“Chị là chị của em, chị biết em sẽ không giết chị nhưng chị lại làm cho em không thể giết U Quân, em cũng có một điều kiện, nếu như chị nguyện ý cùng em đoạn tuyệt quan hệ, sau này chúng ta gặp lại sẽ không phải chị em nữa, em lập tức đồng ý với chị.’’
Khi Liễu Long Đình nói ra lời này, tôi có chút kinh ngạc, tôi vốn cho là anh ấy sẽ cố kỵ tình cảm chị em với Liễu Liệt Vân mà thả U Quân đi, nhưng khi Liễu Liệt Vân lấy tính mạng để ép buộc Liễu Long Đình, anh ấy lại lấy việc phân rõ quan hệ tới khuyên ngăn Liễu Liệt Vân. Mà khi Liễu Liệt Vân nghe thấy Liễu Long Đình nói ra điều kiện để thả U Quân đi, lập tức sững sờ, chỉ sợ là cô ta cũng không nghĩ tới Liễu Long Đình sẽ lấy điều kiện này đến uy hiếp mình, nhưng sau mấy giây do dự, nhẹ gật đầu nói với Liễu Long Đình: “Đời này chị em chúng ta đã cùng trải qua quá nhiều sóng gió, vậy mà không thể làm chị em tiếp được, chờ kiếp sau, hi vọng kiếp sau chị đừng gặp phải người giống như U Quân nữa, em cũng đừng gặp phải Bạch Tô, như vậy thì chúng ta có thể làm chị em cả đời.”
Ý tứ trong lời nói của Liễu Liệt Vân đã rất rõ ràng, cô ta đồng ý với điều kiện của Liễu Long Đình, đoạn tuyệt quan hệ máu mủ với Liễu Long Đình để cứu vãn tính mệnh của U Quân. Tôi không biết người phụ nữ này có phải ngu xuẩn đến hết thuốc chữa hay không, so với tôi, cô ta còn điên cuồng hơn, điên cuồng để cho người ta sợ hãi, tình yêu quả là thứ khiến người ta chán ghét mà.
“Yêu nữ già này, nếu thả U Quân đi sau này anh ta khôi phục pháp lực nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù, đến lúc đó người chết cũng không phải là anh ta, mà chính là chúng tôi cùng em trai của cô, khi cô cứu đồ khốn nạn này có nghĩ cho em trai mình hay không? Còn nói làm cái gì mà làm chị em tốt, tôi nhổ vào!”
Lời này là Cô Hoạch Điểu nói, Cô Hoạch Điểu vừa nói ra, Liễu Liệt Vân nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía cậu ta, cô ta sẽ không nói chuyện với Cô Hoạch Điểu, chỉ cần chúng tôi đáp ứng thả U Quân đi, cô ta nhất định mang U Quân đến một nơi mà bất luận chúng tôi tìm thế nào cũng không ra, về sau trong cuộc sống cũng không tiếp tục quấy rầy chúng tôi nữa, còn mời chúng tôi ban phát thiện tâm thả U Quân, anh ta cũng là vô tội, chỉ là chúng tôi ai cũng không hiểu rõ anh ta, anh ta làm như vậy hoàn toàn là bị người khác ép buộc.
Khi Liễu Liệt Vân nói xong lời cuối cùng, cô ta nói U Quân như thế này là bị người khác ép buộc, ý của cô ta là mình cũng bị ép sao? Lúc trước, khi cô ta vì tiếp cận U Quân mà cầu xin tôi, lúc đó cô ta cố ý không nói cho tôi biết mình đã mang thai con của U Quân. Khi cô ta vì Liễu Long Đình mà tìm đến tôi, đem hết những chuyện không thể vãn hồi mà cầu xin tôi, cô ta có nghĩ tới hôm nay chúng tôi như vậy cũng là do một tay cô ta gây nên hay không?
Tôi chịu đựng lửa giận to lớn mà không có chỗ phát tác ra, Liễu Long Đình lúc này đã cảm thấy vô cùng thất vọng về Liễu Liệt Vân, trầm mặc một hồi nói với cô ta: “Chị đã lựa chọn như vậy thì em cũng chỉ có thể thả U Quân ra thôi, nhưng chỉ là U Quân trời sinh tính tàn bạo, có thể thả anh ta nhưng em vẫn còn muốn lấy đi hai cái mạng của anh ta, ngăn chặn anh ta có thể tiếp tục tu hành, nếu không sau này anh ta sẽ hại càng nhiều người hơn nữa.”
Điều kiện này không tính là quá mức, lưu lại cho U Quân một mạng đã là nể tình cảm chị em giữa hai người rồi, thế nhưng khi nghe Liễu Long Đình nói những lời này, trên mặt Liễu Liệt Vân lộ ra một chút không hài lòng lắm, khi cô ta quay đầu nhìn U Quân vẫn còn đang bị vây trong kết giới, rưng rưng gật đầu đáp ứng Liễu Long Đình, gọi Hư cùng Cô Hoạch Điều trước tiên nới lỏng kết giới, cô ta cũng đang từ từ nới lỏng cái đuôi cuốn lấy kết giới, từ từ biển trở về hình người.
Hiện tại đã thỏa thuận xong, pháp lực U Quân đã bị chúng tôi tiêu diệt toàn bộ, cũng không cần thiết ở trên người anh ta lãng phí pháp lực nữa, vì vậy Hư cùng Cô Hoạch Điểu rút hết pháp lực đang vây U Quân lại, mà Liễu Long Đình cũng có chút không cam tâm thu hồi lại kết giới, đặt tay lên vai tôi cũng dùng một chút lực giống như là cảm giác có lỗi với tôi.
Nhưng ngay lúc Cô Hoạch Điểu chuẩn bị phun ra trường kiếm lần nữa, dựa theo hiệp nghị của chúng tôi muốn lấy thêm hai cái mạng của U Quân, sắc mặt Liễu Liệt Vân biến đổi, bỗng nhiên xuất ra một thanh trường kiếm hướng về phía trên đầu Cô Hoạch Điểu đâm tới, một nhát liền đem đầu Cô Hoạch Điều chém xuống! Tất cả mọi người chúng tôi đều không có dự liệu được hành động đó, một giây trước Liễu Liệt Vân còn đáng thương cầu xin chúng tôi, mà một giây sau đã hạ thủ với Cô Hoạch Điểu rồi!
Khi Cô Hoạch Điểu bị chém, đau đớn trong nháy mắt khiến cho cậu ta điên cuồng kích động vỗ cánh, từng đợt gió lốc theo từng lần vỗ cánh chà sát về phía tôi và Liễu Long Đình. Thân thể này của tôi cũng sớm đã trống rỗng, rốt cuộc chịu không được một chút gió thổi, cánh của Cô Hoạch Điểu to lớn, gió trong nháy mắt lướt về phía eo của tôi, khiến thân thể tôi bay như một quả bóng hơi hình người không ngừng ngửa ra sau! Tôi cảm giác eo của tôi có thể bị gió thổi đến gãy làm đôi.
Trong cổ họng khống chế không nổi thét ra một câu thống khổ, lúc này tiếng la của Hư cũng truyền đến: “Đông Hoàng, Liễu Liệt Vân mang theo U Quân chạy trốn, chúng ta có đuổi theo hay không?”
Hiện tại tôi bị từng đợt gió mạnh từ phía Cô Hoạch Điểu thổi đến khiến thân thể sắp không thể khống chế được nữa, từng đợt gió thổi cơ hồ muốn lấy mạng tôi, lúc này Liễu Long Đình nhìn bộ dạng tôi thống khổ như vậy, căn bản là không kịp xen vào việc của U Quân nữa, một bên vì tôi ngăn trở gió mạnh, một bên liên tục không ngừng đem linh khí truyền vào trong cơ thể của tôi, tăng cường linh khí cho tôi, bảo trụ tính mạng của tôi. Sau đó lại quay đầu thuận miệng nói với Hư rằng bỏ đi, U Quân hiện tại không có pháp lực, nội trong vòng ba đến năm năm cũng sẽ không có hành động lớn nào, bây giờ tôi cùng Cô Hoạch Điểu đều bị thương, trước tiên phải bảo trụ tính mạng của chúng tôi mới là quan trọng nhất. Nói xong, anh ấy trực tiếp ôm lấy tôi bay về hướng núi Trường Bạch, trên đường trở về tôi càng ngày càng yếu, về sau thật sự là không chịu nổi, nửa đường đã ngủ mê man.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, một mùi thơm của hoa lan chui vào chóp mũi của tôi, tôi ngửi thấy mùi này liền mở to mắt, đập vào trước mặt tôi là một chiếc giường lớn cổ điển tinh xảo, trên giường màn tơ rủ xuống, gỗ khắc tinh xảo, mép giường bên cạnh là một bàn cờ được làm từ loại ngọc thạch nào đó không biết tên, vô cùng tinh mỹ đẹp mắt. Tôi nhìn xung quanh, cả căn phòng không có một ai, tôi đưa tay đè lên bụng của mình, nội tạng trong bụng không chút tổn hại nhưng khi ấn xuống vẫn có chút đau, nếu không phải đau đớn này nhắc nhở tôi hiện tại còn sống, trong nháy mắt này tôi còn đang nghi ngờ có phải đang nằm mơ hay không.
Khi tôi muốn từ trên giường đi xuống, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân quen thuộc, tiếng bước chân này là của Liễu Long Đình. Mặc dù Liễu Long Đình đã giúp tôi, tôi mới thoát khỏi được U Quân, vì thiên đình này, thiên hạ này trừ bỏ một mầm tai họa, đồng thời hiện tại Liễu Long Đình còn cứu tôi, cũng chính bởi vì vậy trong lúc nhất thời tôi không biết phải đối mặt với Liễu Long Đinh như thế nào, xuống giường cũng không phải, giả bộ như chưa tỉnh cũng không phải, trên giường giằng có một hồi lâu, khi Liễu Long Đình nhấc chân bước vào trong phòng, tôi nhanh chóng nằm lại trên giường giả bộ như chưa tỉnh.
Nhưng có thể là do lúc bước vào phòng, Liễu Long Đình đã nghe thấy tiếng động trên giường, khi anh ấy đi tới bên giường liền hỏi tôi một câu: “Tỉnh rồi sao? Em cũng nằm một chỗ hơn mười ngày rồi.’’
Anh ấy bình thản lại rất hiền hoà hỏi tôi một câu khiến cho tôi trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào để đối mặt với anh ấy, thế là mở mắt, trông thấy Liễu Long Đình bưng chén thuốc, những ngón tay trắng nõn bưng bát, cầm thìa cẩn thận bón cho tôi từng chút một.
“Ừm, tôi tỉnh rồi.”