Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Liễu Long Đình nói rõ ràng như vậy, vẻ mặt của Lạc Thần có chút tức giận, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh đi theo Liễu Long Đình và nói: “Chuyện này tôi biết, tôi chỉ có ý nhắc nhở anh, mấy chuyện khác thì tôi không biết.”

Hà Thần cũng không nói nhiều thêm, quay đầu liếc tôi một cái, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Chuyện này không phải chuyện anh có thể quản. Hiện tại nếu Hà Thần đã muốn làm giáo chủ của núi Trường Bạch chúng tôi, tôi hy vọng giáo chủ ngài có thể quản lý môn phải ở núi Trường Bạch. Đến lúc đó, đừng như một vị quân vương giấu mặt nữa, cũng đừng lấy tính mạng tám đời của cả tiên gia núi Trường Bạch chúng tôi ra nói đùa.”

Lúc Liễu Long Đình nói điều này, anh ấy đã đưa tay ra và bắt tay tôi, ý bảo tôi về nhà đi.ha n g tr uy en. c om

Lúc này Lạc Thần thấy Liễu Long Đình muốn đưa tôi về, sức lực nắm tay tôi tăng lên một chút, dường như cô ta không muốn ta và Liễu Long Đình qua lại. Nhưng sau khi sức lực tăng lên một chút, cô ta lại dần dần nới lỏng ra, đáp lại lời nói vừa rồi của Liễu Long Đình: “Tôi sẽ giữ chức giáo chủ này và đương nhiên tôi sẽ hết sức mình vì nhóm tiên gia trên núi. Cứ yên tâm đi! Nhưng ngược lại là anh đấy. Nếu anh thực sự muốn tốt cho Tiểu Bạch, anh nên nói cho cô ấy biết tất cả những gì anh biết, để cô ấy lựa chọn con đường cô ấy muốn đi trong tương lai.”


Nghe Lạc Thần xong, Liễu Long Đình cười nói với cô ta rằng: “Chờ thời cơ đến, đương nhiên tôi sẽ nói cho cô ấy biết. Bây giờ thì cô không cần phải quan tâm.”

Vừa nói, anh ấy vừa đưa tay ra nắm lấy vai tôi, quay người rời khỏi Thần phủ.

Tôi đã bị Liễu Long Đình giữ chặt, không thể quay đầu lại. Vì vậy tôi chỉ có thể nghiêm đầu chào tạm biệt Lạc Thần. Lạc Thần cũng nhìn tôi vẫy tay với cô ấy, cô ấy miễn cưỡng vẫy tay lại với tôi, với ánh mắt đầy lo lắng.

Trên đường về, tôi lo lắng hỏi Liễu Long Đình rằng nếu Nữ Hi mang thần núi đến phá hủy suốt thiêng ở Quy Khư thì liệu anh ấy có bao giờ chết đi và sống lại không?

Liễu Long Đình trước đó đã nói rằng linh hồn của anh ấy là bất tử, vì có một suối thiêng trong Quy Khư sẽ chữa lành linh hồn của anh ấy. Nếu không có suối thiêng ấy, anh ta chắc chắn sẽ bị hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.

Tuy nhiên, Liễu Long Đình không tỏ ra quá lo lắng về việc suối thiêng sắp bị phá hủy, anh ấy an ủi tôi và bảo tôi đừng quá lo lắng. Suốt thiêng là nguồn gốc về sự tồn tại của Quy Khư. Họ sẽ không có khả năng phá hủy suốt thiêng trong một thời gian ngắn.



“Nhưng kiếp trước không phải anh nói anh là chủ của tôi sao? Tại sao tôi lại muốn giết anh chứ?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.

“Bởi vì kiếp trước em ăn cây táo, rào cây sung. Tôi nuôi em nhưng em lại cùng với mấy tên thần kia đánh bại tôi.”

Các vị thần mà Liễu Long Đình nói, chắc hẳn là những vị thần trên thiên đình.

“Vậy tại sao tôi phải đánh bại anh?”

Dù sao, tôi không biết gì về kiếp trước. Những việc như thế này, tôi toàn phải hỏi Liễu Long Đình.

Tâm trạng Liễu Long Đình cũng đang tốt, những gì không biết, tôi đều hỏi anh ấy, vì vậy anh ấy dừng lại và nói với tôi: “Đó là những thứ em muốn biết sao?”

Anh ta thế không phải là nói nhảm sao? Tôi không muốn biết thì hỏi anh ta làm gì chứ?

Vì vậy tôi liền gật đầu với anh ấy và nói tất nhiên rồi.

“Vậy hôn anh một cái” Liễu Long Đình nói xong liền cúi xuống ôm ta như ôm một đứa trẻ. Làm cho tôi bấu chặt hai chân trên eo của anh ta, ngực dán vào ngực anh ta. Liễu Long Đình cúi đầu nhìn xuống tôi, ánh trăng tràn vào mắt anh ấy, trông rất dịu dàng và hòa nhã.

Lúc này gương mặt của tôi cũng ở ngay trước mặt Liễu Long Đình, anh ấy đòi hôn tôi. Tôi thuận miệng liền mắng anh ta một câu.

Dù gì tôi cũng như một đứa trẻ, còn muốn trả giá vài câu. Chẳng qua là đang dựa vào Liễu Long Đình, ôm mặt anh, hôn lên môi anh rồi bảo anh mau nói đi.



Lúc này Liễu Long Đình không ôm tôi đi về nhà, mà anh ấy nhìn xung quanh. Lúc này chúng tôi cách một cây cổ thụ không xa, vì vậy thân dưới của anh ta trực tiếp biến về nguyên hình, rồi ôm tôi về phía cây cổ thụ!

Đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác bị rắn quấn quanh thân cây, tôi sắp quay đầu lại bị chóng mặt, Liễu Long Đình đã đứng dậy trên cành to nhất của cái cây cổ thụ này và ôm lấy tôi, khiến tôi nằm trên đuôi rắn của anh ấy Anh ấy cũng nằm cùng với tôi, ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời.

“Vẫn là bốn năm nghìn năm trước. Người cai trị thế giới này không phải là con người, mà là vô số yêu quái. Sau khi con người xuất hiện, họ phá vỡ mọi trật tự ban đầu. Con người trở thành thần tiên, cựu thần tiêu thì lại thành yêu tinh. Bởi vì người và yêu tồn tại trong cùng một thế giới, nên tranh chấp, chiến tranh nổ ra, lũ lụt và tháp trời bắt đầu sụp đổ, đủ để tiêu diệt tất cả loài người. Mà không thể nghĩ tới, việc vị thần tạo ra con người, phản bội thiên giới, giúp con người vượt qua kiếp nạn này. Con người sau khi trải qua trận đại nạn này, họ mới bắt đầu tiếp nhận tín ngưỡng và tôn sùng thần linh, dần dần an cư để bảo vệ chính mình, tất cả các vị thần đều dần dần tu luyện thành hình dáng con người bắt đầu xuất hiện trong thế giới này và được gọi với tư cách là những vị thần và những người tiếp tục xuất hiện dưới hình dạng quái vật được coi là yêu tinh. Ngoài ra, vào thời điểm đó, con người và yêu tinh vốn đã hỗn loạn. Trong mắt yêu tinh, con người là chỉ là thức ăn, nhưng con người không muốn. Họ lại cầu nguyện với thần linh. Vì niềm tin của con người vào thần linh dần trở nên mạnh mẽ hơn, nên ý thức của họ dần dần thao túng được các vị thần mà mình tôn thờ. Họ đã hình thành một sự tồn tại phụ thuộc lẫn nhau, các vị thần đã bắt đầu giúp đỡ con người. Xua đuổi yêu tinh ra khỏi nơi con người sinh sống.”

“Những yêu tinh bị đuổi ra đã đi về Quy Khư của anh có phải không?”

Bởi vì tôi nhớ rằng Quy Khư là nơi có yêu tinh tồn tại, tất cả yêu tinh và các linh hồn xấu xa đều có thể đi vào bên trong.

“Đúng.” Liễu Long Đình trả lời: “Khi ngày càng có nhiều yêu tinh bị đuổi đi và không có nơi ở, con người sẽ giết ngay khi nhìn thấy chúng. Họ muốn trở thành chủ nhân của thế giới này. Tôi không thể chịu đựng nổi khi nhìn con dân của mình lưu lạc khắp nơi nên mới tạo ra Quy Khư. Chỉ thu nhận tà ma, trở thành nhà của chúng, những vị thần phản nghịch đó cũng sẽ bị trừng phạt, sức mạnh lại dần trở nên mạnh mẽ hơn, anh muốn cho chúng cắn nuốt Tam giới, khôi phục trật tự vốn có. Để một thế giới công bằng và hòa bình trở lại.”

Khi Liễu Long Đình nói những lời này, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói với tôi: “Đáng tiếc, chính em cũng đã phản bội tôi. Tôi giao Cửu Trọng Thiên cho em cai quản. Phong em là Cửu Thiên Nương Nương. Nhưng vào trước trận chiến của chúng ta, em đã phản bội tôi và nói trước với các vị thần trên Thiên giới rằng tất cả binh lính yêu quái của tôi muốn trở lại để chiếm giữ Tam giới. Em sẽ liên minh với các vị thần để đối phó tôi. Tuy rằng là Thần Hoàng, một mình dẫn đầu hết thảy yêu ma, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của em. Tôi chết đi sống lại, em cũng không giết được tôi. Thật lâu sau đó, tôi không muốn chơi với em nữa, cũng không muốn chịu đựng sự tra tấn của em nữa. Để tránh bị em đuổi theo và giết chết, tôi đã trực tiếp ra khỏi Quy Khư và xuống Nhân giới, lang thang làm người. Chuyện xảy ra sau này thì như em biết rồi đấy, em không đến phàm trần tìm tôi, hết vòng luân hồi rồi tái sinh, chúng ta lại gặp nhau.”


Nghe Liễu Long Đình nói những điều này, tôi chấn động, kiếp trước tôi phản bội Liễu Long Đình như vậy, cùng với các vị thần trên Thiên giới xử lí anh ta. Lúc trước tôi còn tưởng rằng mấy vị thần đó muốn đối phó tôi. Nhưng bây giờ tôi mới rõ, lý do họ đối phó với tôi chỉ là để làm tê liệt Liễu Long Đình mà thôi, kế hoạch mà chúng tôi đã đặt ra từ trước.


“Nhưng sau khi đến nhân gian, anh không biết chúng tôi đang đuổi theo anh từ kiệếp trước sao? Vậy tại sao anh đột nhiên lại muốn đầu thai? Là một Xà tiên nho nhỏ, không phải sẽ tốt hơn sao?”


Theo sự thật thì tôi chỉ tìm thấy Liễu Long Đình và đối phó anh ta hàng trăm năm trước, mà tu vi của Liễu Long Đình thì cách đây bảy tám trăm năm. Lẽ ra anh ta chỉ nên đầu thai bảy tám trăm năm trước, trong bảy hoặc tám trăm năm, trước đây anh ta là Đông Để Thần Vương lưu lạc khắp trong nhân gian. Kiếp trước tôi cũng tìm anh ta ở nhân gian. Nếu như chúng tôi gặp nhau, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta không chọn giết tôi. Ngược lại đầu thai, sẽ làm tu vi yếu hơn, anh ta không thể ngây thơ nghĩ rằng thay đổi thân phận là tôi tìm không thấy anh ta được. Dù sao hơi thở của anh ta vẫn ở đó, sớm muộn gì tôi cũng tìm thấy được.


Nghe tôi nói xong, Liễu Long Đình quay đầu lại liếc tôi một cái, khóe môi mỉm cười, mơ hồ nói với tôi: “Tôi còn chưa trả lời câu hỏi của em. Có lẽ tôi đã phá kế hoạch của em rồi, tôi nghĩ em đã chết, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn, cũng có thể là tôi thật sự bị em đuổi theo đến ngu ngốc, nên cho rằng tôi đổi thân phận, em sẽ không tìm được tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK