“Không có gì, chỉ là một ngày không gặp cô, tôi đã lo lắng là cô sống không được tốt. Vì vậy tôi đã nhớ có rất nhiều.”
Trước kia tôi còn cảm thấy Lạc là một người vừa mạnh mẽ lại vừa độc lập. Hoặc, nói cách khác, cô ấy là một người lẳng lơ lại bừa bãi. Nhưng, bây giờ, khi tôi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy, có lẽ cô ấy nói là đúng. Có rất nhiều người sống trên thế giới này lại phóng đãng mà phiêu bạt như vậy là bởi vì không có chỗ nào đáng để bọn họ dừng lại hoặc là một người có thể làm cho bọn họ dừng lại. Hơn nữa, một khi bọn họ đã xuất hiện tại nơi này thì bọn họ cũng như đảm bèo lục bình mà dựa vào điều này để giao phó cả cuộc đời của mình. Lạc có ngoại hình của cả nam và nữ mà cô ấy cũng có tâm tư của nam nữ. Vì thế, cô ấy không có khả năng trở thành một người bình thường. Hơn nữa, địa vị của chính cô ấy ở trong Địa Tiên này cũng rất cao. Nếu lấy tâm lý của một người phụ nữ thì trong tất cả Địa Tiên và Thủy Thần ở đây, không có ai có thể phù hợp với cô ấy cả. Mà vừa lúc, tôi lại có thể đáp ứng mọi tiêu chuẩn của cô ấy đối với một nửa của mình. Mặc dù hiện tại tôi là phụ nữ, nhưng kiếp trước tôi thực sự là Cửu Trùng Thiên Đế, địa vị cũng cao hơn cô ấy, đáng để cho cô ấy theo đuổi. Hơn nữa, với bộ dạng của một người phụ nữ như hiện tại lại đáng để cho anh ta che chở.
“Tôi đang sống rất tốt. Bây giờ cũng đã muộn, anh mau đi ngủ đi.” Tôi nói với Lạc.
Sau khi tôi nói xong, Lạc bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn tôi, nói với tôi: “Tối nay, tôi có thể ngủ cùng với cô không?”
Đây là chỗ nào chứ? Mặc dù tôi đã hứa với Lạc rằng sau này, chờ đến khi tôi khôi phục được thần vị thì tôi sẽ cho cô ấy một danh phận. Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là tôi muốn ngủ với cô ấy. Dù sao, kiếp trước tôi cũng đã cô độc lâu như vậy. Hơn nữa, lúc trước, khi tôi là con người, tôi đã được giáo dục rất tốt. Lần trước, tôi để Lạc ngủ cùng mình đã là rất miễn cưỡng rồi. bây giờ, tôi cũng không có lý do nào để thuyết phục bản thân mình chấp nhận chuyện này.
“Mấy người Phượng Tố Thiên chắc hẳn vẫn chưa ngủ đâu. Nếu anh cứ muốn ngủ với tôi, bọn họ chắc chắn sẽ nổi giận với anh đấy.” Tôi lấy Phượng Tố Thiên ra để ép Lạc. Tôi hy vọng Lạc sẽ đến chỗ Phượng Tố Thiên.
Nhưng, Lạc trực tiếp vẫy tay đóng cửa lại, rồi nói với những người bên ngoài: “Chú Hoàng, Phượng Tố Thiên, Hi Nhi đang bị tổn thương đến tính khí ở Trở về vị trí cũ. Mấy người hãy đi ngủ sớm đi. Tôi sẽ ở đây truyền cho Hi Nhi một chút tinh khí rồi lập tức trở về phòng ngủ.”
“Vừa rồi không phải cậu đã nói cô ấy không bị thương hay sao? Để tôi vào xem một chút.”
Lời này là giọng nói của Phượng Tố Thiên. Nhưng khi Phượng Tố Thiên còn chưa đi đến cửa, Lạc lại dùng sức vung tay về phía cửa, rồi mắng những người đang ở ngoài cửa: “Mấy người mau về đi ngủ đi, đừng tới đây làm loạn thêm nữa.”
Hiện tại, trong phòng đã được bố trí kết giới, Phượng Tố Thiên cũng không thể cứ vậy mà mạnh mẽ xông vào. Khi nghe thấy Lạc mắng anh ta một cách chững chạc và đàng hoàng như vậy, anh ta cũng không nghi ngờ gì mà chỉ đứng bên ngoài rồi nói Lạc có thể mỗi lần đừng có tự mình quyết định như vậy được hay không. Sau đó, mặc kệ Phượng Tố Thiên vẫn còn đang đứng ở bên ngoài và mắng, Lạc lại biến trở về bộ dáng của một người phụ nữ. Sau đó, cô ấy đi về phía tôi rồi cúi đầu xuống và dùng môi kéo cái khóa trên quần áo của tôi xuống, cứ như vậy mà giúp tôi cởi quần áo của mình.
