“Giúp tôi giết U Quân.”
Khi lời này vừa thoát ra khỏi miệng của Liễu Liệt Vân, một lúc sau tôi vẫn còn chưa dám tin, bởi vì Liễu Liệt Vân trước đây đối với U Quân si mê không thôi, khó mà tưởng tượng nổi. Cho dù hôm nay U Quân có mổ bụng cô ta, giết con của cô ta, thậm chí cô ta nhìn thấy U Quân nôn ra máu cũng muốn lại lau máu cho anh ta. Trước đây cô ta mỗi một phút cũng muốn cùng U Quân ân ái, sao bây giờ vừa quay người liền muốn giết U Quân?
Tôi cười với Liễu Liệt Vân một cái, hỏi cô ta: “Cô chắc là sẽ không phối hợp với U Quân để lừa gạt tôi đi tìm đường chết đó chứ.”
Mặc dù tôi rất muốn biết tin tức Liễu Ánh Nguyệt đang ở đâu, nhưng mà tôi không hề tin tưởng Liễu Liệt Vân. Cô ta đã lừa tôi rất nhiều lần, cô ta có thể dùng hết tinh thần và sức lực của mình để hi sinh cho tình yêu, khiến tôi vừa kinh bội vừa thương hại.
Thấy tôi hoài nghi, sắc mặt cô ta ảm đạm đi vài phần, trả lời tôi một câu: “Tin hay không tùy cô.”
Nói xong cô ta tiếp tục nằm xuống, tầm mắt hướng về đầu giường, không nhắm mắt lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào đầu giường.
Tuy rằng sớm hay muộn gì thì chúng tôi cũng sẽ giết U Quân nhưng khi Liễu Liệt Vân đưa ra điều kiện như vậy, tôi đã chuyển từ bị động sang chủ động. Thấy Liễu Liệt Vân lúc này không nói chuyện, tôi đứng bên đầu giường cô ta suy nghĩ một lúc, hỏi cô ta: “Tại sao cô đột nhiên lại muốn giết U Quân? Cô không phải rất yêu anh ta sao?”
Lúc này tôi vô cùng sẵn lòng nghe về cuộc đời bi thảm của Liễu Liệt Vân, nhưng hình như cô ta không muốn nói nhiều với tôi nữa, chỉ nhẹ nhàng nói với tôi một câu: “Tôi mệt rồi, tôi theo anh ta hai năm, anh ta chưa bao giờ chủ động cho tôi bất cứ thứ gì, còn giết con của tôi, không để tâm tới tính mạng của tôi cho nên tôi muốn giết anh ta, những điều này còn chưa đủ chứng minh hay sao?”
“Nếu đã muốn giết, ban đầu còn quan tâm làm gì? Lúc đầu cô yêu anh ta đến chết đi sống lại, có từng nghĩ đến ngày hôm nay sẽ muốn giết anh ta?”
Tôi bây giờ lạnh giọng chế nhạo Liễu Liệt Vân, bởi vì đối với tôi mà nói mọi tội lỗi mà tôi phải chịu bây giờ đều liên quan đến Liễu Liệt Vân. Vốn dĩ tôi và cô ta cả đời này cũng không bao giờ gặp lại, không ngờ cách biệt hai năm, chúng tôi lại gặp nhau, ngồi dưới một mái nhà, thảo luận về cùng một người đàn ông.
“Đừng cười nhạo tôi, cô cũng là một người phụ nữ đáng thương mà thôi. Ban đầu lúc em ba của tôi lừa cô, đổi đứa con trong bụng cô thành thân thể của Ngân Hoa giáo chủ, tôi nghĩ tâm trạng của cô lúc đó cũng không tốt hơn tôi bây giờ là bao đâu.”
Đoạn thời gian đó quả thực là đoạn thời gian đau khổ nhất của tôi, nhưng đoạn thời gian tôi vẫn chưa biết chân tướng, chưa biết tất cả là do tôi sắp đặt, cho nên đã vô cùng thống khổ. Nhưng mà hiện tại thì không giống, tôi biết Liễu Long Đình yêu tôi, mà tôi cũng có đủ sức mạnh, có thể tồn tại mà không phải phụ thuộc vào ai.
“Tôi không giống cô, ngoài tình yêu tôi còn là Cửu Thiên Nương Nương, mà cô ngoài tình yêu ra thì cái gì cũng không còn, đến cả cái mạng này cũng là chúng tôi bố thí cho cô.”
