Nghe tôi nói xong, Cô Hoạch đột nhiên trợn tròn mắt, nở nụ cười khinh thường nói: "Cô suy nghĩ hơi quá rồi, Cô cho rằng mình có thể nhìn thấy mọi thứ trong cái gương đó sao? Gương trời tuy rằng là thân vật trong trời đất nhưng một khi muốn đi vào để xem một điều gì đó thì cô sẽ phải trả một cái giá tương xứng, cho nên Thần Núi sẽ không muốn vì dò xét thông tin của cô mà trả bất cứ cái gì, Với lại cô nên nhớ anh ta đã sở hữu gương trời nhiều năm rồi, nếu thực sự điều gì nó cũng có thể thấy được thì việc gì bao năm qua anh ta ta như ruồi mất đầu chạy loạn lung tung.
Nghe đến đây, tôi hoang mang hỏi Liễu Long Đình. "Thần Núi không biết tin tức của tôi qua gương trời. Chẳng lẽ kiếp trước anh ta đã theo dõi tôi suốt quãng đường rồi sao? Nên mới biết những nơi mà tôi đã từng đi qua?”
"Đúng vậy, cô nói rất đúng. Anh ta đã đi theo cô suốt một quãng đường." Cô Hoạch đặt hai cánh lên lưng sau đó chậm rãi nói với chúng tôi: "Thật ra, Gương Trời chẳng có tác dụng gì đối với cô. Thì Thần Núi cần gì phải đi một chặng đường xa như thể đến đây chỉ để nói cho hai người biết địa điểm lưu giữ kí ức cho cô. Chẳng bằng anh ta ta trực tiếp đưa cho ngươi cái gương không phải là tiện hơn sao. Ta cũng chưa từng thấy anh ta sử dụng cái gương trời đó như thế nào. Nhưng ta biết một điều trong kiếp trước rừng núi còn nhiều hơn con người, anh ta ta lại là Núi, thế nên lúc trước cô đi đâu, làm gì đương nhiên anh ta biết rõ!
"Chiếc gương đó có thể đưa tôi trở về quá khứ không? Liệu nó có thể đưa tôi về quá khứ rồi lại mang tôi trở lại hiện tại được không? Chỉ cần tôi quay trở lại quá khứ, tôi sẽ nhìn lại những gì tôi làm, những chỗ tôi đi và chụp lại chúng!"
Tuy nhiên, thay vì đợi Cô Hoạch trả lời, Lần này Liễu Long Đình đã trực tiếp nói với tôi: “Tôi đoán rằng chiếc gương đó không thể khiến cô quay trở về quá khứ rồi lại trở về hiện tại được đầu, hoặc nếu muốn làm được điều đó thì cô phải trả một cái giá rất đắt. Hơn nữa hẳn là cái giá này khiến người ta cảm thấy khó chấp nhận, bằng không, lần này Thần Núi tìm chúng ta, anh ta nên đem cái gương đó cho chúng ta chứ không phải chạy đến chỉ để nói mấy lời sáo rỗng”
Tôi muốn hỏi Liễu Long Đình tại sao lại như vậy? Chẳng phải lúc trước Thần Núi nói rằng có thể hay sao? nhưng đang muốn mở miệng lần nữa, lại thấy sắc mặt Liễu Long Đình lúc này có chút khó chịu, hình như không muốn nhắc tới gương trời cho lầm. Hơn nữa anh ấy rất không muốn tôi đi vào gương trời để tìm xem lại kiếp trước, hay thậm chí là kiếp sau của mình.
Thấy giọng điệu của Liễu Long Đình dẫn lạnh nhạt đi và cái nhíu mày của anh ấy
Tôi cũng không hiểu vì sao Liễu Long Đình lại đột nhiên không vui. Mà Cô Hoạch ban nãy vì thành công lên được xe đang hớn hở thì, bây giờ nói tôi ra những điều này, anh ta thở dài than thở: "Haiz, chuyện của hai người quá phức tạp, làm cho ta không thể nào hiểu được trong lòng hai người đang nghĩ cái gì!” Mà tâm lí của Thần Núi thì quá biến thái và tàn bạo nên ta cũng không có nhu cầu mỗi ngày đều nhìn xem anh ta ta đang nghĩ gì. Nói rồi Cô Hoạch bay vào trong lòng tôi tiếp tục "Ở đây chỉ có cô thôi Bạch Tô, tôi không thể nhìn thấy trong lòng cô đang nghĩ gì.
Câu nói này của Cô Hoạch là đang khen tôi hay muốn nói tôi là một con ngốc cái gì cũng không có, cái gì cũng không hiểu. Bây giờ tôi chỉ biết Liễu Long Đình không muốn tôi dùng gương trời để đi tìm lại kí ức của kiếp trước nên tôi cũng không tiếp tục lải nhải về vấn đề này nữa. Anh ấy không lo lắng cho gia đình mình, thì tôi có cái gì để lo? Ngoài ra, bây giờ chúng tôi đã có một nơi cần tới, tốt hơn hết là cử đi đến đó để xem xét trước đã.
Đền thờ được Thần Núi nhắc đến quả thực không xa lắm so với nơi chúng tôi vừa ở. Chúng tôi đến nơi trong vòng 20 phút lái xe. Trước kia tôi từng nghĩ những ngôi đến theo đạo hiện nay đang dần suy tàn và không thực sự nổi tiếng. Nhưng khi vừa đến chân núi của đền thờ Tổng Tử nương nương, chúng tôi đã thấy ở đây xếp đầy ô tô, từ những loại bình dân cho đến các hãng đắt tiền như: Mercedes-Benz Rolls-Royce. Tôi đang nghĩ không chắc anh ta bọn họ đều đến đây để xin có một đứa con.
Mấy người chúng tôi đều xuống xe, chúng tôi theo đảm động lên núi, trên đường lên núi, chúng tôi nghe những người xung quanh liên tục nói rằng ngôi chùa này rất linh nghiệm, ngôi chùa này đã có từ hàng ngàn năm trước, dù có thiên tai gì xuất hiện thì ngôi chùa này cũng không sao. Kể cả trong thời gian trước đây nhiều ngôi chùa thờ thần bị đập phá, nhưng chính trên ngọn núi này, đền thờ Tổng Tử nương nương vẫn được bảo quản tốt.
Khi đất nước loạn lạc thì tín ngưỡng suy yếu, niềm tin vào các đền thờ dần suy giảm chính vì thế thần lực suy yếu và không có cách nào ngăn chặn được việc phá bỏ. Hơn nữa trong thời hiện đại, một số vị thần sống hoàn toàn phụ thuộc vào niềm tin đã chết. Hầu hết các vị thần nhỏ tồn tại bởi đức tin đã chết. Có thể nói những người còn tồn tại cho đến ngày nay thường là những vị thần mới hoặc là những vị thần xa xưa có pháp lực rất mạnh mẽ.
Khi chúng tôi đi đến ngôi đến, nó không còn mới lắm nhưng cũng không bị hỏng, một chiếc lư hương khổng lồ lộ thiên được đặt ngay trước cửa đến với những ngọn nến thấp hương dày đặc, mọi người vẫn tiếp tục thắp hương thành tâm. Mà ở bên trên cánh cổng đến có khắc một con Kỳ Lân sinh ra một đứa trẻ. Trong đèn, một tác phẩm điêu khắc có chiều cao tương đương với chúng tôi được đặt ở giữa ngôi đền. Đó là một tác phẩm điêu khắc Kỳ Lân khổng lồ làm bằng đất sét. Con Kỳ Lân đứng thắng và có một bộ râu rồng, sừng, tứ chi chắc khỏe, toàn thân sơn màu xanh lá cây, đuôi đỏ rực, trên người của Kỳ Lân có một người phụ nữ cũng làm bằng đất sét, và người phụ nữ ôm một thứ giống như một em bé trong vòng tay.
Dù là Kỳ Lân hay người đàn bà ngồi trên lưng Kỳ Lân thì kỹ thuật trạm khắc bằng tay cũng rất thô, đường nét trên khuôn mặt được vẽ bằng bút lông, nhưng nét vẽ hung hãn, trông như Kỳ Lân và người phụ nữ phía trên đang muốn dùng xức xuyên qua mặt đất.
Thấy mọi người xung quanh rất sùng bái tượng điêu khắc Kỳ Lân này, tôi cũng nhặt vài cây nhang sau đó định thắp hương theo mọi người. Nhưng còn chưa kịp làm thì Cô Hoạch đứng ở trên vai tôi đã dùng cánh vỗ vỗ mặt của tôi, nói với tôi bọn họ làm như thế là để cầu con, tôi đây là để lấy ngọc bội, không phải đến để cầu con. Hơn nữa cái đền này rất linh nghiệm nếu thực sự mà có con thì làm sao bây giờ?
Làm sao lại có hiệu quả như vậy, tuy rằng gần đây tôi thường làm một chút chuyện với Liễu Long Đinh, nhưng dù sao lúc nguy cấp, tôi thường yêu cầu anh ta rút ra hoặc thực hiện một số biện pháp an toàn. Hơn nữa, tôi còn là một đứa trẻ con, làm sao có thể có con được.
Tôi liếc nhìn Cô Hoạch một cách trống rỗng, lẩm bẩm kêu nó im miệng, nhưng hương đã ở trong tay tôi, tôi không thể đặt lại lần nữa, vì vậy tôi chỉ đặt nó vào lư hương mà không cầu nguyện điều gì.
Vì có quá nhiều người nên tôi đã nhờ Liễu Long Đình ôm tôi và đi vào. Sau khi tôi bước vào một chút thì tôi nghe thấy những người bên cạnh tôi nói rằng người ngồi trên con kì lần chính là Tổng Tử nương nương nương nương.
Tôi không biết tại sao, nhìn người phụ nữ được nặn bằng đất sét này, tôi luôn cảm thấy quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng tôi không nghĩ ra.
Bây giờ chúng tôi đang ở đền thờ Tổng Tử nương nương, nhưng không biết làm sao để lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích, hầu hết mọi người trong đền thờ lúc này đều là khách hành hương từ bên ngoài, nhìn hồi lâu cũng chỉ có một nữ thần mặc áo choàng sặc sỡ. đứng cạnh chùa luôn dõi theo dòng người hành hương ra
vào.