Lúc này, trong lòng tôi đang tràn đầy sự rầu rĩ. Tôi tự mình cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi nói với Lạc là tôi có thể tự làm được. Nếu cô ấy muốn ngủ thì cứ vào trong trước đi, tôi thay một bộ đồ ngủ rồi tôi sẽ đi ngủ luôn.
Lúc này, Lạc cũng làm theo lời của tôi. Khi tôi bảo tôi có thể tự làm được, quả thực, cô ấy cũng không động vào tôi nữa. Sau đó, tôi lập tức thay một bộ quần áo ngủ. Sau khi đã thay xong bộ quần áo ngủ, tôi mới vén chăn lên, rồi nhằm vào chỗ ở bên cạnh Lạc mà nằm xuống.
Tuy nhiên, khi tôi vừa mới nằm trong chăn, Lạc đang nằm bên cạnh tôi lại quay sang mà ôm tôi vào lòng cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn đưa mặt vùi vào cổ của tôi mà hít một hơi thật sâu rồi dùng giọng điệu mơ hồ nói với tôi: “Hi Nhi, người cô thật là thơm.”
Nói xong lời này, tôi lập tức có thể cảm giác có hai cánh môi đang dán vào cổ của mình. Hơn nữa, cô ấy còn hôn lên mặt tôi những cái hôn ướt áp.
Nhớ tới giới tính lúc này của Lạc, tôi lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi nhanh chóng đẩy Lạc ra rồi nói với cô ấy đừng làm như vậy nữa. Bây giờ cô ấy đang là một người phụ nữ, hãy ngủ ngon, ngày mai còn phải dậy.
“Vậy cô muốn tôi trở thành một người đàn ông sao? Tôi chỉ sợ cô sẽ thẹn thùng.”
Lúc Lạc nói những lời này, tôi bắt đầu cảm giác được khí lực trên cổ tay của cô ấy đang dần lớn lên. Hơn nữa, vừa rồi tôi còn có thể dễ dàng tránh khỏi cô ấy, nhưng hiện tại khi tôi cảm giác được cô ấy sắp thay đổi tính cách, tôi vội vàng cầm lấy cái tay mà anh ta đang ôm lấy eo của tôi. Tuy nhiên, lúc này tôi căn bản là không thể đẩy được một chút nào. Lúc tôi đang muốn dùng pháp lực để ngăn cản Lạc thì bàn tay của Lạc bỗng nhiên từ bên hông của tôi di chuyển đến ngực tôi. Khi tôi thấy tay anh ta sắp đưa đến ngực mình, lúc chạm vào quần áo của tôi thì tay anh ta đã bị thứ gì đó nhanh chóng cắn vào. Một dòng máu độc màu đen lập tức từ tay của Lạc tuôn ra. Sau đó, có vẻ như Lạc đã rơi vào hôn mê, bàn tay nặng nề đặt trên eo của tôi.
“Lac? Lac?”
Tôi gọi Lạc vài tiếng. Lúc tôi xoay người nhìn về phía anh ta, tôi chỉ thấy mặt của Lạc vẫn chưa tới biến thành bộ của một người đàn ông. Anh ta cứ mở mắt giống như người chết không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm vào phía sau của tôi.
Tôi sợ tới mức nhanh chóng đứng dậy rồi lật cả người của Lạc lại và vội vàng xem mạch cho anh ta. Tôi muốn xem anh ta bị làm sao vậy? Mà lúc này, trong quần áo của tôi bỗng nhiên lại có một con nhện kích thước tầm một đồng tiền xu chui ra. Con nhện này bò lên tay tôi rồi hung hăng cắn vào tay tôi một cái. Nỗi đau đớn này dâng đến tận tim. Ngay sau đó có một luồng máu đen kịt chảy ra từ trong lòng bàn tay của tôi.