“Vậy sao?” Liễu Liệt Vân vẫn luôn đang chán nản, nghe tôi nói lời này chỉ lạnh lùng đáp: “Tuy cô có nhiều như vậy, có thân phận cao quý đến vậy, nhưng mà cô vẫn ở bên em ba của tôi thì những gì cô có cũng sẽ biến thành hư vô, sẽ biến thành bộ dạng đáng thương giống như tôi mà thôi.”
Ban đầu tôi con định giả vờ trước mặt Liễu Liệt Vân, nhưng điều tôi không ngờ là cô ta vậy mà cười nhạo lại tôi, nói rất nhiều điều mà tôi không hiểu.
“Những lời này của cô là có ý gì?” Tôi hỏi Liễu Liệt Vân.
“Không có ý gì, tôi chỉ nói cho cô biết, em ba của tôi sẽ không thích những thứ mà em ấy không thể kiểm soát.”
Hôm nay tôi và Liễu Long Đình đã cãi nhau vì chuyện này, nghe Liễu Liệt Vân nói như vậy khiến cho tim đột nhiên đập mạnh một chút, thấy cho dù dùng tất cả mọi từ cũng không thể bị Liễu Liệt Vân đả động, cho nên cuộc đối thoại của tôi và Liễu Liệt Vân lại trở về hình thức bình thường.
“Giết U Quân, không cần đợi cô nói chúng tôi cũng sẽ giết anh ta, nếu như cô đã muốn giết anh ta vậy cô mau nói cho biết tin tức con gái tôi đang ở đâu cho tôi biết. Đợi tôi tìm được con gái của tôi, U Quân tự nhiên sẽ phải chết.”
“Nơi này chỉ có tôi đích thân dẫn cô đi, nhưng mà cô phải đáp ứng tôi một điều, cô phải giết chết U Quân ngay trước mặt tôi, tôi muốn anh ta nếm thử loại cảm giác thống khổ khi bị người anh ta yêu thương nhất giết chết!”
Khi Liễu Liệt Vân nói những lời này, trong mắt cô ta có lửa hận hiện lên, tôi nhìn vào mắt Liễu Liệt Vân và thấy hình như những gì đang nói lúc này không giống như đang nói dối, nhưng suy cho cùng cô ta và U Quân lúc trước đều rất bỉ ổi, khiến tôi không khỏi đề phòng cô ta. Tôi không dứt khoát đáp ứng yêu cầu mà nói với cô ta: “Nếu như là cô dẫn tôi đi, vậy đợi vết thương của cô tốt lên rồi tính, nếu không cô sẽ làm cản trở tôi.”
Tôi nói xong quay người ra ngoài, trong lòng luôn nghĩ có nên đồng ý Liễu Liệt Vân hay không. Lời nói của cô ta tôi càng xem xét càng thấy giả tạo, giả đến mức cô ta cũng lười diễn, nhưng cho dù nó là lời nói dối nhưng có liên quan đến Ánh Nguyệt, tôi cũng muốn thử một lần.
Tuy rằng ban ngày tôi đã tranh cãi với Liễu Long Đình về vấn đề ai cần ai, nhưng lần này gặp loại suy đoán tâm linh thế này trong lòng tôi vẫn chưa có ý tưởng. Bởi vì bây giờ Liễu Liệt Vân vẫn là chị của Liễu Long Đình, tôi không thể đem chuyện này nói trước mặt mọi người, nếu như bị mọi người nhận định chuyện này là giả, vậy thì mặt mũi của Liễu Long Đình biết để đâu. Cho nên tôi đợi đến lúc Liễu Long Đình tắm rửa đi ngủ, tôi sẽ để anh ấy ở dưới người, ôm anh ấy và hỏi với anh ấy là có đau có ngứa chỗ nào không, tôi xoa xoa giúp anh ấy.
Liễu Long Đình thấy tôi không có chuyện gì lại tự dưng ân cần, hùa theo nói với tôi cả người anh ấy đều không đau trừ “chỗ đó”.
Liễu Long Đình nói ra từ “chỗ đó”, tôi đương nhiên biết là có ý gì, vì vậy tôi với tay xuống giường nói với Liễu Long Đình: “Vậy tôi giúp anh xoa xoa, anh có thể giúp tôi chỉ ra sai lầm hay không?”
