Sau khi trở thành người, dáng vẻ của Liễu Long Đình chỉn chu hơn rất nhiều, bởi vì thân xác của Phượng Tổ Thiên đã được Liễu Long Đằng nhặt về và đang ở nhà họ Liễu, nên linh hồn của Phượng Tổ Thiên muốn nhập vào thân xác của mình thì nhất định phải đi đến nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu vẫn giống như trước đây, nhà bọn họ không vì Liễu Long Đình trở thành giáo chủ mà trở nên nguy nga, tráng lệ hơn. Khi Liễu Long Đình trở về nhà thì anh ấy cũng không có một chút kiêu ngạo nào, anh ấy vẫn giống hệt như trước đây,
luôn khiến người ta vô cùng thoải mái. Liễu Liệt Vân nghe thấy tiếng bước chân của mấy người chúng tôi thì từ trong phòng đi ra chào hỏi, nét mặt cô ấy rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy tôi, cô ấy lập tức đi tới và nằm lấy cổ tay tôi rồi nói chuyện.
Lần trở lại này, tôi sẽ ở nhà vài ngày xong mới đi, giờ đây Liễu Long Đình đã trở thành giáo chủ rồi nên có rất nhiều thời gian để giúp tôi. Nhìn thấy bộ dạng của Liễu Liệt Vân thì có vẻ như cô ấy không hề biết chuyện gì giữa tôi và Liễu Long Đình.
Trước đây, tôi nghĩ rằng tôi và Liễu Long Đình đang gặp rắc rối về thân phận của chính mình, tất cả yêu ma quỷ quái trên thế giới này đều biết đến thân phận của tôi. Nhưng những người biết thân phận của tôi chỉ có những người xung quanh tôi mà thôi, thậm chí Thần Chung Quỳ cũng chỉ biết là muốn bắt tôi nhưng lại không hiểu lý do tại sao phải bắt tôi.
Tôi đoán thân phận của tôi không phổ biến đến mức ai cũng biết. Bọn họ muốn che giấu thân phận của tôi và bắt tôi đi, chắc chắn là trong chuyện này phải có điều gì đó cấm kị.
Có thể Tiên gia đã thông báo trước cho Liễu Liệt Vân cho nên khi Liễu Liệt Vân nhìn thấy Phượng Tổ Thiên thì cô ấy tỏ ra thân thiện và nói mấy ngày trước Liễu Long Đằng đã đi Thần phủ để tìm Liễu Long Đình, và cậu bé đã nhìn thấy anh ta nằm trên mặt đất nên đã kéo thân xác anh ta trở về. Nếu không khi trời tối thì anh ta nhất định sẽ bị Tiên gia ném đi, hơn nữa trên núi có rất nhiều yêu quái muốn tranh giành làn da tốt của anh ta.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì Liễu Kiều Nhi và Liễu Long Đảng từ trong nhà đi ra, Liễu Kiều Nhi rất vui khi gặp tôi. Cô bé muốn hỏi tôi xem tôi đã đưa bông hoa của cô bé cho Hư chưa, nhưng thấy người lớn đều vây quanh tôi nên cô bé không hỏi nữa.
Không hỏi tôi được nên cô bé đi theo Phượng Tổ Thiên và nói rằng việc Liễu Lòng Đảng làm hữu ích nhất từ nhỏ đến giờ chính là đưa thân xác Phượng Tổ Thiên về nhà. Sau đó Liễu Kiều Nhi lại so sánh với tôi rồi nói một tràng, hỏi xem quan hệ của tôi và Phượng Tổ Thiên là như thế nào, chúng tôi đã đi đầu làm gì vào những ngày này? Cô bé hỏi về tình hình của bông hoa, sau khi nghe tin tôi đã giao bông hoa đó cho Hư thì cô bé gần như nhảy lên vì hạnh phúc, nhưng tôi không nói với Liễu Kiều Như chuyện Hư đem bông hoa đó đặt trên gương, và chiếc gương này đã bị Thần Núi lấy mất.
Linh hồn của Phượng Tổ Thiên cần xác nhập
vào cơ thể và anh ta cần sự trợ giúp của ai đó. Liễu Liệt Vân và Liễu Kiều Nhi đã kéo tôi để trò chuyện. Lúc này chỉ có Liễu Long Đình là có thể giúp linh hồn của Phượng Tố Thiên trở lại chỗ cũ.
Khi tôi trò chuyện với Liễu Liệt Vân trong đại sảnh, thì cô ấy khen rằng quần áo của tôi trông rất đẹp.
Lúc này, bỗng một Tiên gia bước vào bảo rằng bên ngoài có khách đến nhưng không biết là ai, không phải thần cũng không phải quỷ, và cũng không thấy rõ thân phận.
Núi Trường Bạch đa số là Tiên gia, rất ít thần ma lui tới, Liễu Liệt Vân nghe báo cáo xong liền đi ra ngoài xem, tôi cũng đi theo cô ấy ra ngoài thì nhìn thấy Thần Núi đang đứng đó.
Lúc này quần áo của anh ta cũng đã thay đổi, không còn uy nghiêm trang trọng như khi mời Chuyên Húc nữa, bây giờ trông anh ta vô cùng dịu dàng, ôn hoà, khuôn mặt tuấn tú và tinh xảo. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc bích, dáng người anh ta rất cao và điều đặc biệt là cho dù anh ta mặc bất kỳ bộ quần áo nào trên người trông cũng rất ưa nhìn.
Thần Núi trước kia đã từng hại Liễu Long Đình vậy mà hôm nay lại dám ngang nhiên đến nhà anh ấy, chẳng lẽ anh ta không sợ Liễu Liệt Vân đưa anh ta lên núi Trường Bạch rồi bị các Tiên gia đánh cho hồn bay phách tán sao? Điều đáng thương là Thần Núi yếu đến nỗi Tiên gia cũng không phân biệt được anh ta có phải là thần hay không.
Lúc trước Liễu Liệt Vân cùng Thần Núi đánh nhau, bây giờ Liễu Liệt Vân nhìn thấy Thần Núi đột nhiên tới thăm thì biểu hiện có chút vui mừng. Nhưng cô ấy cũng có chút cảnh giác và thắc mắc tại sao Thần Núi lại đến nhà họ Liễu.
Thân Núi liếc nhìn Liễu Liệt Vân và tôi, sau đó bình tĩnh nói: "Tôi đến đây để tìm cô ấy."
Thần Núi nói xong lời này sau, Liễu Liệt Vân lập tức ngăn tôi lại sau lưng và nói với Thần Núi: "Thần Núi, người có thù với anh chính là tôi, muốn tìm thì cứ tìm tôi, anh đừng có làm hại người vô tội. Bạch Tô không làm gì cả, nếu anh cứ nhất quyết xông vào thì tôi sẽ gọi người ra đánh anh.
Liễu Liệt Vân luôn là một người chị em tốt, nhưng Thần Núi không hề nghe lời của Liễu Liệt Vân mà anh ta lấy chiếc quạt của mình ra rồi đập nó về phía tôi.
Toàn bộ cơ thể của tôi bỗng trở nên nặng trĩu, tôi sờ lấy bồ tay mình thì cảm thấy da thịt mềm mại, Thần Núi đã giúp thân thể của tôi trở về rồi.
Liễu Liệt Vân nhìn thấy Thần Núi giúp tôi lấy lại thân thể thì lập tức quay đầu lại hỏi tôi với Thần Núi rốt cuộc có quan hệ gì. Tôi nhất thời không giải thích được, đúng lúc này có tiếng bước chân của Liễu Long Đình truyền đến và giọng nói phía sau chúng tôi: "Bạch Tô và Thần Núi là bạn." Liễu Long Đình đã giải thích giúp tôi.
Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình và Phượng Tổ Thiên đang ở bên cạnh anh ấy, linh hồn của Phượng Tổ Thiên đã chịu rất nhiều thương tích ở âm phủ và sau khi đi một quãng đường dài như vậy thì khi linh hồn trở lại thể xác có chút không chống đỡ nổi, một tay anh ta vịn khung cửa, tay còn lại thì che ngực.
Tôi thấy Phượng Tổ Thiên như vậy nên đã qua đỡ anh ta, Thần Núi nhìn thấy Phượng Tổ Thiên đã trở về hình dáng cũ, chỉ cần anh ta ở đây bên cạnh tôi thì cũng sẽ giống chúng tôi đi thu thập yêu quái.
Thấy tôi và Phượng Tổ Thiên chưa chết, vì vậy Thần Núi cầm quạt đi sau Liễu Liệt Vân rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn đã chăm sóc cho cô ấy, sau đó ra hiệu cho tôi một cái và xoay người muốn rời đi.
"Chờ chút, chờ một chút.” Liễu Liệt Vân bỗng gọi Thần Núi lại.
Thần Núi không còn dữ tợn nhuệ lúc thức dậy, hình tượng bây giờ của anh ta có thể nói là nhắc nhặn, Liễu Liệt Vân gọi anh ta lại, anh ta cũng dừng lại và quay đầu nhìn Liễu Liệt Vân.
“Thần Quân, anh có thích ai hông?” Liễu Liệt Vân hỏi Thần Núi, hơn nữa còn đổi tên cho anh
ta.
Nếu một cô gái hỏi chàng trai rằng anh ấy có thích ai không thì đa số là cô ấy thích người đàn ông này, Liễu Liệt Vân không phải là thích Thần Núi chứ?
Tôi cảm thấy vô cùng khó tin, Liễu Liệt Vân vừa ý với Thần Núi ở chỗ nào chứ? Có lẽ cô ấy chưa từng nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Thần Núi mà thôi, hơn thế nữa tính tình anh ta cũng vô cùng bất thường, nếu cô ấy biết những điều này chắc chắn sẽ không thích anh ta nữa.
Thần Núi có lẽ không nghĩ rằng Liễu Liệt Vân sẽ hỏi anh ta câu này nên đã liếc nhìn tôi một cách khó hiểu, sau đó anh ta nói với Liễu Liệt Vân: "Không có."
Khi Thần Núi nói không, Liễu Liệt Vân ngay lập tức trở nên vui vẻ, tôi đi theo anh ta ra ngoài, nhưng khi tôi vừa bước xuống cầu thang thì Liễu Long Đình đột nhiên năm thật chặt nắm lấy cánh tay của tôi, tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ấy thì vẻ mặt anh ấy tràn đầy sự lo lắng và bất đắc dĩ đối với tôi, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là buông tay ra để tôi và Thần Núi đi ra ngoài.
Tôi không biết tại sao lúc này Liễu Long Đình lại buông tha cho tôi như vậy, lúc nãy khi anh ấy giữ lấy cánh tay tôi thì trong lòng tôi đột nhiên có chút luyến tiếc không muốn rời đi, tôi muốn cùng anh ấy sống với nhau suốt đời ở ngôi nhà này. Quá khứ chỉ như một giấc mơ, tôi không thể lặp lại giấc mơ lần thứ hai.
Trên đường xuống núi, bởi vì sức khỏe của Phượng Tổ Thiên không tốt, nên tôi chỉ có thể cùng anh ta từng bước đi xuống.
Thần Núi ở phía trước nhìn thấy tôi đang đỡ Phượng Tổ Thiên thì cũng không có ý định đến hỗ trợ, khiến tôi thật sự bực tức, tôi to giọng hỏi anh ra rốt cuộc có chút tình đồng đội nào hay không? Anh ta là một người đàn ông to lớn như vậy mà không biết đến để giúp đỡ một chút à?
Thần Núi nghe tôi gọi anh ta thì quay đầu lại