Liễu Long Đình có lẽ thấy tôi đã bị Hoàng Tam Nương giữ nên anh ta đã thì thầm một câu thần chủ dây xích quanh cổ tôi, mắt anh ấy luôn nhìn vào mặt tôi, sau khi nói một của với Hoàng Tam Nương về chuyện này đối với ai cũng không thể nói toạc ra, sau đó ôm tôi vào trong phòng ngủ của anh ta.
Tôi đã rất lâu rồi không ngủ chung với Liễu Long Đình, lúc anh ta đặt tôi lên giường những ký ức của quá khứ tràn về trong tâm trí tôi, nhưng nếu là trước đây, tôi vẫn còn chút hoài niệm với Liễu Long Đình, nhưng bây giờ, từ khi tôi định kết hôn với Phượng Tổ Thiên, anh ta bắt đầu phá hỏng tự do của tôi, anh ta trong lòng tôi chỉ có một xíu ký ức nhưng đã bị anh ta xóa sạch.
Trên người tôi vẫn là nước, Liễu Long Đình lấy chiếc khăn ra cẩn thận lau thân thể giúp tôi, nhìn tôi đang nằm trên giường đang trừng mắt nhìn anh ta, cũng không tức giận hoặc là đối với tôi có chút lạnh lùng, sau khi anh ta giao thủ với Phượng Tổ Thiên, thái độ đối với tôi đã tốt hơn rất nhiều.
"Vừa rồi Phượng Tổ Thiên đến tìm cô, anh ta đã từ chức thành hoàng rồi đã đổi ba vạn thiên binh, vừa rồi tôi dùng mưu kể nếu như tôi tỉnh không sai, hôm nay trước khi trời tối, anh ta có thể sẽ quay lại tìm chúng ta, tý nữa chúng ta phải đi.”
Lúc mà Liễu Long Đình nói đến chuyện Phượng Tổ Thiên từ chức thành hoàng chỉ đổi lấy ba vạn thiên binh đến cứu tôi, trong lòng tôi lập tức mắng anh ta có phải ngốc không? Số binh linh này thuộc về thiên giới, nếu như nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ sẽ quay về mà Phượng Tổ Thiên không làm thành hoàng nữa sau này chỉ là một phượng hoàng bình thường thôi
Hơn nữa nếu con phượng hoàng bình thường không có bất kỳ sự hỗ trợ nào của thần thánh, thì anh ta hoàn toàn đang sống trên thế giới này bằng niềm tin, nếu niềm tin biến mất, vậy thì anh ta con phượng hoàng cuối cùng cũng sẽ chết cùng với sự biến mất của niềm tin.
Lúc này tôi không thể nói chuyện, hai mắt cay đẳng nhìn Liễu Long Đình, nếu không phải anh ta đã cướp tôi đi, thì Phượng Tổ Thiên làm sao có thể từ bỏ địa vị của chính mình để có thể xông ra cứu tôi, mà Phượng Tổ Thiên thật sự rất ngốc, có gì có thể quan trọng hơn tương lai của anh ta chứ? Cho dù là anh ta cứu được tôi ra ngoài, ngay khi những thiên binh kia trở về trời, chỉ cần Liễu Long Đình còn sống, sau này tôi vẫn tiếp tục bị Liễu Long Đình áp chế.
Liễu Long Đình giúp tôi lau sạch sẽ cơ thể, có lẽ là do tôi ngâm nước lâu, nhiệt độ trong phòng thích hợp, làn da trên người tôi trở nên trắng mịn lạ thường, Liễu Long Đình đang lau nước trên người tôi, khi tôi nhìn thấy anh ta lau đến chân của tôi, vẻ mặt có chút không đúng, quay đầu lại vài lần không nhìn tôi cho dù vừa rồi anh ta nói rằng Phượng Tổ Thiên sẽ đến tìm chúng tôi, chúng tôi cần phải đi, nếu như anh ta đánh thắng Phượng Tổ Thiên cũng không cần phải đưa tôi chạy trốn.
Tôi nhìn Liễu Long Đình đang kiềm chế bản thân, nhếch mép cười nhạo, xem ra anh ta cũng có thể phân biệt được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi tôi nghĩ xong, Liễu Long Đình giang tay giúp tôi mặc quần áo. Không kìm được, anh ta liếc mắt nhìn tôi, Liễu Long Đình ôm mặt hôn lên môi tôi, khi hôn lên môi tôi, cơn buồn nôn trong dạ dày tôi dâng trào, mà trong lúc Liễu Long Đình muốn có tôi, cảm xúc của anh ta dần dần dâng trào, anh ta đè tôi xuống, ôm tôi ngồi ở trên người, với một đôi mặt mờ nhìn chăm chăm tôi, hỏi: "Nói cho tôi biết, trăm năm trước có phải có cho tôi dấu tiên? Có phải có cho tôi sảo Phượng Minh?" Tại sao cô đã lấy đi trái tim tôi mà lại không gặp tôi? Không gặp tôi tại sao lại tặng tôi sảo Phượng Minh? Mấy năm nay, cô rốt cuộc đã đi đâu, cướp mất trái tim tôi, tại sao không gặp tôi...
Lúc Liễu Long Đình nói, trong giọng điệu có tiếng thút thít tay cũng không ôm mông tôi nữa, mà ôm vai và đầu tôi, vào trong vòng tay anh ta, khuôn mặt anh ta ở trên vai tôi, khi Liễu Long Đình vùi mặt vào tóc tôi, tôi thấy mình trong chiếc gương cạnh giường, trên vầng trán thổi giữa của tôi mọc ra hai chiếc sừng nhọn màu trắng giống như sửng rộng ở trên TV nhưng cũng không phải rất giống, vì sừng trên trán tôi nhọn và mỏng hơn màu trắng bạc trong suốt như pha lê nó mọc trên trần của tôi trông rất bất ngờ.
Tôi không biết nó là gì. Tôi chỉ biết rằng sau khi tôi ngạc nhiên vì thứ kỳ lạ này sẽ mọc trên trán của tôi, tôi đã bị sốc đến mức nhịp tim của tôi chậm lại, mà Liêu Long Đình ở gần tôi như vậy, anh ta cảm thấy nhịp tim của tôi có chút hỗn loạn, cũng biết trong phòng có một tấm gương đối diện với giường, lập tức như đoán được điều gì, lòng bàn tay to trực tiếp che đi đôi mắt của tôi, ngăn không cho tôi nhìn thấy chính mình trong gương. Sau đó, anh ta từ từ ngẩng đầu khỏi vai tôi, thân hình to lớn một lần nữa chặn ánh nhìn của chính tôi trong gương.
"Bạch Tô, chúng ta sẽ đi tất cả những nơi trước kia cô từng sống được không? Quay về tìm ký ức của cô, tôi tin cô yêu tôi, cho nên mới tặng tôi sáo Phượng Minh, bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây.
Lúc mà Liễu Long Đình nói những lời này cũng không an ủi tôi được lâu, mặc dù lúc đi ra vẫn lưu luyến không nỡ, nhưng cũng không tiếp tục giúp tôi mặc quần áo cũng không giải pháp thuật trên người của tôi, để che dấu tại mắt, anh ta cưa hai cái sừng trên trán của tôi, lúc này mới ôm tôi bước ra cửa, để tôi ngồi bên cạnh anh ta, đợi đến khi ổn định, anh ta gọi Hoàng Tam Nương nhanh chóng lái ô tô, chúng tôi đến núi Trường Bạch, và khi chúng tôi đến núi Trường Bạch, cho dù Phượng Tổ Thiên có ba vạn thiên binh cũng không thể tấn công lên núi Trường Bạch.
Liễu Long Đình muốn đưa tôi đi núi Tường Bạch, nhưng nếu tôi đi, cả đời này tôi không thể chạy trốn khỏi Liễu Long Đình, thế nên tôi nghĩ cách làm thế nào thì mới không cần đến núi Trường Bạch cùng Liễu Long Đình, nhưng anh ta bây giờ đang bắt giữ tôi, ngay cả khi tôi muốn đi vệ sinh cũng không thế, tôi nên làm thế nào đây? Tôi phải làm gì để có thể thoát khỏi anh ta, tôi không muốn cả đời này mãi mãi bị khống chế trong tay anh ta.
Tôi không biết Phượng Tổ Thiên bây giờ đang ở đâu, lúc chúng tôi đến sân bay, tôi đội một chiếc mũ lớn che đi vết thương trên đầu đang băng bỏ, Liễu Long Đình ôm tôi, tôi bất lực ngồi bên cạnh anh ta.
Tôi nhìn thấy còn hai mươi phút nữa chúng tôi phải lên máy bay, nếu như trong hai mươi phút này tôi không chạy trốn được, đến núi Trường Bạch rồi, tôi sẽ không thể trốn thoát được, thế nên vào thời điểm cuối cùng này, tôi dùng hết sức lực của bản thân cũng không biết ở mà có, khó khăn quay đầu lại nói với Liễu Long Đình rằng tôi muốn đi vệ sinh.
Liễu Long Đình vừa nhìn liền rất bất ngờ khi tôi cử động được, nhưng mà tôi nói rằng muốn đi vệ sinh, anh ta bảo Hoàng Tam Nương đi cùng tôi.
Hoàng Tam Nương đỡ cánh tay tôi để đi vệ sinh, mắt tôi nhìn khắp nơi, Phượng Tổ vẫn chưa tới, anh ta chắc chắn không biết lộ trình của tôi và Liễu Long Đình lúc chúng tôi đến sân bay Liêu Long Đình đã lấy đi hơi thở của chúng tôi, tất cả xua tan hết
Khi tôi bước vào nhà vệ sinh, Hoàng Tam Nương đã cho tôi đi vào phòng tắm một mình, sau đó cô ấy đợi tôi ở cửa, nhưng tôi không muốn đi vào bất nhà vệ sinh nào, vì vậy tôi đã đứng trước bồn rửa mặt và bật nước. Nhìn dòng nước suy nghĩ, ngoài Phượng Tổ Thiên tôi còn nghĩ đến một người có thể cứu tôi, đó là Thần sông! Anh ta vẫn là tiên gia của tôi.
Tôi không biết có thể mời anh ta qua một con dòng nước nhỏ như ở nhà vệ sinh hay không, nhưng đây là biện pháp cuối cùng, sau khi cầm vòi nước trên tay, tôi im lặng ngồi thiền để cầu xin thần sông giúp đỡ những người lính, và đột nhiên một làn khỏi từ trong nước trôi ra, trong lòng bàn tay chợt hiện ra một sợi tóc đen.