Sau khi tôi nói điều này với Long Nhi, đôi mắt trong như biển cả, không hề vướng chút bụi trần của cậu ấy cứ mãi nhìn tôi mà không đáp lời. Cậu ta dường như sắp nhìn xuyên qua cả da mặt của tôi rồi.
“Sao thế? Đi theo chị cậu không vui sao?” Tôi vừa cười vừa hỏi Long Nhi.
Nghe tôi hỏi như vậy, Long Nhi mới giật mình phản ứng. Cậu ta vội trả lời tôi rằng cậu đồng ý, tôi đi đâu cậu ta cũng tình nguyện đi theo. Cậu ta vừa cười hi hi vừa khen tôi: “Chị thật đẹp quá.”
Long Nhi khen tôi như vậy, tôi lập tức đưa tay sờ mặt mình hỏi lại Long Nhi có thật vậy không?
“Đương nhiên rồi, chị là người con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Long Nhi nói rồi quay đầu bảo cung nữ đem cho tôi một chiếc gương. Sau đó Long Nhi cầm gương để tôi nhìn gương mặt của mình trong gương.
Khi nhìn vào gương, tôi trong thấy một khuôn mặt trẻ trung, da trắng, môi đỏ và mái tóc mềm mại. Sau khi được U Quân đưa lên trời, tôi đã có sức mạnh nên dung mạo của tôi đã dừng lại ở thời điểm tôi đẹp nhất trong đời. Khi nhìn vào gương, quả thực tôi cũng không thể phủ nhận gương mặt trong gương khá đẹp, chỉ là dường như đã lâu rồi không còn ai khen tôi như vậy. Nếu không phải do Long Nhi nói rồi lại còn cho tôi xem dáng vẻ trẻ trung của mình, tôi vẫn luôn cảm thấy trong lòng tôi đã trở một bà lão mất rồi.
“Cảm ơn Long Nhi, cậu khen chị như vậy làm chị thấy như trẻ ra cả trăm tuổi đó!” Tôi cười nói với Long Nhi rồi bảo cung nữ đi chuẩn bị cho cậu một bộ quần áo bình thường. Tôi cho gọi mấy vị đại thần quan trọng của thiên đình đến, sau khi sắp xếp xong việc mấy ngày tới của thiên đình thì có thể cùng Long Nhi hạ giới.
Trần gian hiện tại không khác với trần gian tôi sống trước đây. Tôi và Long Nhi đã biến thành hình dáng bình thường nhất có thể. Trước đây khi U Quân đưa tôi lên trời kết hôn với anh ta, tôi vẫn còn đến trường. Tuy lúc đó tôi cũng đã thôi học, nhưng bà nội cứ nghĩ tôi vẫn còn đi học, thêm nữa thời gian trên trời dưới đất lúc nãy đã thống nhất. Thành ra lần này tôi rời đi cũng chưa lâu lắm, nên khi tôi về nhà bà nội, bà trông thấy tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Chỉ là lần trước bà không dễ gì mới xin cho tôi đi học, lần này lại thấy tôi về mà không xin phép nên vừa gặp liền mắng tôi một trận. Bà nhìn thấy tôi dắt theo một cậu nhóc mới mười bảy mười tám tuổi liền ngờ vực mà hỏi tôi: “Tô Tô, cậu nhóc này là bạn trai của cháu à? Cháu hai mươi mấy tuổi rồi đừng có phá trẻ con chứ. Nó còn phải thi cấp ba đó! Nhưng mà thằng bé này tướng mạo cũng khá đấy, còn đẹp hơn nhiều ngôi sao trên tivi nữa, cũng không trách được người khác lại yêu thích.”
Nghe giọng điệu ngạc nhiên của bà, tôi quay đầu lại nhìn Long Nhi. Trong nhất thời tôi cảm thấy bà nói thế này chẳng khác nào xúc phạm tình cảm trong sáng giữa tôi và Long Nhi. Có điều câu sau của bà rất đúng. Ngoại hình của Long Nhi quả thật khiến người ta không thể nào không thích được. Đến cả bà lão như bà nội tôi vừa gặp liền có thiện cảm với Long Nhi.
Long Nhi miệng lưỡi ngọt ngào, chưa gì đã bắt chước tôi gọi bà nội, làm cho bà tôi vui vẻ vô cùng, quên mất những gì vừa nói với tôi lúc nãy. Bà còn đẩy tôi sang một bên mà vội vàng đưa Long Nhi vào phòng, hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi, sao lại cùng tôi về nhà?
Giọng điệu của bà làm cho tôi giống như kẻ buôn bán trẻ vị thành niên vậy. Tôi bảo với bà Long Nhi là em trai của bạn tôi. Bạn tôi có việc nên giao Long Nhi cho tôi, nhờ tôi chăm sóc cậu ấy một thời gian.
Vừa nghe tôi nói vậy bà nội đã hỏi dồn tôi có bạn nào mà bà lại không biết vậy? Lại hỏi tôi còn chưa xin nghỉ đã bỏ trường về nhà, còn đòi chăm sóc người khác. Bà hối tôi ăn cơm trưa xong thì về trường tiếp tục học đi, mau chóng tốt nghiệp, sao chẳng thấy tôi khẩn trương gì cả.
Nói rồi bà quay sang Long Nhi hỏi cậu ta muốn ăn gì? Còn bảo cậu ta đừng khách sáo, cứ xem như đang ở nhà.
Thấy bà nội như vậy, rõ ràng xem cháu gái không bằng một người ngoài mà. Gương mặt đẹp trai này đã làm bà nội đến cháu ruột của mình cũng không cần nữa rồi.
Nhiều ngày rồi tôi không gặp bà nội, bây giờ được gặp lại bà, chỉ mới mấy mươi ngày ngắn ngủi mà như thể đã mấy mươi năm. Khi tôi hít thở bầu không khí bình đạm lại quen thuộc của trần gian, tôi thật sự hi vọng nếu như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này mãi mãi thì thật tốt biết bao.
Sau khi bà nội đi chợ, Long Nhi nói với tôi ở gần khu vực nhà tôi có khí tức của rất nhiều tà yêu. Bây giờ cậu ta sẽ ra ngoài xem xét tình hình, nếu có chuyện gì sẽ về báo cáo lại với tôi.
Tôi gật đầu, xem ra Long Nhi nhìn thì có vẻ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng khi làm việc lại không cần phải chỉ dạy. Thật làm cho tôi yên tâm phần nào. Có điều chúng tôi chỉ vừa về đến nhà, Long Nhi đã ngửi được mùi của tà yêu. Là tà yêu của trần gian thì không nói làm gì, nếu đây là đám tà yêu do U Quân phái xuống thì thật không biết được rốt cuộc anh ta đã phái bao nhiêu tà yêu xuống đây. Chỉ cần mỗi con tà yêu sát hại một cô bé vô tội thôi, thì có bao nhiêu tà yêu thì sẽ có bấy nhiêu đứa trẻ phải chết.
Nghĩ đến đây trong lòng tôi không khỏi lo lắng. Nếu tôi không mau chóng xử lý sẽ càng có thêm nhiều sinh mạng vô tội trở thành vật hi sinh cho U Quân. Long Nhi vừa ra ngoài, tôi liền đi theo cậu ta. Nhưng vừa đi chưa được bao xa thì tôi đã nghe tiếng khóc từ tiểu khu tôi sống vọng lại. Mùi yêu khí quanh đó cũng trở nên nồng nặc.
Tôi giật mình vội vàng nhanh chân quay trở lại, chạy theo hướng phát ra tiếng khóc. Khi về đến cổng tiểu khu thì thấy một người phụ nữ đang ôm lấy một đứa trẻ ngồi trên đất mà khóc lớn. Con bé vẫn còn đeo cặp sách trên vai. Tôi đứng cách đó không xa, nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ chỉ còn là một cái xác không hồn. Tinh phách của con bé đã bị ăn mất rồi.
Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người chết trước đây, lẽ ra tôi phải quen với chuyện này. Thế nhưng khi tôi nhìn thấy sinh mạng của cô gái nhỏ này trong phút chốc đã không còn, trái tim tôi vẫn run lên từng chập! Long Nhi đứng cách tôi không xa, cậu nhìn tôi ra hiệu rồi nhanh chóng hóa thành một con rồng nhỏ vô hình đuổi theo tà yêu vừa ăn mất tinh phách của cô bé kia. Đúng lúc này thì bà nội trở về, thấy đám đông đang bu quanh đứa trẻ, rồi bà nhìn thấy tôi liền bảo tôi nhanh chóng về nhà.
Tôi bỏ ngoài tai lời bà tôi nói, vội vàng đi về phía bọn họ. Người phụ nữ ngồi trên mặt đất đang ôm đứa con gái nhỏ đã bị hút mất tinh phách mà gào khóc. Xung quanh có rất nhiều người, một vài người đang bàn tán xôn xao lại chết thêm một đứa rồi.
Tôi nghe thấy mà sợ hãi vô vùng, ngay cả những người dân bên cạnh tôi cũng nói lại chết thêm người rồi. Thiên hạ rộng lớn như vậy, rốt cuộc U Quân đã thả bao nhiêu tà yêu ra!
Tôi nhìn người phụ nữ đang đau lòng gào khóc. Hiện giờ Long Nhi đang đuổi theo tên tà yêu đã ăn mất tinh phách của bé gái đó. Long Nhi tuy còn nhỏ nhưng trong người cậu ta có sức mạnh lão long vương truyền cho, chắc chắn dư sức đối phó với con yêu quái kia. Tôi ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ đó an ủi: “Con gái cô vẫn còn cứu được, đừng đau lòng quá. Một lát nữa con bé sẽ sống lại thôi!”
Bây giờ tôi đang trong hình dáng người thường, người trong tiểu khu đều biết tôi. Họ nghe thấy tôi nói vậy liền cảm thấy rất kỳ lạ. Những người chung quanh lại tiếp tục bàn tán, nói rằng người cũng đã chết rồi, không còn hơi thở nữa, sao lại nói có thể sống.
Mẹ của cô bé đó cũng không tin tưởng tôi lắm, ngẩng đầu nhìn tôi, mắt đẫm lệ. Tôi nắm lấy tay cô ấy, cho cô ấy niềm tin, khiến cô ấy có thể tin tưởng tôi.
Lúc này đây, tuy tôi vẫn là Bạch Tô, những đã là một Bạch Tô không giống trước kia. Tôi là thần, tôi có thể cứu họ, giúp bạn họ thoát khỏi khổ đau.
Có thể là sự điềm tĩnh của tôi, hoặc là khí chất toát ra từ trên người tôi khiến những người xung quanh cảm thấy tôi không giống lúc trước nữa. Lời nói của mọi người cũng dần ít đi, tất cả đều yên lặng chờ đợi xem có thực sự giống như lời tôi đã nói, cô bé đã chết kia sẽ có thể sống lại.