Nhưng mà lúc tôi xoay người, Liễu Long Đình vươn tay kéo lấy tay tôi, cả người tôi lập tức ngã vào người anh ấy, tôi hoàn toàn chưa kịp đứng dậy thì Liễu Long Đình đã nói với tôi: “Chưa giao bài tập là không cho đi đâu.” ………..
Cả một buổi tối, tôi mệt như một con chó. Sau khi Liễu Long Đình thỏa mãn mới nói với tôi chuyện vừa nãy: “Lúc trước đều là chúng ta bị động, cho nên chúng ta mới lo lắng và sợ hãi như vậy. Bây giờ U Quân bị thương rồi, chúng ta lại vào thế chủ động, cho dù bây giờ không giết được Bàn Cổ Oán Linh, chúng ta cũng phải ép hắn đi đến đường cùng.”
Bây giờ Liễu Long Đình nói điều này, trong lòng tôi cũng vui mừng nhẹ nhõm, cuối cùng tôi không cần phải một mình đối mặt với Bàn Cổ Oán Linh nữa rồi. Chỉ là nghĩ tới việc bây giờ Liễu Long Đình anh ấy mới bằng lòng sử dụng Hỗn Độn Chung của mình, tôi hỏi anh ấy: “Nếu như anh đồng ý sử dụng Hỗn Độn Chung để đối phó với U Quân từ sớm, thì chúng ta đã ở thế chủ động từ lâu rồi, cũng không phải bị bọn họ uy hiếp lâu như vậy.”
Lúc này Liễu Long Đình rất muốn giải thích với tôi tại sao chúng ta phải vào đúng lúc này, biết rõ trong tình huống đó không thể giết được Bàn Cổ Oán Linh, còn phải thừa thắng xông lên. Nhưng mà lúc tôi hỏi Liễu Long Đình vấn đề này, Liễu Long Đình chỉ cười cười với tôi nhưng không hề trả lời.
Xem ra dường như Liễu Long Đình hơi không muốn nói, tôi muốn nói đùa với anh ấy, nhưng mà lúc này Liễu Long Đình thoải mái rồi, lại còn làm ra vẻ hiền triết. Lúc tôi dụ dỗ anh ấy, anh ấy lại nói với tôi: “Em như vậy không sợ tôi quấn lấy em thêm mấy ngày mấy đêm hả?”
“Hừ… chỉ anh…”
Lời này tôi còn chưa nói xong đã lập tức sợ hãi, bước xuống khỏi người của Liễu Long Đình, nói với anh ấy rằng không nói thì không nói, tôi cũng không muốn nghe nữa đâu.
Dẫu sao tôi cũng sợ anh ấy nói cái gì là làm cái đấy.
Bây giờ chúng tôi đã quyết định truy kích Bàn Cổ Oán Linh. Sau khi Liễu Long Đình nghỉ ngơi một ngày, có thể anh ấy thật sự đã khá hơn. Mặc dù đi lại vẫn cần phải tôi đỡ, nhưng mà dù có như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng tôi. Lần này ra ngoài, Hư ở nhà. Tôi, Phượng Tố Thiên và Liễu Long Đình sẽ ra ngoài, tôi có đồ của U Quân, chỉ cần tìm được U Quân là có thể tìm được Bàn Cổ Oán Linh. Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh không còn Cô Hoạch Điểu nữa, chỉ có thể gửi gắm duy nhất lên người U Quân.
Tôi lần theo khí tức của U Quân, bay về dãy núi Côn Luân ở phía tây, đồng thời cũng cảm nhận được, U Quân và Bàn Cổ Oán Linh lúc này hẳn là đang ở trong Cung Ngọc Hư.
Lúc này tôi, Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên cùng nhau đi đến cổng Cung Ngọc Hư.
Cổng Cung Ngọc Hư tuyết rơi dày đặc, thổi lên cơ thể và mái tóc của chúng tôi. Mùa này Cung Ngọc Hư tuyết bay trắng trời có hơi kỳ lạ, lúc trước Phượng Tố Thiên từng ở Cung Ngọc Hư một thời gian nên rất quen thuộc với Cung Ngọc Hư, thế nên trực tiếp dẫn chúng tôi vào cổng.
Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn bị Bàn Cổ Oán Linh hút hết hồn phách, toàn bộ tiểu đồng của Cung Ngọc Hư đều không còn thấy nữa. Cả một tòa cung điện to lớn như vậy mà lạnh lẽo, không hề có một chút vết tích nào của sự sống.
Tôi, Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên bước vào trong Cung Ngọc Hư, khí tức của U Quân cách chúng tôi càng ngày càng gần, hơn nữa khí tức của anh ta đang lộ ra một thông tin, đó là bây giờ anh ta đang rất yếu. Nếu như chúng tôi muốn giết anh ta, thì việc này đơn giản không cần tốn nhiều sức.
Trước đây Liễu Long Đình từng bỏ qua mấy cơ hội có thể giết U Quân, bây giờ nếu như để anh ấy nhìn thấy U Quân thì e rằng lần này U Quân không còn may mắn như thế nữa đâu. Nhưng mà, lúc chúng tôi chuẩn bị đẩy cửa chính của Cung Ngọc Hư ra thì đột nhiên một người rất lâu rồi mà tôi chưa gặp xuất hiện ngay trước mặt mấy người cũng tôi, là Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Nguyên Thủy Thiên Tôn của bây giờ, trong tay cầm một cây phất trần, nhìn thấy tôi và Liễu Long Đình xông vào, hai mày nhíu chặt, nghiêm nghị hỏi tôi và Liễu Long Đình: “Các người thật to gan, còn không mau cút khỏi Cung Ngọc Hư của ta!”
Tất cả mọi người chúng tôi đều biết chuyện Nguyên Thủy Thiên Tôn đã bị Bàn Cổ Oán Linh hút mất hồn phách, cho nên bây giờ, kẻ đứng trước mặt chúng tôi hoàn toàn không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn, trên người của ông cũng không có khí tức của U Quân. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hẳn người này là Bàn Cổ Oán Linh.
Bàn Cổ Oán Linh, có thể biến thành dáng vẻ của tất cả những người mà hắn từng hút hồn phách. Mặc dù chỉ là ảo ảnh, nhưng mà nếu như dưới điều kiện tiên quyết chúng tôi không biết ảo ảnh này của hắn thì chúng tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu được. Mà lúc này Bàn Cổ Oán Linh dùng phương pháp vụng về như vậy để xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi e rằng hắn thật sự đã đi tới bước đường cùng nên mới dùng cách này.
“Tại sao đây lại là Cung Ngọc Hư của ông được chứ? Ông không phải là thứ đồ bẩn thỉu rồi ư?’’ Liễu Long Đình nói thẳng, đồng thời ánh mắt nhìn xuyên thấu qua phía sau của Bàn Cổ Oán Linh, dường như đang tìm kiếm U Quân.
Bàn Cổ Oán Linh thấy ánh mắt của Liễu Long Đình nhìn phía sau lưng hắn, hơn nữa cũng cách Liễu Long Đình ra xa một chút, mắng mỏ Liễu Long Đình: “Tên súc sinh nhà ngươi, tốt nhất đừng có quan tâm chuyện của ta!” . Đam Mỹ Sắc
Mặc dù hắn mắng như vậy nhưng biểu hiện rõ ràng không đủ sức mạnh, dường như đang kiêng dè điều gì đó, sợ chúng tôi đến gần hắn.
Liễu Long Đình nhìn ra được điểm này của Bàn Cổ Oán Linh, cứ như là cố ý, tránh khỏi cái dìu của tôi bước về phía Bàn Cổ Oán Linh.
Hành động này lập tức khiến Bàn Cổ Oán Linh sợ chết khiếp, trong nháy mắt hóa thành một làn khói mà chúng tôi không nhìn thấy, biến mất khỏi tầm mắt, đồng thời giọng nói của hắn cũng vang lên trong đầu tôi: “Nữ Hi, uổng phí tình cảm sâu đậm của U Quân dành cho cô, cô lại đưa Liễu Long Đình đến giết hắn, cô thật là một người đàn bà ác độc!”
Xem ra lúc này Bàn Cổ Oán Linh đang canh giữ để U Quân không rời đi!
Nhưng tôi không tin hắn thật sự có ý tốt với U Quân, bởi vì không có U Quân, hắn tạm thời rất khó để nuôi dưỡng ra một kẻ nghe lời như U Quân, lại là một con rối có thực lực mạnh mẽ nữa, cho nên hắn không muốn để U Quân chết. Mà bây giờ Liễu Long Đình lộ ra vẻ mặt muốn tìm bóng dáng U Quân khiến ngay cả lời nói của Bàn Cổ Oán Linh cũng run rẩy. Đáng lẽ là một kẻ kiêu căng vô cùng, giờ đây lại sợ hãi một Liễu Long Đình cùng với Hỗn Độn Chung mà anh ấy mang tới.
“Tôi độc ác thì cũng không độc ác bằng ông. Thật sự không biết thân thể sơn hà của Bàn Cổ sao lại sinh ra một kẻ quái vật như ông.”
“Ta là Bàn Cổ, ta không phải là quái vật!” Suy nghĩ này của Bàn Cổ Oán Linh cứ quanh đi quẩn lại trong đầu tôi, mà lúc này Liễu Long Đình cũng không nghe thấy giọng nói của Bàn Cổ trong đầu tôi mà cứ tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm tung tích của U Quân.
Mặc dù tôi biết rằng sớm muộn gì U Quân cũng phải chết, nhưng mà lúc Liễu Long Đình đi tìm anh ta, tôi vẫn hơi lo lắng rằng Liễu Long Đình sẽ thật sự giết anh ta.
Mà lúc Liễu Long Đình càng ngày càng đến gần tượng thần Tam Thanh trong chính điện thì suy nghĩ của Bàn Cổ Oán Linh càng quanh quẩn mạnh mẽ hơn trong đầu tôi. U Quân bị thương rất nặng, là kiểu không thể cử động được, nếu không Bàn Cổ Oán Linh sẽ không cứ vậy mà nhìn Liễu Long Đình, không có cách nào để ngăn cản chúng tôi.
Mặc dù sức mạnh hắn rất mạnh mẽ nhưng lại không hề có thực thể, chỉ là một tia tàn niệm, chúng tôi cũng không thể giết hắn được. Trong cơ thể tôi có Hỗn Độn Chung, hắn cũng không thể tới gần tôi, càng không thể thuyết phục Liễu Long Đình trong thời gian ngắn để Liễu Long Đình trở thành thuộc hạ của hắn được.
Lúc tôi bước theo Liễu Long Đình đến phía sau tượng thần, quả thật tôi nhìn thấy U Quân ở khe hở giữa mặt đất và tượng thần, lúc này U Quân mặc một bộ đồ màu đen, yếu ớt nằm trên mặt đất, xem ra cơ thể không còn chút sức lực nào, chỉ có đôi mí mắt kia là thứ duy nhất trên thân thể anh ấy có thể chuyển động, lúc nhìn thấy tôi còn hơi hơi mở mắt ra.
Có lẽ Bàn Cổ Oán Linh cho rằng Liễu Long Đình chắc chắn sẽ giết U Quân, tức giận hổn hển nói với tôi: “Tôi nói cho cô biết, cho dù các người có giết U Quân đi chăng nữa thì tôi cũng có thể tìm ra hàng ngàn hàng vạn U Quân khác, truyền thụ sức mạnh cho họ, để bọn họ đánh bại các người, thả toàn bộ yêu tà trong địa ngục Phong Đô ra để hủy diệt Tam Giới.”
Chỉ cần Bàn Cổ Oán Linh không chết, quả thật hắn có thời gian để nuôi dưỡng hàng loạt U Quân, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng mà sau khi Liễu Long Đình nhìn thấy U Quân yếu ớt nằm ở phía sau tượng thần như vậy, vậy mà lại không hề có ý giết U Quân như bình thường mà nở nụ cười với U Quân, nói với tôi một tiếng: “Đi, chúng ta ra ngoài canh gác.”