cô một chút cũng không muốn vãn hồi tình cảm của chúng ta sao?"
Văn hồi?
Nực cười, lúc trước lúc Liễu Long Đình làm tổn thương tôi, sao anh ta chưa từng nghĩ qua có đáng để tôi yêu không? Sau này muốn vãn hồi thế nào, mà bây giờ vì để tìm ra người mà anh ta thích rốt cuộc là ai, anh ta lại muốn tôi phối hợp với anh ta làm cái này cái kia, từ trước đến nay anh ta đều chưa từng yêu tôi, nếu như là yêu tôi, thì cho dù tôi thật sự là vị thần tặng anh ta cây sáo ở đời trước, cho dù đời này tôi chưa có đôi mắt mắt của đời trước, chẳng lẽ đời này tôi vì anh ta bỏ ra nhiều như vậy, thì anh ta không thể yêu tôi một chút sao? "không muốn, tôi với anh, đã không còn bất cứ tình cảm gì để nói
Lúc tôi nói lời này, căn bản không muốn nhìn tiểu Long Đình thêm một lần nào nữa, tôi muốn quên anh ta, yêu cũng quên đi hận cũng quên đi, tôi không muốn khiến anh ta lúc tâm trạng anh ta vui vẻ hay lúc tâm trạng anh ta không vui, đều đến dảy vò tôi, tôi sẽ đau lòng, tôi không thể lại chịu được sự dày vò lớn như vậy của anh ta.
Liễu Long Đình không có theo tôi lên, mà lúc tôi từ chối anh ta nhẫn tâm nói lời tôi khiến buồn nhất, xoay người trở về phòng, trực tiếp nằm lên trên giường, trong lòng không được nhớ lại mỗi câu nói roi Lieu Long Đình nói với tôi, và ánh mắt anh ta nhìn tôi nghiêm túc, vừa rồi lúc anh ta nghiêm túc nhìn tôi như vậy, trái tim tôi bị ánh mắt của anh ta làm tan chảy rồi, tôi vẫn yêu anh ta, lúc anh ta đối xử tốt với tôi hay là nói với tôi những lời ôn nhu, tôi liền không không chế được trái tim mình, khống chế không được muốn yêu anh ta, ở bên cạnh anh ta, cho dù là sau này chúng tôi sẽ luôn trôi qua cuộc sống lưu vong như nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà lúc tôi yêu anh ta, trong đầu tôi lại lần nữa nhớ lại dáng vẻ lúc trước anh làm tổn thương tôi vô tình như thế nào, và lại nếu như sau này, tôi không phải là thần linh cực lớn gì, ngày đó thật ra anh ta gặp được Ngân Hoa giáo chủ, vậy bây giờ sự thật lòng mà bỏ ra với anh ta, đến cuối cùng lại trở thành bia đỡ đạn để anh ta giảm đạp, anh ta là động vật, anh ta chỉ yêu một người, anh ta chỉ là đang tìm người mà anh ta yêu, mà tối, không có dũng khí cùng anh ta đi tìm, tôi quá không tự tin rồi, tôi sợ hãi lại lần nữa bị Liễu Long Đinh bỏ rơi. Cảm giác đó, quá đau khổ rồi.
Tôi ở trên giường nghĩ rất lâu, lần này tôi, thật sự muốn triệt để phủi sạch quan hệ của tôi với Liễu Long Định, từ bây giờ trở về sau tôi cũng không muốn có bất kì dây dưa gì với anh ta, mà có thể khiến tôi triệt để quên đi anh ta thì có một cách duy nhất, chính là chặt đứt con đường sau của chính tôi, tìm người thay thế vị trí của anh ở trong lòng tôi, mà người này nghĩ cũng không cần nghĩ, Phụng Tư Thiên chính là người được chọn phù hợp nhất.
Hòa hoãn lại được một chút, tâm trạng của tôi dẫn bình tĩnh lại, nghĩ đến bây giờ Phụng Tề Thiên nghỉ ngơi chắc cũng đủ rồi, thể ra ra cửa, đi gõ cửa phòng Phụng Tư Thiên, chẳng qua lúc tôi vừa vươn tay, cửa lại tự mình mở ra rồi, cửa căn bản là không khảo chặt
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, chỉ thấy Phụng Tư Thiên lúc này đang nằm ở trên cái ghế, vốn không hề nghĩ ngơi, anh ta thấy tôi đi vào, giống như là trốn tránh tôi vậy, lập tức xoay mặt qua, chẳng qua lúc anh ta nhìn tôi, tôi nhìn thấy mắt anh ta đều đỏ rồi, chỉ sợ là anh ta cho rằng tôi lại đi với Liễu Long Đình, anh ta từ nay lại phải cô độc một mình nữa rồi.
Từ Thiên Thần Hoàng các anh kết hôn không? Chúng ta ở bên nhau đi, chúng ta kết hôn đi." Tôi đi về hướng Phương Từ Thiện, bình tĩnh mà nói với anh ta.
Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả.