Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều khi tôi nhìn thấy Liễu Long Đình đã đồng ý yêu cầu của tôi, tôi lại rối rắm này nọ, mặc dù ý nghĩa cũng không lớn, nhưng mà cảm giác anh cũng không mấy cam tâm tình nguyện. Tôi lập tức cảm thấy bản thân đang làm anh khó xử, vì thế tôi có chút nịnh nọt đi về phía anh ấy, nói với anh ấy:

“Long Đình, có phải là anh đang tức giận hay không? Em cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn dọa anh một chút. Với lại em cũng hay nói giỡn, không phải sự thật, em cảm thấy việc em yêu anh là tự nguyện, cho dù không có Hỗn Độn Chung thì em nghĩ em vẫn sẽ yêu anh giống như hiện tại.”

Nói thật, anh ấy đột nhiên có vẻ thỏa hiệp như vậy khiến cho tôi cảm giác như bản thân đang làm một chuyện gì đó tội ác tày trời. Sao tôi lại có thể uy hiếp Liễu Long Đình như vậy kia chứ? Liệu anh có cảm thấy tôi yêu anh chưa đủ hay không? Tình cảm của hai chúng tôi đúng là có chút mơ hồ, cho dù là bản thân tôi cũng không thể nói rõ được tôi yêu anh là vì bản thân tôi hay là vì lực lượng của Hỗn Độn Chung nữa. Liệu rằng tôi nói như vậy thì anh ấy có khó chịu hay không?

Tôi suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy bản thân nói ra những lời này có hơi quá mức. Thế là tôi lập tức suy nghĩ, muốn cho anh ấy thấy sự ân cần hiện tại của tôi. Có điều Liễu Long Đình cũng không cho tôi có cơ hội nói chuyện, tôi nhìn vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo bất tuân kia, môi của tôi chỉ vừa mới mấp máy thì anh đã mở miệng, anh ấynói với tôi: “Nếu như em yêu anh, vậy thì dùng hành động để chứng minh đi.”

“Hành động chứng minh?” Tôi có chút nghi hoặc: “Hành động gì cơ?”


Liễu Long Đình nhìn thấy dáng vẻ không biết gì hết này của tôi, anh cũng không tiếp tục giải thích cái gì cho tôi, mà chỉ ôm lấy vai của tôi hôn tới. Dùng môi với răng đẩy ngược tất cả những lời mà tôi muốn nói với anh vào trong, ép tất cả vào trong cổ họng của tôi. Bàn tay cũng từ trên người của tôi lướt xuống, cấm lấy chân của tôi kéo ra, quấn lên ngang hông của anh. Hơn nữa lúc này, chân của anh cũng bắt đầu biến thành một cái đuôi màu trắng khỏe mạnh, quấn từng vòng rồi lại từng vòng lên trên người của tôi.

Lâu lắm rồi anh ấy chưa từng khôi phục lại nguyên hình, vẫn luôn dùng dáng vẻ hình người xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Lần này anh ấy đột nhiên biến trở về nguyên hình khiến cho tôi bỗng dưng có chút sợ hãi.

Quả nhiên, sau khi anh khôi phục lại yêu thần, động tác của anh bắt đầu trở nên cực kỳ thô bạo, tham muốn chiếm hữu mãnh liệt đến mức đáng sợ. Toàn bộ quá trình đều giống như cây gỗ lớn mạnh mẽ cứng rắn nhét vào bên trong miệng bình nhỏ hẹp, khiến cho tôi cảm giác không còn được là chính mình nữa, mà đã trở thành một bộ phận trên người của anh, anh muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, hoàn toàn là do anh ấy nắm quyền quyết định. Mặc kệ là dữ dội hay là dịu dàng, tôi bị anh quấn đến mức không thể động đậy, mà anh ấy lúc này dường như cũng không hề có bất kỳ tư tưởng giam cầm gì. Vào những lúc như thế này, anh ấy lại giống như một loài động vật điên cuồng mất hết lý trí.

Trước đó tôi cũng không phải chưa từng nói những lời khó nghe với anh ấy, chỉ cần nói đến chỗ đau của Liễu Long Đình thì anh ấy đều lập tức giống như một tên biến thái. Lời nói vừa rồi của tôi nhất định là đã đâm phải chỗ đau, hoặc là chạm tới cái dây thần kinh nào của anh ấy rồi. Một đêm đau đớn, tôi ngay cả kêu cũng không dám kêu, có điều, nhìn vào việc Liễu Long Đình đã đồng ý với tôi đi cứu Phù Kinh Dương, tôi cũng không so đo với anh chuyện này.

Buổi sáng, sợi tóc trên thái dương của Liễu Long Đình bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dính vào trên mặt của tôi, tôi nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng không hiểu sao lại đau xót. Tôi đưa tay ra lau mồ hôi cho anh, bảo anh cứ chậm một chút, tôi cũng sẽ không chạy.

Anh ấy nghe thấy lời này của tôi, ngước mắt lên nhìn mặt của tôi, ánh mắt say mê thỏa mãn, nhìn tôi một hồi, tiếng chim hót ngoài cửa sổ vang lên, anh ấy cũng không có thả tôi ra mà là ôm tôi trực tiếp quay người, để cho tôi ghé vào trên thân của anh.



“Trời rất nhanh sẽ sáng, em ngủ một lát đi.”

Lời này giọng điệu cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh giống như là cơn gió nhẹ sáng sớm thổi xuyên qua khe hẹp ở bên cửa sổ. Tôi gật đầu với anh, ừ một tiếng, sau đó lập tức nằm ở trên người anh, nhắm mắt lại.

Chờ đến khi tôi tỉnh lại một lần nữa đã là mười một giờ trưa. Tôi lấy cái đuôi của Liễu Long Đình đang cuốn trên người tôi từ lúc anh thức dậy ra rồi đứng dậy, có thể thấy rõ từng tia máu thuận theo lúc tôi rời đi mà chầm chậm tràn ra ngoài, giống như đang phải tiếp nhận một cái cực hình gì đó. Tôi vốn định mắng Liễu Long Đình, bảo anh lần sau đừng thô lỗ như thế nữa, nhưng nhìn đến dáng vẻ anh ấy đang nằm ở trước mặt tôi, an tĩnh giống như một đứa nhỏ không hề biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì, khiến cho tôi trong lúc nhất thời có giận cũng không phát tiết ra được. Thế là tôi lập tức ảo não tính toán, tốt xấu gì anh ấy cũng đã đồng ý chuyện của tôi rồi, tôi đành nói với anh ấy một câu rằng anh làm cho tôi đau, nếu như còn có lần sau, tôi sẽ không bao giờ hòa nhã với anh nữa đâu.

Liễu Long Đình dường như là cố ý, cũng không có quan tâm tới lời nói của tôi, có điều bàn tay anh vẫn luôn nắm lấy tay của tôi, dùng sức rất lớn, cho dù tôi muốn hất cũng hất không ra.

“Anh đang trừng phạt em, để cho em nhớ kỹ mỗi một lần của chúng ta.”

“Thôi dẹp đi!” Tôi lập tức đáp trả anh ấy một câu, mắng anh ấy có bệnh.

Vậy mà anh cũng mặc kệ tôi có mắng hay không mắng anh ấy, vẫn như cũ nhìn tôi, thần sắc bồng bềnh, cho dù bây giờ anh ấy đang ở trước mặt của tôi thì tôi cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.

Tôi và anh ấy ở chung lâu như vậy, có những lúc anh ấy bỗng dưng trở nên lạ lẫm, cơ bản là giống như một người chưa từng quen biết, nhưng tôi lại rất yêu anh ấy. Có đôi khi tôi suy nghĩ, nếu như có một ngày, cái Hỗn Độn Chung này bị hủy đi thì liệu sự yêu thích mà tôi dành cho anh ấy có thể cũng vì Hỗn Độn Chung tiêu hủy mà mất đi cảm giác đối với anh ấy hay không.

Có điều, cái tỷ lệ này cực kỳ nhỏ bé, hầu như là không có khả năng. Hỗn Độn Chung ở thế giới này chính là lực lượng cường đại có một không hai, cho dù là bất kỳ thứ gì cũng không thể hủy diệt được nó.

“Rời giường đi, nếu như còn không đi cứu Phù Kinh Dương, chỉ sợ hắn ta thật sự phải chết.”

Sau khi Liễu Long Đình nói xong lời này, lập tức đứng lên, từ yêu hình biến trở lại hình người.



Tôi tranh thủ thời gian xử lý một chút viết thương, đi theo anh ấy rời giường. Lúc ra đến cửa, Ánh Nguyệt, Kiều Nhi và Long Đằng đều đang chơi ở trong đại sảnh. Kiều Nhi thấy tôi và Liễu Long Đình bước ra, lập tức lẩm bẩm nói với tôi một câu: “Hừm, anh ba và chị Tiểu Bạch thật đúng là càng ngày càng lười, đã sắp tới giữa trưa rồi mà lúc này mới rời giường, lại không có ai chửi mắng hai người. Nếu như em có thể lớn nhanh hơn chút nữa thì tốt biết mấy, có thể ngủ tới khi nào muốn dậy thì mới dậy.”

Dáng vẻ bất mãn này của Kiều Nhi ngược lại làm cho tôi có chút buồn cười, có điều Tiên Lăng cũng đi theo Ánh Nguyệt và tụi nhỏ chơi, nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình bước ra, lập tức từ trên ghế đi xuống, đứng ở trước mặt tôi và Liễu Long Đình, dùng ánh mắt chờ mong nhìn tôi và Long Đình.

Hôm qua cô bé đã cầu xin tôi và Liễu Long Đình cứu giúp Phù Kinh Dương, tới hôm nay đã nhanh chóng trôi qua một ngày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Lăng tràn đầy sốt ruột.

Tôn Thanh cũng từ bên ngoài trở về, gặp tôi và Liễu Long Đình đang ở đại sảnh, lập tức cười đi về phía tôi và anh ấy, hỏi tôi và Liễu Long Đình: “Cả đêm hôm qua, các người đã nghĩ xong chưa?”

Anh ta nói xong lời này, có chút ý tứ sâu xa, khóe môi giống như cười mà không cười, tựa như đã nhìn thấu hết thảy.

Liễu Long Đình cũng không có trả lời Tôn Thanh mà chỉ nhìn tôi một chút, tôi lập tức thay anh ấy trả lời Tiên Lăng: “Mặc dù nhóc và chủ nhân của nhóc đều không phải cái thứ gì tốt, nhưng nể tình chủ nhân của nhóc còn phải trông coi Địa Ngục Phong Đô và trấn thủ cánh cửa địa ngục dưới chân núi Côn Luân, chúng tôi đồng ý đi cứu chủ nhân của nhóc.”

Có lẽ là Tiên Lăng không ngờ tôi và Liễu Long Đình sẽ sảng khoái đồng ý như vậy, tôi vừa nói xong, cô bé lập tức kích động đến mắt rơi nước mắt, vội vàng quỳ xuống trước mặt tôi và Liễu Long Đình. Cô bé cảm ơn tôi và Liễu Long Đình, nói chỉ cần chúng tôi cứu chủ nhân của cô bé ra, sau này cho dù cô bé có phải làm trâu làm ngựa cho chúng tôi thì cô bé cũng đồng ý!


“Chúng tôi cũng không có yêu cầu gì dành cho nhóc, nhưng có thể cứu chủ nhân của nhóc ra hay không thì còn phải xem chủ nhân của nhóc, xem bản thân hắn ta có đồng ý được chúng tôi cứu hay không. Nếu như chủ nhân của nhóc cam tâm tình nguyện sa đọa thì chúng tôi cũng không có cách nào.”


Tiên Lăng nghe Liễu Long Đình nói xong lời này, lập tức cảm kích quỳ xuống với anh ta, vì Phù Kinh Dương giải thích: “Xin Liễu gia chủ yên tâm, chủ nhân của tôi không hề tự nguyện sa đọa, chỉ cần ngài Liễu chịu ra tay, chủ nhân của tôi nhất định sẽ không bị tà vật mê hoặc.”


Nếu như có thể tôi đương nhiên cũng hy vọng chúng tôi có thể cứu được Phù Kinh Dương ra. Tôn Thanh quan sát sắc mặt của Liễu Long Đình, cũng không đợi anh ấy nói chuyện đã trực tiếp nói với anh: “Chỉ cần Thần Đông Hoàng ra tay, trên thế giới này làm gì có chuyện không giải quyết được cơ chứ? Tam giới sau này có thể quốc thái dân an được hay không, hết thảy toàn bộ đều dựa vào Thần Đông Hoàng ngài phù hộ!”


Tôn Thanh là một đạo sĩ, nói cho Liễu Long Đình nghe những lời này hoàn toàn là đang lấy lòng, mà Liễu Long Đình thì lại không nhìn anh ta, chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, nhướng mày, trên mặt trực tiếp lộ ra biểu cảm phiền chán không tình nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK