Lăng mộ này thoạt nhìn giống như đã có từ rất lâu, những bức tranh thời xưa, quan hệ giữa các nhân vật trong tranh, đều là thông qua tỉ lệ lớn nhỏ mà thể hiện. Người có địa vị càng cao thì diện tích hình càng lớn, bình thường người hầu đều cố ý vẽ tương đối nhỏ, chính là vì làm nổi bật địa vị của chủ nhân. Mà con rắn ở trên những bức bích họa được vẽ với kích thước khổng lồ. Phải chăng điều này chính là để thể hiện địa vị của nó. Thêm nữa là trên những bức bích họa này còn phối hợp với những chữ nhỏ, đáng tiếc phần lớn những chữ này đều đã biến mất, nhưng dù cho có không biến mất thì tôi xem cũng không hiểu. Chỉ đại khái đoán được rằng nó đang ám chỉ đến hoàng đến gì đó
Bởi vì Liễu Long Đình cũng là rắn, cho nên khi nhìn thấy bức bích họa này tôi đã hỏi anh ấy trên tranh đang vẽ cái gì?
Liễu Long Đình nhìn thoáng qua bức tranh trên tường này nhưng hình như cũng không có hứng thú lắm. Sau đó cúi đầu nhìn xuống mu bàn chân của tôi. Vừa rồi bị ngã chân tôi dập lên bậc thêm, chân cọ vào bậc thêm khiến nó chảy máu. Liễu Long Đình thấy chân tôi ra máu, lông mày nhất thời nhíu lại, giống như là đang oán trách tôi có một chút chuyện nhỏ xíu như vậy cũng để bị chảy máu. Nhưng đến cuối cùng vẫn hưởng tôi khom lưng, bể tôi đi về phía phía trước nơi đang phát ra ánh sáng trắng. Dường như anh ấy rất quen thuộc với nơi nay, đi đường không một chút do dự, cứ thế đi dọc theo hang động, đi đến một khu vực có không gian rộng lớn.
Không gian này giống như một phòng mộ, chính giữa đặt một cái hộp khổng lồ, giống như quan tài, nhưng cũng không quá giống quan tài, vì bên trên đỉnh cái hộp này đặt một viên dạ minh châu to bằng trái bóng rổ, ánh sáng của viên dạ minh châu này giống như ánh trăng, không chói mắt, nhưng hào quang của nó lại vươn đi khá xa, đem không gian chiếu sáng.
Liễu Long Đình trực tiếp đem tôi đặt ở bậc thêm dưới cái hộp khổng lồ này ngồi. Sau đó đem quân của tôi kéo lên một chút, trực tiếp từ trên quần áo của mình xé một miếng vải, đem vết thương trên chân tôi chậm rãi quấn lấy, động tác cứng ngắc, thật giống như là không tình nguyện.
"Liễu Long Đình có phải mấy hôm nay tôi đã làm sai chuyện gì khiến anh tức giận không?” Tôi hỏi Liễu Long Đình, dù sao mấy ngày nay anh ấy đối với tôi cũng không bình thường. Tôi nghĩ rằng sau khi anh ấy bắt được tôi thì sẽ cùng Ngân Hoa giáo chủ kết hôn, tôi rất sợ sau khi anh ấy kết hôn, anh ấy liền không để ý tới tôi nữa. Tuy rằng loại khả năng này tương đối nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có. Nếu thực sự chuyện đó xảy ra thì tôi biết kêu ai.
"Không có." Liễu Long Đình đơn giản trả lời lại tôi. Mà sau khi băng bỏ chân cho tôi xong thì chuẩn bị đứng dậy, nhưng khi Liễu Long Đình đang chuẩn bị đứng dậy, tôi nhìn bộ dáng lạnh lùng mấy hôm nay của Liễu Long Đình, tôi bỗng nhiên muốn đùa giỡn anh ấy một chút, vì thế liền trực tiếp vươn ra. Hai tay túm lấy khuôn mặt Liễu Long Đình, sau đó ôm mặt anh, cùng anh ấy hôn môi. Sau đó khi hoàn thành xong tất cả tôi nhìn về phía Liễu Long Đình mà cười xấu xa. Cười đủ lại bám lấy anh ấy mà tiếp tục hôn sâu.
Hàm răng va chạm với nhau phát ra âm thanh giòn tan, tôi hôn anh ấy thật sâu, nhưng Liễu Long Đình dường như không có phản ứng lại, tôi nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Chờ đến khi anh ấy phản ứng lại, chính là dùng tay đẩy tôi ra, nghiêm mặt mắng tôi: "Sao cô lại không biết liêm sỉ như vậy?”
Nhìn bộ dáng này của Liễu Long Đình, tôi bỗng nhiên tức giận. Đến lúc này anh ấy còn mắng còn dám mắng tôi không có liêm sỉ. Lúc bình thường anh ấy còn không có liêm sỉ hơn. Nhưng quả thực cũng hiếm khi thấy Liễu Long Đình tức giận như vậy. Nhìn anh ấy lúc lúc này tức giận, nhíu mày, ngược lại có vẻ rất đáng yêu, vì thể tôi liền cùng Liễu Long Đình nói: "Dù sao chung quanh cũng không có người, chỉ có tôi và anh, chẳng có ai biết chúng ta làm gì, vậy thì tôi việc phải xấu hổ!”
Khi tôi nói lời này, vui vẻ lắc lắc hai chân, mũi chân có đôi khi nhẹ nhàng đá vào đùi Liễu Long Đình, nghịch ngợm lại có chút tùy ý.
Liễu Long Đình nghe tôi nói lời này, sắc mặt hơi chút bình tĩnh lại. Thấy chân tôi vẫn luôn đả vào đùi, liền vươn bàn tay nắm lấy mặt cả chân tôi. Ban đầu có chút buông lỏng, nhưng sau đó lại dùng sức, khiến tôi cho rằng kì thực anh ấy muốn đem tôi đẩy ngã vào trong phần mộ này, cùng nhau làm một đôi uyên ương mệnh khổ. Nhưng điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, Liễu Long Đình trực tiếp lấy cá chân của tôi, sau đó một tay khác trực tiếp ôm lấy eo tôi, đem tôi bế lên, sau đó nói với tôi rằng Thần Núi đang ở ngay phía trước, nên chúng tôi phải nhanh lên
Thần Núi tốt tính như vậy sao? Vậy mà đứng chờ chúng tôi ở phía trước?
Bất quá còn chưa đợi tôi hỏi Liễu Long Đình điều này thì dường như Liễu Long Đình tựa hồ nhớ tới lời tôi vừa rồi hỏi anh ấy còn chưa trả lời, vì thể liên nói với tôi rằng hình vẽ trong động này có thể là Nữ Oa, Phục Hi, là một vị thần đầu người mình rắn nào đó.
Hiện tại Liễu Long Đình kiên nhẫn trả lời tôi như vậy, trong lòng tôi ngược lại cảm thấy vui mừng, quả nhiên vẫn là muốn được hôn, bằng không nếu anh ấy cứ lạnh lùng với ra như vậy, thực sự là có chút không quen.
Bất quá nhìn thấy việ hôn Liễu Long Đình hình như có hiệu quả, vì thế tôi cười quay đầu nhìn anh ấy một cái, rồi lại hôn lên mặt anh ấy một cái, hỏi Liễu Long Đình rằng nếu sau này tôi hôn anh ấy nhiều hơn thì anh ấy có thể đối với tôi tốt hơn nữa không?
Liễu Long Đình nghe ta nói lời này, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, giống như muốn, lại giống như không muốn. Nhưng đến cuối cùng vẫn là cự tuyệt, lạnh lùng nói với tôi một câu: "Nếu em muốn tiếp tục sống, liền ngoan ngay cho tôi.”
Nói rồi trực tiếp ôm tôi đi về phía
trước.
Quả nhiên bị Liễu Long Đình đoán đúng, lúc chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, một ngôi mộ lớn hơn xuất hiện trước mặt chúng tôi. Ngôi mộ này trải rộng ra bốn phương tám hướng. Mà Thần Núi cùng Bạch Tô đang bình tĩnh đứng ở đó như thể đang đợi chúng tôi vậy.
Liễu Long Đình nhìn Thần Núi một cái, nhưng người Thần Núi nhìn đầu tiên lại chính là tôi, nhìn thấy tôi chỉ là một đứa nhỏ không có bất cứ uy hiếp gì thì mới quay ngược lại nói với Liễu Long Đình: "Ngươi đã tới rồi!”
Lời này thật giống như anh ta đang có hẹn với Liễu Long Đình, nhưng Liễu Long Đình không trả lời thần núi, chỉ là vẫn luôn nhìn thần núi. Loại cảm giác này giống như giữa bọn họ có tồn tại một bí mật nào đó mà tôi không biết. Mà Bạch Tô đứng ở bên cạnh Thần Núi cũng nhìn anh ấy không chớp mắt. Biểu tình trên mặt cô ấy có chút đơn giản, nhưng mặc kệ động tác hay biểu hiện của cô ấy là gì thì nhìn từ bên ngoài cũng thấy giống tôi y hệt.
“Nếu đã gặp mặt rồi, vậy cứ trực tiếp một chút đi!”
Lúc Thần Núi nói ra câu này thì quay đầu nhìn tôi một cái, bảo tôi đi đi. Mà lúc này Ngân Hoa giáo chủ người đầy tro bụi cũng từ trong một lối khác đi ra. Nhìn thấy tôi cùng Liễu Long Đình còn có Thần Núi và Bạch Tô, tất cả đều ở đây nhất thời liền cảm thấy vui vẻ. Cô ta vội vàng niệm chủ ngữ, gọi tới tất cả thần tiên xung quanh tiến đến.
Trong vòng vài giây, từ trong khu rừng rậm xung quanh chúng tôi chạy đến rất nhiều những động vật nhỏ, chúng chạy đến nói liền trực tiếp biến thành bộ dáng con người. Trong tay đều cầm binh khí, nhìn chăm chăm Thần Núi còn có Bạch Tô ở giữa động. Mà lúc này Ngân Hoa giáo chủ cũng đi về phía tôi cùng Liễu Long Đình. Cô ta nói với Thần Núi: "Thần Núi dù sao thì người cũng có tu vi mấy ngàn năm, vì sao còn phải đối kháng với ông trời để bảo vệ Bạch Tô, người thật sự cho rằng người mang theo Bạch Tô có thể cùng cô ta cái quản thế giới."
Thần Núi sau khi nghe Ngân Hoa giáo chủ nói, ngược lại một chút cũng không bối rối, trầm mặc nhìn xung quanh. Không biết có phải do ảo giác của tôi hay không mà lúc này tôi có cảm giác cả Thần Núi và Liễu Long Đình đang đưng ở đây đều không phải là bọn họ
“Muốn bắt muốn giết thì cứ tự mình đến đây đi, còn đứng đó mà nói nhiều như vậy!” Thần Núi mỉm cười nói với Ngân Hoa giáo chủ
Hiện tại Ngân Hoa giáo chủ cùng Liễu Long Đình một phe, hơn nữa