Khi bà nội nói câu này, tôi phát hiện Liễu Long Đình cầm chặt tay tôi hơn, hình như không muốn tôi nói chuyện với bà nội. Nhưng bà nội lại nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ khiến tôi không nỡ từ chối bà, vì thế nói với Liễu Long Đình là tôi qua đó một chút, anh ấy đứng chờ tôi. Nói rồi, tôi thả bàn tay Liễu Long Đình ra, đi về phía bà nội. Liễu Long Đình muốn đi về phia tôi, nhưng Phượng Tổ Thiên lại ngăn cản, chặn trước mặt Liễu Long Đình, nói rằng anh ấy không thể đi theo.
Tôi không biết bà nội nói gì mà còn nhằm vào Liễu Long Đình. Bà nội dẫn tôi vào phòng bếp cách phòng khách khá xa, sau đó đóng cửa lại, quay đầu nhìn tôi: “Bé Tô, có phải cháu rất hận bà nội, hận bà chia rẽ cháu với Liễu Long Đình không?"
Mặc dù trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng dù sao cũng là đối mặt với bà nội, tôi cũng không tiện nói thẳng, cho nên nghĩ một đằng nói một nẻo, sao có chuyện đó, sao tôi lại hận bà nội của mình.
“Bà biết cháu sẽ hận." Bà nội kết luận: “Nhưng bà nội chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Cháu là do bà nuôi lớn, bà sẽ không muốn đẩy cháu vào hố lửa, cho dù cháu gả cho Vương Tứ Quý thì sau này cũng sẽ sống tốt hơn là đi cùng Liễu Long Đình. Cậu ta không yêu cháu, cũng sẽ không yêu cháu, về sau cháu sống cùng cậu ta sẽ không được yên ổn đâu."
Tôi biết, có lẽ Liễu Long Đình không đủ yêu tôi, nhưng thời gian luôn có thể thay đổi một người. Giống như tôi trước kia cũng không thích Liễu Long Đình, nhưng bây giờ tôi thích anh ấy. Tôi tin rằng chỉ cần mình toàn tâm toàn ý thích Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình cũng sẽ rất yêu tôi. Chung quy mấy ngày trước, Liễu Long Đình sắp chết rồi mà vẫn muốn gặp tôi lần cuối.
Tôi giải thích với bà nội rằng tình cảm có thể sinh ra từ va chạm sau này, bây giờ Liễu Long Đình không yêu tôi, không chừng sau này sẽ yêu tôi.
"Nhưng cháu đi theo cậu ta, bà không biết cháu còn có thể chờ tới sau này hay không!" Bà nội bỗng kích động nói.
“Tại sao?” Tôi cau mày, tò mò hỏi bà nội.
Nhưng khi tôi hỏi vậy, bà nội lại ngậm miệng như không muốn nói thêm, chỉ nói: “Có một số việc bà không thể nói cho cháu, cũng không có cách nào nói cho cháu. Bà biết Anh Cô vẫn không muốn cháu yêu đương với Liễu Long Đình nên bà mới hợp tác với Anh Cô. Nghe bà khuyên đi, tìm cơ hội rời xa Liễu Long Đình, cậu ta không phải vì yêu cháu nên mới ở bên cháu. Sau khi rời khỏi cậu ta, chúng ta sống cuộc sống bình thường không được sao?"
Lúc nói câu này, giọng điệu bà nội rất gấp gáp, đôi mắt cũng đỏ lên. Thấy vậy, tôi cũng không biết nên trả lời bà nội thế nào, thế nên xấu hổ đổi đề tài khác. Bà nội thấy tôi thẹn thùng thì biết tôi nghĩ gì, vươn tay ra nắm chặt tay tôi, nước mắt nhất thời chảy xuống, vừa vỗ tay tôi vừa nói: “Nếu cháu thật sự thích Liễu Long Đình thì cứ ở bên cạnh cậu ta đi, nhưng tốt nhất sau này cháu đừng làm chuyện chăn gối với cậu ta nữa, đừng dây dưa với cậu ta. Nếu cậu ta thật lòng yêu cháu thì sẽ không muốn ngày nào cũng làm chuyện đó với cháu”
Tôi không biết hồi còn trẻ bà nội có từng yêu đương không, bây giờ những cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt ai mà chẳng làm chuyện đó mỗi ngày. Nhưng vừa rồi tôi đã từ chối bà nội, bây giờ tôi sợ mình lại từ chối nữa thì bà nội sẽ không chịu nổi, lại thêm đứa bé trong bụng tôi cũng lớn rồi, tôi với Liễu Long Đình đúng là không thể làm chuyện ấy nữa. Cho nên tôi gật đầu hứa với bà nội.