Sau khi bị con nhện này cắn một cái, tôi chỉ cảm thấy như có một sợi dây thừng đang điên cuồng nối tiếp từ đầu mỗi khớp xương rồi trói cả người tôi lại. Lúc này, cả người tôi đã trở nên cứng ngắc đến mức khó có thể nhúc nhích được. Tuy nhiên, con nhện vừa cắn tôi vậy mà lại biến thành U Quân. Trên người anh ta vẫn là một bộ dạng như cũ, không mặt bất kỳ loại quần áo gì. Khi thấy tôi đang chuẩn bị ngã xuống chăn, anh ta nhanh chóng bước đến rồi đỡ lấy tôi rồi nói: “Yên tâm, độc này chỉ có thể làm mấy người cảm thấy tê dại mà thôi. Đến sáng mai, các người sẽ tỉnh lại.”
Lúc này mái tóc đen dày trên đầu U Quân còn có chút ướt. Hơn nữa, thực ra anh ta cũng không thèm để ý đến việc tóc mình có khô hay không. Khi tôi đang cố gắng giấy dụa để thoát khỏi anh ta thì anh ta lại dùng mái tóc dài của mình mà quấn lấy cổ tôi. Sau đó, anh ta ôm lấy tôi từ phía sau rồi nằm vào trong chăn và nói với tôi: “Ngay cả Hà Thần cũng muốn chiếm tiện nghi của cô, sao cô không ngăn cản anh ta vậy?”
Giọng điệu trong lời nói này chỉ có sự giễu cợt. Mà tôi lại nhất thời không để ý cho nên tôi mới bị U Quân cắn. Hơn nữa, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ, anh ta sẽ thành nhện để đánh lén tôi.
Tuy nhiên, tôi cũng không lo lắng anh ta sẽ giết mình. Với lượng nhiều pháp lực trong thân thể của tôi lúc này, anh ta cũng không có khả năng để lập tức giết tôi. Hơn nữa anh ta cũng không có lý do để giết tôi.
Cả người tôi tê dại đến mức không nói nên lời. Khi thấy tôi không nói nên lời, U Quân lại tiếp tục nói lời của chính mình, tự mình trả lời câu hỏi của mình, nói với tôi: “Có phải cô cảm thấy bản thân mình không nên từ chối, bởi vì cô cần anh ta, đúng không? Nhưng, sau này thân thể của cô sẽ là của tôi. Nếu không có sự đồng ý của tôi, không ai có thể chạm vào cô.”
Lúc này, khi nghe U Quân nói những lời như vậy, trong lòng tôi chợt cười lạnh. Đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được, anh ta kết luận như vậy cũng là quá sớm rồi.
Tôi lại không có cách nào để trả lời câu hỏi của anh ta mà tôi cũng không muốn trả lời. Lúc này, khi U Quần thấy tôi duỗi ra cũng hơi ngẩng mặt lên nhìn tôi, tóc của anh ta lập tức từ sau đầu của mình nối liền đến cổ của tôi làm tôi phải cuộn người giống như thai nhi, vừa chật vật lại vừa cảm thấy ghê tởm.
“Nơi này là của tôi.” Tay U Quân đưa vào nơi mềm mại trong quần áo của tôi. Lúc này ánh mắt tôi nhìn về phía anh ta cũng lập tức trở nên tức giận hơn. Đồng thời, tôi cũng dùng sức giãy dụa. Nhưng, U Quân lại mặc kệ ánh mắt của tôi. Ngược lại, trên khóe miệng của anh ta còn nở một nụ cười đầy chiếm hữu. Tay anh ta đi xuống quần tôi, dán vào bụng tôi và nói với tôi: “Nơi này cũng là của tôi.”
Thật sự là đáng chết mà, đàn ông trên thế giới này không có một ai là người tốt hết.
Chỉ cần tôi mạnh hơn nữa, tôi chắc chắn sẽ giết sạch tất cả những người đàn ông đã từng sỉ nhục tôi. Hơn nữa, tôi phải khiến bọn họ chết không có chỗ chôn.
Cả buổi tối, U Quân vẫn cực kỳ biến thái lại ghê tởm mà duy trì tư thế này không hề nhúc nhích. Anh ta giống như đang tuyên bố với tôi và bắt tôi phải nghe theo mệnh lệnh của anh ta. Hơn nữa, có vẻ như anh ta cũng đã tính toán xong kết cục sau này của hai chúng tôi rồi.
Khi những ánh nắng mặt trời trong suốt của buổi sáng chiếu vào mí mắt tôi, tôi đưa mắt nhìn vào ánh sáng bên ngoài. Chỉ cần tôi còn sống, cho dù là vì bản thân mình, hoặc là vì tất cả mọi người trên thế giới này, tôi cũng phải giống như mặt trời mọc trong vực thẳm và tôi chắc chắn sẽ có thể bắt đầu lại từ phía đông.
Nguồn Hotread