Nhìn thấy nụ cười đắc ý của tôi, Liễu Long Đình không nhịn được vươn tay ra giống tôi, hung hắng nhéo mặt tôi, rồi nói: “Nói ra hai cái động này có chỗ giống nhau thật, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Nói chính xác hơn, hai cái động này dẫn đến một nơi khác. Nói một cách dễ hiểu, hai cái động này giống như hai ngã tư cắt nhau rồi hợp thành một con đường lớn, thông đến nơi khác.”
Điều này thật khó để tưởng tượng, từ Đông Bắc đến Vận Hải là hành trình kéo dài suốt toàn bộ Hoa Hạ đến cuối Đông, cuối Tây. Một cự li lớn như vậy, vậy mà lại giống như hai con đường hợp lại, thông đến một nơi khác.
“Vậy đó là đâu?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Lúc tôi hỏi câu này, Liễu Long Đình liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, trả lời: “Không biết, anh chưa vào bao giờ.’’
Nhìn thấy tôi mặt dày nịnh hót lâu như vậy, anh ấy liền trả lời một câu không biết. Tôi đột nhiên có chút không cam tâm, cùng Liễu Long Đình nói chuyện, vậy ngoài điều này ra anh còn biết thêm điều gì khác sao?
Ngày hôm đó tôi quả thực đã nhận thấy hơi thở của phượng hoàng ở lối vào địa ngục. Hơn nữa Phượng Tố Thiên mất tích lâu như vậy, những nơi cần tìm chúng tôi đều tìm hết rồi, tôi đoán Phượng Tố Thiên và Nguyên Thủy Thiên Tôn có phải cũng từ lối vào của địa ngục, đi vào nơi bên trong động rồi?
Cũng không phải không có khả năng này, bởi lẽ lối vào của địa ngục nằm ở dưới dãy núi Vân Hải, cái động này lộ ra rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể không biết đến sự tồn tại của động. Nếu đã biết có cái động to như vậy, Ngài ấy chắc chắn sẽ đi vào xem xét, mà lần xem xét này, một đi không trở lại cũng không phải không thể.
“Cũng không phải không có khả năng này, nhưng nếu là điểm cuối của cái động này thì ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn đi vào cũng không thể ra được, vậy cái động này…”
Về sau lời nói Liễu Long Đình cũng không tiếp tục nói, nhưng anh ấy không nói thì tôi cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Khi lối vào của địa ngục xuất hiện, tất cả những vong hồn trong âm phủ đều lao về phía lối của địa ngục đó. Ngày hôm ấy tôi và Liễu Long Đình trên đường từ động trở về, cũng nhìn thấy vô số vong hồn, những vong hồn này với lối vào địa ngục có mối liên hệ gì? Sao lại có nhiều vong hồn bị dẫn đến đây như vậy?
Mặc dù ở âm phủ, tôi đã bố trí nhiều thiên binh canh giữ Tần Quảng Vương, canh giữ yêu ma, nhưng vấn đề của động này một ngày chưa giải quyết xong, là thêm một ngày tai họa, cộng thêm người đứng sau Tần Quảng Vương còn chưa xuất hiện, vì vậy hiện giờ chúng tôi không thể lơ là cảnh giác.
Tính ra tôi đã giam cầm Tần Quảng Vương được một thời gian, tôi giữ lại không giết anh ta, không biết anh ta có biết ơn tôi hay không, nhưng vì chuyện lần này, tôi nhất định phải gặp anh ta một chút.
“Em phải đến âm phủ một chuyến.’’ Tôi nói với Liễu Long Đình.
“Vậy anh đi cùng em.’’ Liễu Long Đình tự nhiên trả lời.
Nghe được câu trả lời của anh nhanh như vậy, tôi liền lại ngồi vào lòng anh, nói: “Vậy anh không sợ sẽ chết cùng em ở âm phủ sao?”
Tôi cứ nghĩ lúc này Liễu Long Đình sẽ nói những câu ủy mị thâm tình. Nhưng không ngờ, Liễu Long Đình lại vòng qua eo tôi, nhìn mặt tôi rồi cười đáp: “Nếu như em chết rồi, anh còn sợ gì nữa.’’
Khi Liễu Long Đình nói về cái chết của tôi một lần nữa, tôi liền giơ tay muốn đánh anh. Nhưng Liễu Long Đình lại nắm lấy tay tôi, rồi anh dựa mặt vào vai tôi, hỏi tôi: “Em có mệt không? Nếu mệt, chúng ta có thể buông bỏ tất cả, cho dù thế giới này có thành ra như thế nào thì cũng đều không liên quan đến chúng ta.’’
Nếu như là lúc trước, tôi sẽ đồng ý với Liễu Long Đình. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác rồi. Trong thời gian nhiệm kỳ của tôi, có quá nhiều người đã giúp đỡ tôi, cũng có quá nhiều người cần tôi bảo vệ, tôi không thể làm họ thất vọng, tôi cũng cần Liễu Long Đình.
“Không, em không thể rút lui được nữa rồi. Nếu bây giờ em rút lui, chỉ cần có tai hoa xảy ra, em vẫn không thể nhịn được mà đứng ra ngăn chặn. Thay vì tự mình đi vào chỗ chết, còn không bằng nghiên cứu rõ ràng mọi thứ, kịp thời ngăn chặn tai họa, cứu lấy mạng sống của mình mới có thể ở bên anh lâu dài.’’
Lời tôi nói có chút buồn cười, nhưng cho dù lời tôi nói có nghiêm túc đến mấy, Liễu Long Đình cũng bị tôi chọc cười. Anh ôm chặt tôi vào lòng, nói với tôi: “Tuy anh không muốn em phải mạo hiểm, nhưng đâu còn cách nào khác? Cho dù em đi đâu làm gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em.”
Gần đây, kỹ năng nói chuyện tình cảm của Liễu Long Đình thật tốt, tôi hỏi anh ấy sao dạo này anh ấy nói chuyện lại ngọt ngào thế, cứ như ăn kẹo vậy, sao trước đây tôi không thấy anh ấy quan tâm đến tôi như vậy.
“Có lẽ vì lúc trước anh chưa biết bây giờ anh lại yêu em đến vậy, bây giờ thì anh biết rồi, không nhịn được đối xử tốt với em.’’
“Vậy sao anh lại yêu em?”
Liễu Long Đình nghe xong, trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Có lẽ là duyên phận ở kiếp trước đi.’’
Kiếp trước của tôi với Liễu Long Đình là mối quan hệ bình thường giữa cấp trên và cấp dưới. Trong trí nhớ của tôi, tôi không có ấn tượng gì về việc thân mật với anh ấy cả. Bây giờ Liễu Long Đình nói với tôi là tình duyên kiếp trước, tôi còn lâu mới tin.
Nhưng nói đến kiếp trước, tôi nghĩ thầm trong lòng, kiếp trước tôi đã làm gì, nhiều ngày đêm như vậy tại sao trong ký ức của tôi chủ yếu là lúc tôi ở cạnh Liễu Long Đình. Vậy những lúc tôi không ở cạnh anh ấy thì sao?
Những kí ức khác, hay là những kí ức lâu hơn đã biến đâu mất rồi?
Sau khi tôi và Liễu Long Đình quyết định xuống âm phủ, nói chuyện với Hư và Cô Hoạch Điểu, Cô Hoạch Điểu lập tức muốn đi theo cùng chúng tôi. Cậu ta ngày nào cũng ở nhà họ Liễu, không có gì để chơi, bây giờ cậu ta cũng không còn khả năng đọc suy nghĩ của người khác nữa, nên cùng chúng tôi ra ngoài cũng cảm thấy an toàn.
Hơn nữa Cô Hoạch Điểu có thể biến lớn biến nhỏ, cùng tôi đi có thể phòng thân hay là để cậu ta cùng chúng tôi bay cũng không vấn đề gì. Còn về Hư, Liễu Long Đình đã sắp xếp để cậu ta ở nhà trông nom Kiều Nhi và Long Đằng. Suy cho cùng chúng tôi lần này đi, cũng dự định tìm ra đáp án những gì thắc mắc. Nếu hỏi không ra, chúng tôi phải đích thân đi điều tra. Lần đi này, chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian.
Hư vậy mà không có ý kiến gì cả, dù sao tình cảm cậu ta dành cho Kiều Nhi không thể giải thích bằng mối quan hệ sư phụ đệ tử. Cậu ta không đi cùng chúng tôi, còn ở nhà cùng Kiều Nhi. Nhưng Kiều Nhi nghe thấy chúng tôi nói lần này đi chắc cũng sẽ phải mấy ngày, liền lấy quẻ bói của cô bé ra, nói là bói giúp chúng tôi.
Tôi vốn muốn ngăn lại, vì dù sao mỗi lần tôi dự định làm điều gì đó, sẽ ôm ý nghĩ xấu nhất đi. Tôi sợ rằng tôi đã ôm ý định xấu nhất đi rồi, đợi Kiều Nhi bói ra, nếu là quẻ Hung thì rắc rối rồi.
Nhưng tôi không ngăn được sự nhiệt tình của Kiều Nhi. Kiều Nhi vui vẻ lấy ra một bộ bói làm bằng trúc từ trong phòng ra, cô bé bảo tôi lắc, nhưng tôi không lắc. Tôi sợ lắc ra một quẻ bói không tốt, dù sao bây giờ là tôi và Liễu Long Đình hai người đi, nếu chỉ một mình tôi đi, tôi sẽ không lo lắng. Tôi chỉ lo rằng tôi sẽ làm liên lụy đến Liễu Long Đình.
Thấy tôi không lắc, Liễu Long Đình đối với trò chơi của Kiều Nhi một chút cũng không tin tưởng. Thấy Kiều Nhi quấn lấy không buông, anh đành phải cầm lấy ống trúc trong tay Kiều Nhi lắc. Chỉ là thẻ tre bên trong có lắc thế nào đi nữa cũng không rơi ra. Cứ như bị một sức mạnh nào đó khóa chặt ống tre lại vậy.
Thấy vậy, Kiều Nhi liền giật lại ống trúc từ tay Liễu Long Đình, nói Liễu Long Đình thật ngốc, đến lắc ống tre cũng không biết lắc, rồi nói cô bé sẽ giúp chúng tôi lắc. Những thẻ tre này là do cô bé phí sức mấy ngày liền mới làm ra đó!
Nói xong cô bé liền đưa tay, lần lượt chạm vào tay tôi và tay Liễu Long Đình, sau đó bắt đầu lắc quẻ.
Vốn dĩ tôi và Liễu Long Đình không thể hiện quan tâm đến chuyện này, nhưng lúc Kiều Nhi bắt đầu lắc, tôi và Liễu Long Đình không nhịn được nhìn vào ống tre trong tay Kiều Nhi. Chỉ thấy trong miệng Kiều Nhi niệm chú. Lúc cô bé niệm xong chú, muốn lắc thẻ tre ra ngoài, thì đột nhiên thẻ tre trong ống rầm một tiếng, toàn bộ đều rơi hết xuống đất, thẻ nào cũng bị đứt đoạn giữa chừng. Căn bản không thể nhìn thấy quẻ tượng!