“Nói đi, chúng ta trước đây từ lúc nào lại trở nên khách sáo như vậy.” Liễu Long Đình trả lời tôi.
Tôi do dự một lát rồi mới nói với Liễu Long Đình: “Chị anh nói cô ta biết tin tức Ánh Nguyệt đang ở đâu, cô ta có thể đưa chúng ta đi tìm Ánh Nguyệt, nhưng mà cô ta yêu cầu tôi phải đích thân giết U Quân, anh nói xem chị anh nói thật hay nói giả.”
Liễu Long Đình và Liễu Liệt Vân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chắc chắn là biết tính cách của nhau, tôi không đánh giá được lời của Liễu Liệt Vân là thật hay giả cho nên tôi muốn hỏi xem ý của Liễu Long Đình như thế nào.
Tôi rất có tâm xoa xoa chỗ đau của Liễu Long Đình, nếu như là bình thường thì Liễu Long Đình chắc chắn sẽ ôm tôi để trên người mình, nhưng lúc này anh ấy vẫn rất bình tĩnh cẩn thận nghe tôi nói, sau đó trả lời tôi: “Mặc kệ em có tin hay không, nếu như muốn tìm Ánh Nguyệt, em chắc chắn phải đi tới nơi mà Liễu Liệt Vân nhắc tới. Cho nên không có em tin hay không, mà chỉ có em muốn đi hay không, bởi vì U Quân dùng Ánh Nguyệt làm mồi nhử, và cũng chỉ muốn bắt một mình em thôi.”
“Cái gì mà chỉ muốn bắt một mình tôi, nói như thể Ánh Nguyệt không phải con của anh vậy.” Tôi lập tức tranh luận với Liễu Long Đình.
Mà Liễu Long Đình lúc này nhìn tôi, khoé miệng cười nói với tôi: “Hôm nay trở về từ bên ngoài, tôi đã hiểu được một đạo lí, có thể là do tôi lúc nào cũng dùng suy nghĩ của tôi để giam cầm em, cho nên giữa em với tôi mới nảy sinh mâu thuẫn. Em muốn độc lập trưởng thành, đối với chúng ta mà nói đây là một việc tốt, tôi luôn ủng hộ em, sau này tôi sẽ không can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của em. Tôi hy vọng bảo bối bé nhỏ của tôi có thể thống trị thế giới, diệt trừ hết yêu quái, để tôi ở dưới sự bảo vệ của em, không cần lo ăn lo mặc.”
Mặc dù ngoài mặt nghe như Liễu Long Đình đang khen tôi, thế nhưng tôi nghe cứ cảm thấy kì lạ thế nào, cứ như thể anh ấy đang chế nhạo tôi vậy. Nếu như bình thường anh ấy chế nhạo tôi như vậy, tôi không đánh anh ấy mới lạ. Nhưng lần này anh ấy nói với tôi những lời này, tôi rất cần đáp án từ anh, vì vậy tôi tiếp tục quấy rầy hỏi anh ấy tôi có nên đi hay không? Tỉ lệ thành công là bao nhiêu? Anh ấy có đi với tôi hay không?
Khi tôi hỏi như vậy, Liễu Long Đình kiến quyết không giúp tôi, anh ấy kéo tôi ra nói với tôi rằng vấn đề này tôi tự mình quyết định, không thể việc gì cũng hỏi anh ấy, nếu như sau này anh ấy không ở đây thì tôi phải làm sao?
Liễu Long Đình làm sao mà không ở bên cạnh tôi, làm nũng cũng không có tác dụng. Tôi chợt nhớ đến lời Liễu Liệt Vân nói với mình, sau đó tôi hỏi Liễu Long Đình: “Anh không phải không thích người phụ nữ mà anh kiểm soát không được sao, anh không sợ tôi trở thành người thống trị thế giới sẽ không cần anh nữa sao? Anh không định tiếp tục yêu tôi nữa sao?”
Lời nói của tôi không biết hình như chạm đến điểm nào đó trong lòng Liều Long Đình, anh ấy mở mắt nhìn tôi, sau đó vòng tay ra ôm tôi vào lòng, nói với tôi: “Không cần biết em như thế nào, tôi vẫn sẽ mãi yêu em. Em phải yêu tôi giống như tôi yêu em, cho dù tôi biến thành như thế nào, trong lòng em cũng chỉ được có tôi mà thôi.”