“Sắp ba năm” Tôi đáp.
"Vậy cô hiểu biết cô ta không?”
Tôi không hiểu tại sao Liễu Long Đình lại hỏi cái này, cho nên gật đầu.
“Thế cô biết hôm đó chúng ta đi dự tiệc sinh nhật của Vương Toàn, Vương Toàn làm vậy với cô là vì bị cô ta xúi giục không? Cô biết cô ta bị cha của Vương Toàn, một lão già bao nuôi ba năm không?”
Nghe vậy, tôi cảm thấy rất khó tin, nói không thể nào, sao Diêu Lê Na lại làm vậy với tôi? Hơn nữa cô ta từng nói với tôi rằng nhà cô ta rất giàu có, túi xách đồ trang điểm của cô ta mà không phải là hàng hiệu thì sẽ không dùng.
“Cô quen biết với cô ta ba năm, nhưng cũng bị mặt ngoài giả đối của cô ta che mắt ba năm. Gia đình cô ta rất bình thường, cha mẹ đều là công nhân, hằng năm nhịn ăn nhịn mặc cho cô ta đi học. Nhưng cô ta cảm thấy mình xinh đẹp, tiên đồ sáng ngời, gia cảnh nghèo khó không xứng với mình, muốn có cảm giác thượng đẳng nên mới tìm người bao nuôi, lấy tiền để xây dựng hình tượng cho bản thân. Cô ta chơi thân với cô là vì cha mẹ cô đã ly hôn, cô ta không cần giả vờ cũng thấy mình hơn cô, nhưng cảm giác thượng đẳng này dần dần biến mất. Trước kia cô ta thích Vương Toàn, nhưng Vương Toàn lại thích cô, bây giờ cô ta cứ phải đối mặt với một lão già, còn cô lại có tôi, phụ nữ ghen ty sẽ rất đáng sợ, có thế khiến tình cảm giữa hai người lập tức sập đố”
Nghe Liễu Long Đình thấm thía nói, tôi hơi khó chịu, hỏi anh ta mới gặp Diêu Lê Na bao lâu mà sao lại biết nhiều như vậy? Liễu Long Đình nhìn tôi mấy lần, không đáp lời mà kêu tôi tắm rửa nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay nếu có thể không đi học thì đừng đi.
Vừa khai giảng, tôi đã xin nghỉ liên tục mấy ngày thì đương nhiên không được, cho nên tôi rời khỏi người Liễu Long Đình. Nhưng nhìn Liễu Long Đình nhíu mày, tôi muốn anh ta vui vẻ một chút nên lại bám lấy anh ta, thừa dịp anh ta không chú ý hôn lên môi anh ta, sau đó ôm eo, ngẩng đầu nhìn anh ta, vô liêm sỉ nói: “Chông ơi, sao anh lại không vui? Vừa rồi kỹ năng của em không tốt, không thế khiến chồng thoải mái như em hả? Thực ra đều tại chồng quá lợi hại, không cho em phát huy thì anh đã làm cho em chịu thua rồi”
Tôi không ngờ mình lại vô liêm sỉ đến mức dám nói như vậy. Nghe tôi gọi là chồng, Liễu Long Đình hơi kinh ngạc, cúi đầu hỏi tôi: “Cô mới gọi tôi là gì?”
“Kêu là chồng. Anh không cưới tôi, chẳng lẽ còn không cho tôi gọi?”
“Cô đúng là không ngại mất mặt..." Mặc dù Liễu Long Đình chê cười tôi, nhưng ánh mắt lại bán đứng anh ta đang vui sướng. Thế là tôi càng kêu nhiều hơn, nào là chồng nào là anh yêu, khiến Liễu Long Đình mừng rỡ vô cùng, thậm chí không thế giả vờ mắng tôi được nữa, vui vẻ ôm má tôi cúi đầu hôn thật sâu.
Thực ra tôi biết Liễu Long Đình thích tôi, không phải chỉ vì dục vọng nên mới tốt với tôi. Mặc dù tôi không rõ tại sao anh ta lại thích tôi, hơn nữa đôi khi anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn hậu bối ngu ngốc, nhưng đôi lúc lại biểu lộ vẻ kính sợ và yêu thương, vô cùng khó hiểu, không biết có phải tôi đã nhầm hay không.
Buổi tối ngủ một giấc ngon lành, hôm sau tôi thức dậy, Liễu Long Đình đã rời giường ra ngoài, không biết anh ta đi đâu. Nhưng bây giờ tôi không rảnh quan tâm, bởi vì tôi sắp trễ giờ học rồi. Tôi vội vàng dọn dẹp vệ sinh, mua một phần bánh bao sữa đậu nành trên đường đến trường. Lúc tới cổng trường, tôi phát hiện mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó. Tôi tò mò định mở group chat của lớp hỏi thế này là thế nào, nhưng không ngờ hôm qua group đã điên rồi. Tôi xem lịch sử trò chuyện thì thấy nói đêm qua mấy bạn nam trong lớp tôi không hiểu sao lại rời giường lúc nửa đêm, tất cả đều nhảy xuống từ ký túc xá, đều chết hết.
Tôi nhìn mấy nam sinh đã chết, có năm người, hơn nữa bình thường quan hệ của họ cũng thân thiết lắm, hoàn toàn không tìm thấy điểm trùng hợp, cứ như thể năm người cùng hẹn nhau nhảy lầu tập thể. Tôi cầm di động đọc tin tức, bỗng cảm thấy bữa sáng trên tay biến mất. Tôi quay đầu lại thì thấy có người xuất hiện bên cạnh, đó chính là Phượng Tố Thiên.
Vãi chưởng, Phượng Tố Thiên mặc bộ đồ hoa lệ đầy châu báu của mình, cầm bánh bao, uống sữa đậu nành vừa cướp được của tôi, nghiêng người cùng xem tin tức trên di động.
“Trường các cô có chết người đâu? Sao ai cũng nói là chết người?”
Tôi còn chưa kêu Phượng Tố Thiên trả bữa sáng cho tôi, nghe anh ta nói vậy thì lập tức kéo tin nhắn lên trên, mở ảnh chụp vết máu dưới lầu ký túc xá nam sinh, nói rất nhiều người trong trường đều thấy thi thể của họ, cảnh sát cũng tới rồi, sao có chuyện bịa đặt? . Tìm truyện hay tại == trumtruyen . c om ==
“Theo lý mà nói, nơi có người chết thì chắc chắn phải có trọc khí. Bây giờ trường học của cô đừng nói là có trọc khí, ngay cả âm khí cũng không có, sao có thế chết người?”
“Vậy thì giải thích thế nào?” Tôi phóng to bức ảnh đầy máu cho Phượng Tố Thiên xem. Chắc là tôi đã thấy nguyên thân là con gà năm màu sặc sỡ của anh ta nên không thể nào liên tưởng anh ta với Thượng Phương Tiên, hơn nữa mới sáng ra anh ta đã giành bữa sáng của tôi, tôi không tài nào kính sợ anh ta nổi, đành phải kìm nén ghê tởm cãi nhau với anh ta.
Phượng Tố Thiền cầm di động của tôi phóng to bức ảnh, nhìn vết máu đỏ tươi còn pha chút vụn óc trắng, vừa nhai vừa nói với tôi: “Mấy người này chắc chắn không phải chết ở trong trường, hơn nữa máu của họ cũng khác máu của người mới chết, ít nhất đã chết từ hai ngày trở lên, máu còn chưa đông lại, chảy ra thì có màu y hệt thế này.”
Tôi nhìn vệt đỏ tươi trong di động, dạ dày quặn thắt, thật sự không muốn nhìn thêm lần nữa. Tôi không tin Phượng Tổ Thiên, nói: “Hôm trước tôi còn đi học cùng họ, đêm qua người trong phòng ký túc xá của họ còn chơi chung với mấy nam sinh này, sao có thể đã chết từ hai ngày trở lên? Đại tiên, anh am hiểu lĩnh vực nào? Tiên gia mỗi ngành có mỗi nghề, anh đừng không hiểu mà nói bậy bạ nhé!”
Thấy tôi nghi ngờ, Phượng Tố Thiên lập tức lườm nguýt tôi, trả lời: “Trước kia tôi là Thượng Phương Tiên, am hiểu phong thủy, nhân tiện biết chút kiến thức khác, nếu chuyện nhỏ như vậy mà cũng nhìn nhầm thì sao có thể tu thành chính quả?”
Tôi muốn cãi lại Phượng Tố Thiên, nhưng anh ta nói cũng đúng, nếu anh ta là Thượng Phương Tiên mà không có bản lĩnh gì thì sao có thể tu thành chính quả? Vì thế tôi hỏi Phượng Tố Thiên, có thể thấy được họ chết vì cái gì không?
Câu hỏi này lại làm khó Phượng Tố Thiên. Anh ta cắn một miếng bánh bao, thờ ơ nói: “Tôi chỉ am hiểu phong thủy, chứ không phải là xem tà ma, sao biết họ chết như thế nào? Tuy nhiên khả năng là do bị người giết khá nhỏ, bởi vì sau khi chết, máu sẽ bị đông đặc, con người rất khó phong ấn máu của họ vào cơ thể lại. Cô ngẫm lại xem có phải họ đã đắc tội thứ gì không?”
Đắc tội thứ gì ư? Ý Phượng Tố Thiên là họ bị thứ dơ bẩn làm hại? Nhớ tới thứ dơ bẩn, tôi xem lại tên của mấy nam sinh này, nhất thời nổi da gà. Mấy nam sinh này chính là người từng cùng tôi ra sau núi ngắm đàn bà tắm bên đập chứa nước! Chính là mấy người họ, không sót một ai
Đầu óc tôi trống rỗng. Phượng Tố Thiên nghi ngờ họ đã chết từ mấy ngày trước, mà mấy ngày trước chúng tôi chỉ gặp được đám ma núi kia thôi. Khi đó còn có tôi và Diêu Lê Na đi cùng, tôi quay về trước, nếu mấy nam sinh kia đều chết thì tại sao Diêu Lê Na lại không chết?