Thấy tôi đồng ý, bà nội mới dịu đi, nắm chặt tay tôi không ngừng gật đầu, nói tôi nhất định phải hứa với bà chuyện đó, nhất định phải hứa.
Lúc tôi với bà nội ra ngoài, bà nội còn căn dặn tôi chuyện vừa hứa với bà, nhất định đừng nói cho Liễu Long Đình. Nếu nói ra thì bà sẽ sống không lâu.
Thực ra tôi muốn nói với bà nội rằng Liễu Long Đình không xấu xa như bà nghĩ đâu. Nhưng vấn đề này giải thích với bà thì cũng không thông, cho nên tôi đồng ý sẽ không nói cho Liễu Long Đình.
Trên đường lái xe mang tôi về nhà, Liễu Long Đình không để ý tới tôi, tôi cũng không muốn để ý anh ấy. Có điều lúc chờ đèn xanh, Liễu Long Đình bỗng hỏi tôi: “Vừa rồi bà nội nói gì với em?”
“Còn gì nữa, cũng chẳng có gì đáng nói." Tôi trả lời lấp liếm, trong lòng thầm nghĩ mình nên tìm cái cớ nào để giải vây trước mặt Liễu Long Đình.
"Em nhìn em bây giờ đi, càng ngày càng to gan, còn dám có chuyện giấu tôi." Liễu Long Đình không yên lòng nói, nhưng cách nói chuyện của anh ấy khiến tôi hoảng sợ, cho nên nói với Liễu Long Đình: “Thực ra bà nội kêu em cẩn thận anh, nói anh không yêu em, bảo em sau này nếu có thể không ở bên anh thì tốt nhất là hãy rời đi."
Tôi chỉ nói một nửa lời thật, nhưng chừng này cũng đủ để lừa gạt Liễu Long Đình. Liễu Long Đình đổi đề tài, hỏi tôi: “Vậy em thấy tôi yêu em không?"
Tôi muốn chửi thề, vấn đề này tôi nên trả lời thế nào? Tôi không phải là anh ấy, sao biết trong lòng anh ấy nghĩ thế nào?
"Em thấy anh yêu em, chẳng qua là nhiều hay ít thôi." Tôi trả lời Liễu Long Đình.
“Vậy em thấy anh yêu em nhiều không?" Liễu Long Đình tiếp tục ép hỏi tôi.
Thực ra tôi cũng không tin tưởng Liễu Long Đình yêu tôi rất nhiều, nhưng anh ấy tốt với tôi như vậy, cũng sẽ không yêu tôi rất ít. Tôi không dám tích cực với Liễu Long Đình, cho nên nói đùa với anh ấy: “Em mới không quan tâm anh yêu em hay không, em yêu anh là đủ rồi."
Nghe vậy, Liễu Long Đình cười xoay mặt đi: “Đồ ốc, một người trả giá thì không gọi là tình yêu. Tôi cũng yêu em, sẽ không để em trả giá uổng phí vì tôi.”
Cũng không biết có phải là vì tôi vẫn luôn coi mình là bên yếu thế trong tình yêu với Liễu Long Đình hay không mà mỗi khi anh ấy nói một câu ấm lòng, tôi đều sẽ ghi tạc trong lòng. Câu nói của anh ấy khiến tôi cảm động, vì thế tôi sờ tay anh ấy.
“Đúng rồi, ngoài ra bà nội còn nói gì khác nữa không?" Liễu Long Đình hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, nói không có, bà nội chỉ nói như vậy với tôi tôi. Nghe xong, Liễu Long Đình không tiếp tục ép hỏi tôi nữa.
Về tới nhà, tối qua tôi cả đêm không ngủ được, bây giờ trạng thái tinh thần không tốt lắm, bèn dự tính hôm nay sẽ ngủ một giấc giới sáng sớm ngày mai. Cho nên tôi đi tắm rửa, mặc đồ ngủ, xốc chăn lên nằm vào giường. Nhưng mà tôi vừa nằm xuống giường không được bao lâu thì Liễu Long Đình cũng vào phòng. Thấy tôi chân trần nằm trên giường, anh ấy đi tới cầm chân tôi ôm