Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy Liễu Long Đình lần nữa, trong đầu tôi tràn ra vô số ý nghĩ, giết chết anh ta ôm anh ta, thậm chí còn nói thẳng cho anh ta biết, tôi không chết, tôi muốn cho anh ta biết tôi vẫn sống tốt như thế nào, sau đó từ từ ném loại người tàn nhẫn như anh ta vào địa ngục muôn đời muôn kiếp không trở lại được!

Đôi mắt của tôi nhìn chằm chằm vào đội mắt của Liễu Long Đình, giả vờ như là chưa từng nhìn thấy anh ta, tôi vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc nhìn anh ta, bị hấp dẫn bởi gương mặt thanh tú trắng trẻo của anh ta, anh ta đang mặc một bộ áo choàng thần bí, ống tay áo rộng, Liễu Long Đình thấy tôi nhìn chằm chằm anh ta anh ta cũng nhìn chằm chằm lại vào tôi, đồng thời mở miệng hỏi tôi: “Cô tên là gì?”

Tôi vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, đứng dậy khỏi ghế dài, ngồi trước mặt Liễu Long Đình, ngẩng đầu nhìn anh ta, trả lời anh ta: “Tôi tên là Đồng Hương, còn anh đẹp trai thì sao?”

“Đồng Hương”

Liễu Long Đình nhắc lại tên tôi một lần, sau đó vẻ mặt anh ta chuyển từ buồn bã sang tuyệt vọng, anh ta không trả lời câu hỏi của tôi, xoay người bỏ đi và không có ý định đưa tôi đi.


Liễu Long Đình thấy tôi giống Bạch Tô, cũng không nói vài lời với tôi, hay coi tôi là thế thân của Bạch Tô và đưa tôi trở về sao? Tại sao anh ta lại có thái độ lạnh lùng với tôi vậy? Nếu trong lòng anh ta thực sự không có Bạch Tô, thì sẽ không đến ngôi trường này, T và đến những nơi mà tôi và anh ta từng đến trước đây.

Không cần biết bây giờ Liễu Long Đình đang nghĩ gì, tôi cũng không thể để kế hoạch của mình bị thất bại, lúc Liễu Long Đình rời đi, tôi nhanh chóng nắm tay kéo anh ta lại, và hỏi anh ta: “Anh vẫn chưa trả lời tôi anh tên là gì mà? Anh đến trường của chúng tôi để diễn sao? Tôi nói này, anh trông rất đẹp trai, tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh có thể cho tôi số điện thoại không, để khi nào nhớ anh tôi sẽ gọi cho anh.”

Tôi mặt dày kéo Liễu Long Đình lại không cho Liễu Long Đình đi, còn Liễu Long Đình thì quay đầu lại nhìn tôi, nói với tôi: “Tôi không phải diễn viên, tôi là một con rắn lớn ăn thịt người, nếu cô không bỏ tay tôi ra là tôi ăn thịt cô đó!”

Giọng nói của Liễu Long Đình hơi hung dữ, vừa thấy tôi sững sờ tưởng là tôi không tin, chân anh ta đột nhiên biến thành đuôi rắn, dùng sức quấn lấy cổ tôi, như thể muốn bẻ gãy cổ của tôi, sau đó cả người lại đến gần tôi: “Bây giờ thì cô tin rồi chứ?”

Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, mặc dù bây giờ tôi rất muốn Liễu Long Đình đưa tôi quay về, nhưng tôi cũng hiểu, không thể nóng vội được, bây giờ Liễu Long Đình vẫn chưa công nhận tôi, nhưng ít nhất anh ta không nghi ngờ thân phận của tôi, nếu tôi cố tình muốn quay về với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ tôi.

Mặc dù tiếc vì đánh mất cơ hội này, nhưng cũng không có cách nào, lúc Liễu Long Đình hung hăng nhìn tôi, tôi nhìn Liễu Long Đình với vẻ mặt hoảng sợ, còn Liễu Long Đình thì nhìn thấy được sự sợ hãi trong ánh mắt của tôi, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ thất vọng và hờ hững, anh ta bỏ đuôi của mình. xuống khỏi cổ của tôi, sau đó đột nhiên biến mất khỏi mắt tôi.



Anh ta đi rồi.

Liễu Long Đình chỉ liếc mắt nhìn tôi sau đó rời đi, chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi, theo như tính cách trước đây của anh ta thì anh ta sẽ làm mọi cách để lấy được thứ mình muốn, nhưng bây giờ thì lại hoàn toàn khác.

Chúng tôi đã lên kế hoạch lâu như vậy mà lại để Liễu Long Đình bỏ đi, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất là khó chịu, nhìn Vệ Quân vừa bị Liễu Long Đình ném xuống đất I mà ngất đi, đành phải đối mặt với hiện thực, chỉ có thể nghĩ cách khác để đối phó với Liễu Long Đình, cũng may vừa rồi Vệ Quân chọn một nơi tốt, ở xung quanh đây không có ai, ngoại trừ tôi ra thì không ai nhìn thấy Liễu Long Đình, điều này khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, nếu không đến lúc đó trường của chúng tôi biết được ở đây có rắn lớn thì nhà trường sẽ lại giày vò một trận cho mà xem.

Vốn dĩ tôi muốn bỏ Vệ Quân lại, nhưng ngẫm nghĩ lại thì vì tôi nên Vệ Quân mới bị Liễu Long Đình đánh, nếu bây giờ tôi bỏ mặc anh ta qua đêm một mình trong khu rừng này, thì đúng là không có có đức, với lại ngày mai còn phải tham gia lớp học của anh ta nữa!

Vì vậy, tôi đi về phía Vệ Quân, dùng sức đẩy anh ta mấy cái, gọi anh ta dậy, nói chúng ta phải đi về!

Sau khi bị tôi đẩy vài cái, Vệ Quân cũng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên mặt đất, tôi lại đẩy anh ta, sau đó sờ vào đầu anh ta, hỏi anh tao có làm sao không?

“Chắc anh bị động kinh, vừa rồi còn nằm co giật trên mặt đất, không để ý gì đến tôi.” Tôi nói với giọng điệu nghiêm túc, không hề giống nói đùa một chút nào, còn Vệ Quân khi nghe tôi nói anh ta bị động kinh, lúc đầu còn nói với tôi là không thể nào, mười đời tổ tiên nhà anh ta không có ai bị động kinh cả.

Đương nhiên là tôi không thể nào nói cho Vệ Quân biết là anh ta bị Liễu Long Đình đánh, thấy anh ta tỉnh rồi tôi cũng đứng dậy, I nói anh ta ngày mai đi bệnh viện khám lại đi, tôi đi về phòng ngủ trước.

Nói xong tôi đi luôn.

Buổi tối, lúc nằm trên giường, tôi vẫn luôn nghĩ, nếu cách này không được, thì chúng tôi còn có cách nào khác để đối phó với Liễu Long Đình? Mặc dù trước đây tôi đã từng ở với Liễu Long Đình, nhưng tôi thực sự không biết điểm yếu của anh ta, lúc trước khi anh ta chưa hồi phục trí nhớ, thì điểm yếu của anh ta chính là tôi và người nhà của anh ta, bây giờ anh ta đã trở nên mạnh như vậy, cho dù tôi có ra tay với Liễu Liệt Vân, thì Liễu Long Đình cũng có thể dễ dàng giải cứu được Liễu Liệt Vân, rốt cuộc tôi có thể làm cách nào để đối phó được với anh ta đây?!

Tôi nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra T được ý tưởng nào hay, nên tôi chỉ có thể đợi ngày mai đi hỏi Phượng Tố Thiên và Lạc Thần, cùng nhau nghĩ thì sẽ nhanh nghĩ ra cách hơn là một mình tôi nghĩ.



Bởi vì đêm qua không ngủ ngon nên sáng dạy trong mặt tôi rất mệt mỏi, nhưng may là trên đời này còn có đồ trang điểm, cho dù tôi không có năng lực, thì ít ra cũng có thể làm cho diện mạo bên ngoài của mình trở nên có sức sống hơn.

Sáng nay chúng tôi có tiết học của Vệ Quân, nhưng nghe nói Vệ Quân có việc gì đó nên đã xin nghỉ, bảo chúng tôi tự học, tôi đoán chắc là anh ta thật sự đến bệnh viện khám xem mình có bị bệnh động kinh hay không!

Chuyện này đúng là khó xử, nhưng cả sáng nay đều là tiết của anh ta, nếu không học thì tận dụng cơ hội này để đi gặp Phượng Tổ Thiên và Lạc Thần.

Bây giờ chúng tôi đã biến thành người, nhưng có những cơ sở ngầm ở xung quanh chúng tôi, những yêu quái biến thành người, còn có những con yêu quái trở về vị trí cũ, chỉ cần chúng tôi có hành động bất thường thì bọn chúng sẽ báo cáo hành tung của chúng tôi cho Liễu Long Đình biết, nên trừ những trường hợp đặc biệt hoặc có nhiệm vụ gì thì mấy người chúng tôi mới dùng năng lực, còn những lúc khác chúng tôi đều giống như những người bình thường.

Phượng Tố Thiên và nhóm của chú Hoàng đi máy bay đến đây, lúc này tôi và Lạc Thần đã hóa thành một cặp mẹ con và đi ra sân bay đón bọn họ.

Khi chúng tôi thấy nhau ở sân bay, lần đầu tiên tôi nhận ra một ông già cho chú Hoàng biến thành, mặc một cái áo vest, đeo kính và trông khá lịch sự, còn Phượng Tố Thiên thì vào vai ba của tôi, anh ấy đội mũ lưỡi trai, ăn mặc quần áo nhìn trông rất giống người nước ngoài, khuôn mặt cũng đã biến thành một khuôn mặt già nua, thoạt nhìn thì như mới ngoài ba mươi tuổi, nếu nói anh ấy là bạn trai tôi, thì chắc ai cũng sẽ tin.

Khi Phượng Tổ Thiên thấy tôi, anh ấy lập tức nói với tôi, thậm chí còn gọi tôi là con gái yêu, nói con gái của ba thật xinh đẹp, sau đó kéo mặt tôi lại gần mặt mình, sau đó hỏi chú Hoàng và Lạc Thần là trông chúng tôi có giống ba con không?


Nếu không phải vì ở đây có nhiều người, thì tôi đã tát một cái vào mặt của Phượng Tổ Thiên rồi, tôi và Lạc Thần đưa Phượng Tổ Thiên đi tìm một khách sạn cạnh trường chúng tôi để ổn định chỗ ở. Trong khách sạn, tôi nói với Lạc Thần và Phượng Tổ Thiên về những chuyện xảy ra đêm qua, hỏi bọn họ xem có ý kiến hoặc kế hoạch nào tiếp theo hay không?


Phượng Tổ Thiên cũng không có kỳ vọng chúng tôi thành công, bởi vì đối với anh ấy thì chỉ cần tối sống lại, tôi không chết thì đó chính là mong muốn lớn nhất của anh ấy rồi.


Phượng Tố Thiên không hy vọng, chú Hoàng cũng không hiểu Liễu Long Đình, bây giờ chỉ còn lại có Lạc Thần.


Mặc dù bây giờ Lạc Thần đã biến thành một bác gái trung niên, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến phong thái của cô ấy, tối hôm qua để tránh bị người khác nghi ngờ, sau khi báo cáo tình huống cho tôi, cô ấy cũng không đi theo tôi nữa, bây giờ nghe nói Liễu Long Đình không dẫn tôi đi, nói chuyện cũng không kích động, trầm ngâm một lúc, sau đó nói với tôi: “Có lẽ kế hoạch này của chúng ta vẫn chưa thất bại, theo tôi, vẫn có thể tiếp tục kế hoạch, Liễu Long Đình đã thấy em rồi, chắc chắn anh ta sẽ quay lại.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK