lời anh ta răm rắp.
Tôi còn định giả vờ chu toàn với Liễu Long Đình một phen, nhưng tôi phát hiện tôi không phải loại người giả dối như vậy. Tôi không muốn khuyên nhủ Liễu Long Đình thêm nữa, cũng không muốn giả vờ đáng thương đều thuyết phục Liễu Long Đình, muốn anh ta suy nghĩ cho tôi. Nếu anh ta muốn đi, tôi lại không muốn đi theo anh ta thì quan hệ giữa tôi với anh ta cũng chẳng còn gì khác ngoài việc anh ta yêu tôi, tôi cần anh ta.
Liễu Long Đình còn đang ôm tôi. Tôi không muốn kéo dài thời gian với anh ta nên đẩy Liễu Long Đình ra, kêu anh ta bỏ tôi xuống, sau đó đứng trước mặt Liễu Long Đình nói: “Trước kia anh dạy tôi rằng muốn sống thì phải sống quang minh chính đại, ừng trốn trốn tránh trá Tôi bị thuyết phục, hơn nữa có thể quang minh chính đại sống sót đã biến thành tín ngưỡng trong lòng tôi. Nhưng bây giờ anh lại muốn tôi cùng anh làm loài chuột cống trốn chui trốn nhủi, tôi không làm được. Tôi không muốn cùng anh tới đáy biển Quy Khư, nếu anh muốn đi thì tự đi một mình đi. Cho dù chết, tôi cũng phải chết trên thế giới này.
Tôi ngẩng đầu nhìn Liễu Long Đình, nhẫn tâm nói những lời như vậy, cũng như anh ta nhẫn tâm nói với tôi rằng anh ta rất ích kỷ, muốn dẫn tôi đi cùng. Chúng tôi đều vì bản thân mình mà muốn hy sinh người kia, nhưng tôi tốt hơn anh ta nhiều, không yêu cầu anh ta phải ở bên cạnh tôi, anh ta muốn đi đâu thì tôi chẳng bận tâm.
Nghe xong, Liễu Long Đình không hề bị thương hay kích động như tôi nghĩ. Anh ta giấu hết mọi cảm xúc trong lòng, sau đó vẻ mặt âm u trách cứ tôi: "Đó không phải là lý do. Em rời đi sẽ không ảnh hưởng tới bất cứ ai, nhưng em ở lại nhân gian, cho tất cả mọi người biết tới sự tồn tại của em mới là kiếp nạn. Đây là quang minh chính đại sống mà em muốn sao?"
"Vậy lúc trước anh muốn tôi sống trên thế giới này, chẳng lẽ cũng là vì để tôi biến thành kiếp nạn? Tại sao lúc đó anh không dẫn tôi đi, lại muốn trêu đùa tôi, muốn tôi ở lại thì tôi phải ở lại, muốn tôi đi thì tôi phải đi? Tại sao?” Tôi gần như hét lên, rõ ràng là có chút hy vọng, nhưng ngay sau đó tuyệt vọng lại ập đến.
“Bởi vì tôi yêu em nên cảm thấy thẹn với em, muốn giúp em về lại vị trí cũ, muốn làm vật hy sinh của, vì em tôi có thể hy sinh tất cả để cuộc sống của em trở lại như trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi thay đổi. Tôi tham lam, tôi luyến tiếc em, dù kiếp trước em là ai thì bây giờ em là của tôi, vĩnh viễn đều là của tôi. Hơn nữa tôi cũng nói cho em, trên thế giới này ngoài tôi ra, sẽ không có ai thật lòng muốn giúp em, cũng không có năng lực để giúp em, kể cả cha mẹ bà nội của em. Em ở đây thì sớm muộn gì họ cũng sẽ trở thành vật hy sinh, dù là vậy, em vẫn muốn quang minh chính đại sống sao? Sống mà làm liên lụy tới người nhà của em?"
“Nhưng nếu tôi đi theo anh, chẳng lẽ họ sẽ không vì tìm tôi mà làm hại người nhà của tôi sao? Họ sẽ không bắt người nhà đe dọa tôi sao?” Tôi hỏi lại Liễu Long Đình. "ít nhất không thấy em, họ sẽ phí tâm đi tìm em chứ không phải là đối phó với em."
Liễu Long Đình nói vậy khiến tôi nhất thời không biết tiếp lời như thế nào. Bởi vì không có người thứ hai nào phản bác lời nói của anh ta, mỗi lần anh ta đều có vô số lý do thuyết phục tôi. Rõ ràng tôi biết mình mới là đúng, nhưng bị anh ta bình tĩnh nói như vậy, tôi lại bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình. Tôi hận bản thân mình như vậy, hận mình biết hết thảy mà lại bất lực, tôi cũng hận Liễu Long Đình, mỗi lần đều là Liễu Long Đình cho tôi hy vọng, nhưng cuối cùng kẻ dập tắt hy vọng cũng là anh ta.
"Vậy đáy biển Quy Khư đi như thế nào?" Giọng tôi yếu đi. Lực lượng của tôi còn chưa lớn đến mức hủy thiên diệt địa, tôi không còn con đường nào khác, chỉ có thể đi theo Liễu Long Đình. Mặc dù tôi biết anh ta đã không còn suy xét cho tôi nữa, chỉ muốn thỏa mãn bản thân mình mà thôi,
Nghe vậy, vẻ mặt Liễu Long Đình mới dịu đi, khom lưng tiếp tục bế tôi lên, đi về phía nam nói: "Ở phía nam của Nam Hải. Tôi sẽ dẫn em đi, chúng ta sẽ mai danh ẩn tích, không bao giờ trở lại." Tôi không trả lời Liễu Long Đình, trong lòng tràn đầy suy sút, cảm giác tương lai của mình chỉ toàn bóng tối, không thấy bất cứ hy vọng nào.
Khi Liễu Long Đình dẫn tôi tới bên cạnh Nam Hải, nhìn đại dương mênh mông, trên thế giới này, diện tích của biển lớn hơn đất liền, mà đáy biển Quy Khư mà Liễu Long Đình nói là nơi nào, tôi chưa từng thấy, cũng không biết rõ.
“Đáy biển Quy Khư ở ngay dưới đại dương này, là một thế giới khác khác hẳn với thế giới này. Sau khi chúng ta vào nơi đó thì sẽ không ai có thể tìm được chúng ta. Xuống dưới đó, chúng ta sẽ sống với thân phận hiện tại." Liễu Long Đình lặp lại một lần nữa. Sau khi nói xong, anh ta bắt đầu giơ tay niệm chủ, nước biết dần dần sôi trào, phát ra tiếng sóng vỗ dữ dội, cứ như sắp phát sinh sóng thần, đổ ập lên người tôi Liễu Long Đình.
Khi nước biển đổ lên người tôi và Liễu Long Đình, tôi cho rằng mình sẽ có cảm giác như rơi xuống nước, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là trước mặt chúng tôi lại xuất hiện một thế giới khác, bầu trời u ám, mây đen vờn quanh, chung quanh chúng tôi chỉ toàn là mờ mịt, không có bất cứ thứ gì, thứ duy nhất tồn tại là một cánh cổng lớn xuất hiện trước mặt tôi và Liễu Long Đình.
"Đây chính là cổng đáy biển Quy Khư. Bước vào cánh cổng, chúng ta sẽ tiến đến Quy Khư." Liễu Long Đình nói với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn cánh cổng đáy biển Quy Khư. Cánh cổng này được trang trí rất kỳ quặc, từng hình vẽ vòng tròn, hơn nữa chính giữa những hình vẽ này, tức là trên khe cửa chính giữa chỉ vẽ một đồ đằng đầu người mình rắn, bên dưới đồ đẳng còn có vô số đốm nhỏ, những đốm nhỏ đó như là con người hay ma quỷ, chen chúc bên dưới đồ đẳng rằn khổng lồ như đang cúng bái Thời viễn cổ, loài rắn tượng trưng cho sự cao quý, bất kể là Nữ Oa Phục Hy, hay là Đất Mẹ Hậu Hổ đều tồn tại dưới hình tượng đầu người mình rằn hơn nữa khi thấy đồ đằng này, hình như tôi từng thấy hình dạng và tư thế của nó ở đâu đó. Tôi suy nghĩ thật kỹ, lúc trước Liễu Long Đình biến thành Thần Núi dẫn tôi tới hang động ở núi Tần Lĩnh, đồ đẳng trên vách hang động đó quả thực là giống hệt đồ đăng rắn trên cánh cửa lớn này! Tôi nhất thời tò mò, người rần ở đáy biển Quy Khư với đường vào mộ Tần Lĩnh có quan hệ gì với nhau vậy
Liễu Long Đình lại không mấy chủ ý tới cánh cổng đáy biển Quy Khư mà dẫn tôi bước vào cống. Khi chúng tôi tới gần, cánh cổng dần dần mở ra, trước mặt chúng tôi xuất hiện những căn nhà quái dị, đường phố, người đi đường qua lại, cùng với những con quái vậy có vô số cái đầu hoặc tay chân đang bỏ lung tung. Thấy tôi với Liễu Long Đình bước vào từ cổng Quy Khư, bọn quái vật đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi với Liễu Long Đình, cứ như thể chúng tôi là quái vật đi ra từ vườn thú nào đó.
Liễu Long Đình không thèm nhìn những thứ đó, bế tôi đi vào ngã tư đường, hơn nữa theo Liễu Long Đình càng đi vào Quy Khư, tôi cảm nhận được khí thế của anh ta dần trở nên