Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể nào! Chung quy Phượng Tổ Thiên là người rất dễ hiểu, hơn nữa tôi cũng chưa từng cho anh ta hy vọng gì, cho nên anh ta sẽ không như Anh Cô. Chẳng qua tôi vẫn rất tò mò về tình cảm của Anh Cô dành cho Hồ Tiên, lúc trước bà ta nói rằng Hồ Tiên đã hại chết chồng bà ta, có phải là vì lý do này nên Anh Cô vẫn căm hận Hồ Tiên không?

Tôi không tiếp lời Liễu Long Đình mà hỏi anh ấy rằng anh ấy có biết gì về câu chuyện tình cảm của Anh Cô với Hồ Tiên không? Thấy tôi không có tâm tư trả lời câu hỏi của mình, Liễu Long Đình cũng không muốn trả lời tôi, bảo tôi đừng hỏi anh ấy, bây giờ anh ấy đang không vui, lười nói chuyện với tôi.

Tôi quay sang trề môi, không hỏi thì không hỏi.

Thị trấn mà chúng tôi muốn tìm Anh Cô ở ngay bên cạnh huyện Hạ Đường. Liễu Long Đình tìm Anh Cô theo khí tức của bà ta, đi vòng vèo bảy tám lần, thấy một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ngồi trong đình nghỉ mát ở công viên. Người phụ nữ này mặt mày có phần giống Anh Cô, nhưng trẻ hơn Anh Cô rất nhiều, thoạt nhìn như đang biểu diễn tạp kỹ, dựng một tấm biển xem xiếc thú ngoài đình nghỉ mát. Người phụ nữ này dắt một con hồ ly trắng to như chó, dây thừng cột chặt trên cổ hồ lỵ. Hình như đã lâu rồi con hồ ly này không được tắm rửa, bộ lông trắng muốt bẩn thỉu như giẻ lau, đẳng sau hồ ly là những con vật khác như chó mèo.


“Chúng ta tìm nhầm rồi à?" Tôi quay sang hỏi Liễu Long Đình. Không biết có phải Liễu Long Đình còn đang giận vì tôi không dỗ dành anh ấy hay không mà không để ý tới tôi, chỉ nhìn chằm người phụ nữ đang biểu diễn xiếc thú kia, vẻ mặt phức tạp.

Thấy vẻ mặt phức tạp của Liễu Long Đình, tôi đoán được chút gì đó, có lẽ Liễu Long Đình nghi ngờ người phụ nữ này chính là Anh Cô. Nhưng nếu là bà ta thì dù lợi hại đến mấy cũng chỉ là người trần mắt thịt, sao có thể trở nên trẻ trung xinh đẹp như vậy?

Người phụ nữ kia chú ý thấy tôi với Liễu Long Đình, đứng dậy bắt đầu mời gọi người chung quanh: “Mau tới xem xiếc thú đi, mấy con thú của tôi kêu gì chúng nó cũng biết, 30 ngàn một lần, mau tới xem đi!" Nói rồi, cô ta cầm một cái bát đặt trước mặt tôi với Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nhìn cô ta, không có bất cứ hành động bỏ tiền nào. Tôi chưa bao giờ thích xem xiếc thủ nên cũng không cho. Có điều người bên cạnh tôi lại lấy ra 30 ngàn, sau đó nói với người phụ nữ này: “Kêu con hồ ly kia nhào lộn mấy vòng đi.”

"OK!" Người phụ nữ nhận tiền, kéo dây xích cổ của con hồ ly, giận dữ mắng: “Nghe thấy chưa? Nhào lộn đi!"

Con hồ ly trông rất ốm yếu, vẫn nằm bò trên mặt đất không thể nhúc nhích. Anh Cô thấy hồ ly không nhúc nhích thì kéo dây thừng thật mạnh, cầm gậy đánh lên người hồ ly: “Tao bảo mày nhào lộn thì nhào lộn đi, đây là mày nợ tao! Mày không trả hết! Mau nhào lộn cho tao!"

Cây gậy đánh từng phát khiến tôi nghe thấy cả tiếng gậy đánh vào xương. Tôi nhìn mà đau lòng, muốn kéo Liễu Long Đình đi, nhưng Liễu Long Đình vẫn nhìn con hồ ly với người phụ nữ kia, không hề nhúc nhích. Tôi thầm mắng Liễu Long Đình sao lại biến thái như vậy? Chính mình là động vật mà còn thích xem trò này? Có điều Liễu Long Đình không đi thì tôi cũng không thể đi, cho nên đứng lại xem với anh ấy, Con hồ l bị đánh bỗng nhiên như hồi quang phản chiếu, chợt đứng lên nhào lộn mấy cái như con người, làm xong thì lại ngã xuống mặt đất, không ngóc đầu lên được.

Thấy con hồ ly lại nằm bêt xuống đất không dậy được, người phụ nữ này áy náy nhỏ giọng nói xin lỗi người phụ nữ mới cho cô ta 30 ngàn, nói hôm nay hồ ly bị ốm cho nên không nhào lộn được, sau đó còn nói ngọt mấy câu. Cũng chỉ là 30 ngàn mà thôi, hồ ly đã nhào lộn mấy vòng rồi, số tiền này cũng coi như đáng giá. Nhưng vì người phụ nữ này nói xin lỗi nên người đàn ông này cảm thấy mình thượng đẳng hơn, ông ta vốn không coi trọng 30 ngàn, nhưng người phụ nữ nói xin lỗi nên ông ta lại thấy mình tài trí hơn người, bật cười nói: “Nói xin lỗi vô ích, cô làm vậy là lừa tiền, đền tiền đi, bố mày không xem nữa!"

Nói xong, người đàn ông này suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Không muốn đền tiền cũng được, trừ phi cô kêu mấy con thú này biểu diễn trò giao phối cho tôi xem, tôi sẽ không cần cô đền tiền nữa."

Đúng là trên thế giới này người nào cũng có. Tôi thấy người đàn ông này mà còn muốn đánh ông ta một trận. Ông ta muốn xem giao phối thì phải biểu diễn giao phối cho ông ta hả? Động vật không phải là sinh mệnh sao? Động vậy thì không có tôn nghiêm sao?



Nhưng người phụ nữ này cũng hạ tiện, vừa nghe người đàn ông này nói muốn xem động vật giao phối thì lập tức lấy một chó với một con mèo trong lồng sắt ra, bảo sẽ cho mọi người xem trò mới mẻ. Cũng không biết cô ta dùng phép thuật gì mà con chó với con mèo kia thực sự giao phối ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này khiến tôi rất ghê tởm. Rất nhiều cô gái cũng như tôi, đều không nhịn được muốn bỏ đi. Người phụ nữ kia thấy chúng tôi muốn đi thì mau chóng giữ chúng tôi lại, nói: "Mọi người đừng vội đi, tôi còn có thứ mới lạ hơn cơ, chó với mèo tính cái gì, tôi còn có thể cho người với rắn giao phối cơ" Lúc nói câu này, người phụ nữ đó cười lạnh nhìn tôi với Liễu Long Đình.

Tôi bị cô ta nhìn rất khó chịu, ánh mắt này giống hệt như Anh Cô, nếu không phải người phụ nữ này trẻ trung xinh đẹp thì tôi sẽ thật sự cho rằng cô ta là Anh Cô.

Đám người chung quanh muốn đi vừa nghe người phụ nữ kia nói vậy thì nhất thời hứng thú, nhao nhao cho tiền, bảo cho họ nhìn xem. Đôi khi nhân tính chính là như vậy, nói rằng chuyện đó đáng xấu hổ, phải đàn áp, nhưng trong lòng mỗi người đều có một con ác quỷ

Người phụ nữ kia nhận tiền, thật sự lấy ra một con búp bê như thật, hơn nữa lấy một con rắn quấn lên người búp bê. Tư thế này giống hệt lúc Liễu Long Đình quấn tôi. Tôi nhìn mà thấy rất xấu hổ, dạ dày quặn thắt, người chung quanh lại xem rất thích.

"Kích thích lắm đúng không? Đây chỉ là giả thôi, trong đám đông chúng ta có một con rắn với một ả đàn bà thường xuyên làm đó. Con rắn kia là tiên gia, ả kia là đệ tử xuất mã của con rắn, chúng vừa hạ lưu vừa dơ bẩn, súc sinh dù tu luyện thành tiên thì vẫn là súc sinh! Mọi người xem con chó dưới chân tôi đây, trước kia hắn ta là Hồ Tiên của tôi, thấy gì chưa? Bây giờ thành con chó thế này đây.” Nói tới đây, người phụ nữ kia đá con hồ ly, đọc mấy câu chủ ngữ, một luồng khó trắng bay ra từ trong người Hồ Tiên, một người đàn ông tóc dài rối bù thống khổ ôm ngực xuất hiện trước mặt chúng tôi. Người đàn ông đó vốn mặc một chiếc áo da cáo trắng, nhưng bây giờ áo choàng đã bị dính bẩn như nhặt từ trong đống rác, lớp da dày vây quanh trên cổ, để lộ gương mặt sạch sẽ như ngọc.

Hồ ly đột nhiên biến thành người khiến đám đông hoảng sợ hét toáng lên, vội vàng chạy tử tán. Sau khi đám người kia rời đi, Liễu Long Đình nhìn người phụ nữ đó, hừ lạnh: “Bà làm nhục thần linh như vậy, không sợ bị báo ứng à?"

“Làm nhục thần linh?" Người phụ nữ. đó nở nụ cười: “Anh Cô tôi đây làm nhục thần linh sao nhiều bằng con đàn bà bên cạnh cậu?”

Quả nhiên là Anh Cô! Nhưng nếu cô ta là Anh Cô thì sao lại trở nên trẻ tuổi như vậy?


Anh Cô thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt khó tin thì cười đi về phía tôi: “Sao vậy họ Bạch? Có phải tôi trở nên trẻ tuổi xinh đẹp nên cô không biết tôi không?"


"Sao bà lại biến thành thế này?" Tôi hỏi Anh Cô.


Anh Cô giơ hai tay lên, nói: “Tôi ăn hết tinh nguyên của con hồ ly kia, cho nên tôi biến mình thành trẻ trung xinh đẹp như lúc mới gặp hắn ta. Cô nhìn xem, tôi xinh đẹp chưa?"


Nói tới đây, Anh Cô hài lòng sờ mặt mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, lại nói với tôi: “Đúng rồi, tôi còn chuyện muốn báo cho cô, đêm qua tôi thấy Liễu Long Đình với một người phụ nữ khác ở bên cạnh nhau, tình chàng ý thiếp, không biết cô có quen người phụ nữ đó không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK