Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vừa nghe máy, Liễu Long Đình không hỏi han một câu mà nói thẳng: “Tôi đã tìm được kẻ đứng sau màn, là Anh Cô."

Anh Cô? Tôi hơi nghi hoặc, mặc dù tôi biết Anh Cô vẫn rất muốn làm hại tôi với Liễu Long Đình, nhưng cần gì phải làm tổn hại uy vọng của tiên gia như vậy? Chính bà ta cũng cung phụng tiên gia, bà ta cũng không phải không biết hiện nay đã chẳng còn mấy ai cung phụng tiên gia, vậy mà còn quang minh chính đại tiết lộ gièm pha của tiên gia trước mặt công chúng, sẽ chỉ khiến càng nhiều người phản cảm tiên gia. Bởi vì đối với con người mà nói, tiên và người tư thông là tội không thể tha thứ.

Bà ta làm hại chúng tôi như vậy chẳng khác nào đẩy tiên gia của mình vào hố lửa. Mặc dù tiên gia của bà ta là Thượng Phương Tiên, nhưng cũng là xuống trần chưa hoàn thành nhiệm vụ nên còn chưa thể lên trời. Lỡ như sau này sự việc lộ tẩy, Hồ Tiên của bà ta cũng không thể thoát khỏi cản hê.


"Không thể nào! Bà ta không có lý do gì dùng chiêu này hại chúng ta!" Tôi nói với Liễu Long Đình.

“Trong điện thoại thì nhất thời không thể nói rõ ràng với em được. Bà ta không chỉ làm hại chúng ta mà còn làm hại tiên gia khác. Bây giờ bà ta đang ở trong huyện bên cạnh cách huyện Hạ Đường không xa, lát nữa tôi sẽ đến đó tìm bà ta, nhân tiện đón em về luôn. Chuyện của mẹ con Vương Tứ Quý đã xử lý thỏa đáng, cảnh sát kết luận mà hành hung ngộ sát chính mình, không liên quan gì tới chúng ta."

Cái chết của mẹ con Vương Tứ Quý vốn dĩ không liên quan gì tới chúng tôi, cho nên được thoát tội, tôi rất vui vẻ, thậm chí không hề buồn bã vì hai mẹ con này chút nào. Dù sao tôi cũng không phải theo đạo Phật, không có nhiều lòng từ bi đến thế đâu.

Nhưng bây giờ Liễu Long Đình đến đón tôi, nghĩ tới 12 giờ trưa nay tôi còn điển lễ vào chỗ tính ra thì sau khi điển lễ kết thúc, tôi cũng có thể rời đi với Liễu Long Đình. Chẳng qua tôi nói là tới thăm Phượng Tố Thiên mà còn chưa ở hết một ngày đã rời đi, trong lòng nhất thời thấy có lỗi với anh ta. Nhưng bây giờ Liễu Long Đình đã điều tra ra Anh Cô là kẻ chủ mưu đứng sau màn, tôi cũng không biết Liễu Long Đình đến đón mình có mục đích gì khác không, nếu tôi nói tôi muốn ở bên cạnh Phượng Tổ Thiên thêm một chút thì chắc chắn anh ấy sẽ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Tôi cúp điện thoại, mặc trang phục vải gấm lộng lẫy rồi đi tìm Phượng Tố Thiên, nói rằng chiều nay Liễu Long Đình sẽ tới đón tôi, lát nữa tôi phải đi. Phượng Tố Thiên không biểu hiện ra vẻ quấn quýt như trước kia, mà hơi nản lòng nói rằng hôm qua Liễu Long Đình đưa tôi tới đây, anh ta đã biết chắc hôm nay Liễu Long Đình sẽ đến đón tôi về.

Tôi tò mò hỏi sao anh ta lại biết? Phượng Tố Thiên cười nhìn tôi: “Nếu cô là vợ tôi thì tôi cũng yên lòng cô ở bên cạnh người đàn ông khác quá lâu. Cho dù thân thiết đến mấy, nếu xảy ra chuyện như vừa rồi, chúng ta mà không nhịn được thì chắc chắn đầu Liễu Long Đình sẽ đẩy sừng.”

Phượng Tố Thiên ra vẻ thoải mái nói như vậy, tôi lập tức đánh lên người anh ta, nói nếu anh ta còn dám nhắc lại chuyện vừa rồi thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ta. Phượng Tổ Thiên bị tôi đánh cũng không né, giơ tay chỉnh sửa lại mũ quan trên đầu tôi, bảo tôi đừng lộn xộn, nếu lớp trang điểm bị hòe, tóc bị rối thì lát nữa mấy người tới dự điển lễ vào chỗ của tôi sẽ cười nhạo tôi.

Lúc này nhân viên làm việc đang chuẩn bị đèn lồng hoa tươi cần dùng cho điển lễ, cả ngôi miêu chỉ cần một buổi sáng đã mua đủ giăng đèn kết hoa, nhìn náo nhiệt như sắp kết hôn. Sáng nay Phượng Tổ Thiên cũng đã hứa hẹn với những người tới tham dự điển lễ là có thể thấy mặt tôi, dính phúc khí gì đó. Mặc dù sau khi Phượng Tổ Thiên làm thần hoàng đã khác trước rất nhiều, nhưng điểm này vẫn giống hệt như trước kia, kiểm được đồng nào thì đều kiếm hết, còn bảo là phúc khí nữa chứ. Có điều đối với dân chúng mà nói, được thấy mặt thần linh chính là phúc khí lớn nhất, bởi vì họ không thể thấy. Cho nên thằng bé hôm qua thấy Phượng Tố Thiên với tôi ở bên cạnh nhau chính là người may mắn trong mắt họ, bởi vì những người đầu thai sang kiếp khác, kiếp trước có khả năng là thần tiên trên trời, lợn dưới mặt đất. Nếu là tiên trên trời thì đầu thai sẽ giữ lại thiên nhãn, chỉ bị lây dính chút nhân khí trần gian, thiên nhãn khép lại chậm, mãi cho tới trước mười tuổi vẫn có thể thấy quỷ thần. Cho nên mọi người đều sẽ ủng hộ những đứa trẻ có thể thấy thần tiên. Không thì đứa trẻ kia vừa nói vậy, sáng hôm sau làm gì có nhiều người tới nói muốn lập bài vị cho Thành Hoàng Nương Nương?



Điển lễ vào chỗ vẫn khá đơn giản đối với tôi, đơn giản đến mức nhàm chán, chỉ cần mặc trang phục lộng lẫy, che mặt ngồi bên cạnh tượng thành hoàng, tiếp thụ mọi người vái lạy là được. Hơn nữa chỉ có một buổi sáng để mọi người đi thông báo, không có quá đông người tới, khoảng hai giờ chiều, mọi người đã giải tán hết rồi.

Liễu Long Đình cũng sắp tới, tôi không thể để anh ấy phát hiện tôi quang minh chính đại làm Thành Hoàng Nương Nương. Chẳng qua khi tôi đang định thừa dịp trong miếu không có người mà lén lút đi xuống thì bỗng một người cao lớn bước vào miếu. Thấy bóng người này, tôi lập tức kích động nhìn ra ngoài, đúng là Liễu Long Đình. Có trời mới biết sao anh ấy lại tới sớm như vậy. Lúc Liễu Long Đình đến, ban đầu còn thấy kỳ lạ, nhìn một hồi mới nhận ra là tôi, lại nhìn bài vị bày trên bàn thờ, hỏi tôi sao mới một ngày không gặp mà tôi lại lên làm Thành Hoàng Nương Nương rồi?

Tôi đang nghĩ cách giải thích với Phượng Tổ Thiên thì Phượng Tổ Thiên lại bay xuống từ tượng Thần Thành Hoàng, đứng bên cạnh tôi giải thích với Liễu Long Đình: "Hôm qua có một đứa trẻ bướng bỉnh thấy tôi với bé Bạch đang trò chuyện, liền cho rằng cô ấy là Thành Hoàng Nương Nương, cho nên hôm nay có tín đồ chuyên mang bài vị tới đây. Tôi thầm nghĩ sớm muộn gì bé Bạch cũng sẽ tu tiên, thành Thượng Phương Tiên nên tiếp nhận hương khói trước cũng không có hại gì. Cho nên mới kêu bé Bạch đồng ý nhận chức vị Thành Hoàng Nương Nương. Không báo trước cho cậu, thật lòng xin lỗi nhé."

Phượng Tổ Thiên rất chân thành nói chuyện với Liễu Long Đình. Nhưng Liễu Long Đình lại lạnh lùng liếc nhìn Phượng Tố Thiên như thể đã nhìn thấu anh ta, hừ lạnh noi: “E rằng chuyện này cũng chẳng đường hoàng được như anh nói đâu nhỉ."

“Liễu Long Đình!" Tôi kéo tay Liễu Long Đình. Hôm qua rõ ràng là anh ấy đưa tôi tới chỗ Phượng Tổ Thiên, dù gì đi nữa Phượng Tố Thiên cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi, tôi cũng không xảy ra chuyện gì với Phượng Tổ Thiên, tôi kêu Liễu Long Đình đừng hùng hổ như thế.

Liễu Long Đình cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi khó chịu, kéo tay tôi xuống, thờ ơ nói mau thay quần áo đi, chúng ta cần phải rời đi. Tôi nhìn Phượng Tổ Thiên bằng ánh mắt xin lỗi, Phượng Tổ Thiên khẽ lắc đầu với tôi, ra hiệu không sao đâu, sau đó cùng tôi vào hậu viện thay quần áo, đưa tôi đến trước cửa miếu, bảo chúng tôi đi đường cẩn thận.

Phượng Tố Thiên thật sự thay đổi rất nhiều. Nếu là trước kia thì chắc chắn anh ta sẽ cãi cọ mấy câu với Liễu Long Đình, nhưng bây giờ Liễu Long Đình nói gì anh ta cũng không cãi lại. Khoảng thời gian tôi không ở bên cạnh anh ta, không biết mỗi ngày anh ta lặp đi lặp lại một việc thì buồn khổ cỡ nào, hoặc là sự chênh lệch quá lớn giữa quá khứ và hiện tại có khiến anh ta cảm thấy thích nghi không? Anh ta hy sinh vì tôi lớn đến thế mà chỉ may áo gả cho người, tôi chưa từng trải qua cảm giác này nên không thể hiểu anh ta.


Chẳng qua lúc Liễu Long Đình rời đi thì không kêu Phượng Tố Thiên bỏ bài vị của tôi đi. Sau khi lên xe, Liễu Long Đình chỉ lo lái xe chứ không nói chuyện với tôi. Anh ấy im lặng khiến tôi rất xấu hổ, cứ có cảm giác như mình đã làm sai chuyện, cho nên tìm đề tài hỏi Liễu Long Đình rằng sao anh ấy lại điều tra được là Anh Cô?


Tôi hỏi cái gì Liễu Long Đình trả lời cái đó, nói với tôi rằng anh ấy vốn nghi ngờ là bà nội tôi làm, nhưng sau đó phát hiện chuyện này liên lụy tới rất nhiều thứ khác, bà nội tôi không có khả năng làm vậy, cho nên thử điều tra người mà mẹ con Vương Tứ Quý đã gặp. Trong vòng một hai ngày này, họ đã từng gặp Anh Cô, hơn nữa Anh Cô còn cho họ một khoản tiền, kêu họ gây sự với tôi và Liễu Long Đình, bôi nhọ tôi, bôi nhọ tiên gia.


"Tại sao bà ta lại làm vậy? Chẳng phải chính bà ta cũng cúng Hồ Tiên sao?" Hơn nữa nghe bà ta nói thì bà ta còn rất yêu Hồ Tiên, hơn nữa yêu say đắm, bởi vì trong nhà bà ta chỉ cúng mỗi một mình Hồ Tiên. Ai mà chẳng biết chuyện này. Tính tình và độ lượng của tiên gia đều rất hẹp hòi, dù sao mỗi lần tôi nhận tiên gia mới thì Liễu Long Đình đều sẽ bất mãn.


Liễu Long Đình quay sang nhìn tôi: “Vì yêu sinh hận, yếu càng sâu thì hận càng mãnh liệt, vẫn trả giá mà không được hồi báo nên tâm lý vặn vẹo, cho nên tôi mới không muốn em có quá nhiều khúc mắc tình cảm, không muốn em với Phượng Tố Thiên thân thiết qua lại với nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK