Tôi nhớ đến những lời mà Nữ Hi nói với tôi, cô ta để tôi trở lại vị trí cũ, cứu vớt thế giới này, nhưng chính tôi cũng nghi ngờ bản thân tôi có năng lực này hay không.
“Hồn phách của cháu phát triển ra thân thể mới rồi, vậy cháu có pháp lực không?”
Tôi hỏi chú Hoàng.
“Tất cả tu vi của cháu đều sẽ tiêu hao ở trên thân thể của cháu, cho nên cháu phát triển ra thân xác tuy rằng nói đã không phải là người, nhưng cũng không khác gì so với con người, không có pháp lực gì, nhưng ngược lại bản thân cháu có thể tu luyện. Tuy nhiên những điều tối hôm qua cháu nói qua với chú, chính bởi vì như vậy mới là một cơ hội chuyển bại thành thắng của cháu”
Chuyển bại thành thắng? Bây giờ thiên hạ cũng sắp bị Liễu Long Đình thống nhất rồi, tôi còn có thể làm thế nào để chuyển bại thành thắng đây. Hơn nữa bây giờ Liễu Long Đình đã lợi hại như vậy rồi, cộng thêm anh ta lại có đỉnh tạo vật, cho dù tôi tu luyện cũng phải bắt đầu lại một lần nữa, vậy phải tu luyện đến ngày tháng năm nào mới có thể đánh thắng được Liễu Long Đình chứ?
Vốn dĩ tức giận và oán hận Liễu Long Đình, đến giờ phút này rồi cho dù tôi có thể trọng sinh cũng không thể không khuất phục trước sự thật trước mắt. Nhưng nếu tôi thật sự cứ như vậy mà chết đi, tôi lại không cam lòng. Tôi còn chưa bắt anh ta trả một cái giá thật đắt làm sao tôi có thể yên tâm chết đi chứ?
Trong mấy ngày kế tiếp, chúng tôi đều trôi qua ở trong phòng nghỉ ngơi của chú Hoàng. Khi nói đến bà nội của tôi, tuy chú Hoàng rất buồn nhưng dường như ông ấy cũng hiểu rõ quy luật sống chết, chỉ cần hồn phách còn chưa tiêu tan, ba năm nửa năm bà nội sẽ lại đầu thai chuyển thế. Chẳng qua hôm nay thần Đông Hoàng đã phá bỏ quy luật tam giới, không biết vợ của ông ấy còn có thể trở về nhân gian được hay không.
Khi chú Hoàng nói những lời này giọng điệu rõ ràng lộ ra vẻ cô đơn.
Nhìn ra được chú Hoàng lo lắng cho trật tự của tam giới, tôi cũng muốn giúp chú Hoàng làm cho bà nội sống lại. Có điều cho dù lúc này dục vọng muốn sống của tôi rất lớn nhưng mỗi ngày tôi đều ở trong chiếc bình này, mỗi ngày đều có sự bảo vệ của Phượng Tố Thiên và Lạc Thần, tôi hoàn toàn không biết bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn ra ngoài nhìn xem, tôi muốn xem xem thể đạo này rốt cuộc đã bị Liễu Long Đình lăn qua lăn lại thành cái diện mạo gì rồi?
Khi tôi nói với Phượng Tố Thiên bảo anh ta đưa tôi ra ngoài, Phượng Tố Thiên tỏ ra hơi kinh ngạc lập tức nói với tôi không được. Nghe nói Liễu Long Đình đã chiếm được Thiên giới và Cửu Trùng Thiên rồi, mấy ngày nay vừa đúng lúc anh ta sẽ từ trên trời xuống dưới, nếu bị anh ta bắt gặp thì những cố gắng của mấy người chúng tôi đều sẽ uống phí hết.
Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc Liễu Long Đình ném tôi cho thần núi dáng vẻ tuyệt tình đó không có một tia hối hận lưu luyến, đầu cũng không quay lại cứ thể bước đi, lúc còn sống anh ta đưa tôi vào chỗ chết, đã chết rồi thì tôi làm sao còn phải sợ anh ta chứ?
“Anh đưa tôi đi là được rồi, tôi chỉ muốn nhìn xem bên ngoài đã biến thành cái dạng gì thôi? Mỗi ngày tôi đều ngây người ở trong này như vậy, cho dù tôi muốn phát triển thân hình của mình lớn thêm cũng làm không được.”
Phượng Tố Thiên vẫn còn hơi lo lắng cho vấn đề an toàn của tôi, ngược lại Lạc Thần sảng khoái hơn Phượng Tố Thiên rất nhiều, khá nghe theo mệnh lệnh của tôi. Anh ta bắt đầu giễu cợt Phượng Tố Thiên: “Hi Nhi thật không dễ dàng mới bảo vệ được hồn phách, bây giờ Hi Nhi muốn đi ra ngoài một chút, cậu cũng không đưa Hi Nhi đi sao? Nếu cậu không đưa đi vậy thì tôi đưa cô ấy đi nhé”
Lời này của Lạc Thần rõ ràng là đang so sánh lời nói của Phượng Tố Thiên giống như chó bảo vệ phân. Bị Lạc Thần khích bác, Phượng Tố Thiên lập tức ôm lấy chiếc bình đang đứng tôi giấu ở sau lưng, vừa nói vừa đưa tôi ra ngoài: “Ai nói tôi không mang chủ nhận ra ngoài chứ, bây giờ tôi đưa cô ấy ra ngoài cậu cũng đừng miệng già chiếm tiện nghi của chủ nhân. Nếu không phải bây giờ chủ nhân đang gặp nạn, cậu còn phải kêu chủ nhân một câu Cửu Trùng Thiên Đế đấy.”
Nhìn dáng vẻ bảo vệ chủ nhân của Phượng Tố Thiên, tôi cũng cảm thấy hơi buồn cười lại không được tự nhiên. Lúc anh ta đưa tôi ra ngoài, anh ta đã thay đổi một diện mạo và trang phục khác cho mình, nói với tôi sau này đừng kêu Lạc Thần vẫn luôn gọi tôi Hi Nhi Hi Nhi, một chút cũng không đặt tôi vào trong mắt, anh ta vừa nghe là cảm thấy tức giận.
Vốn dĩ tôi cho rằng Phượng Tố Thiên sẽ khá hận tôi, dù sao trước kia tôi vì Liễu Long Đình hết lần này tới lần khác vô tình làm tổn thương anh ta. Nhưng bây giờ tôi lại nhìn anh ta, anh ta hình như lại nhớ tới đoạn thời gian chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, tính trẻ con giống nhau, nhìn thấy tôi chịu không nổi chút xíu uất ức vì bị người ta bắt nạt.
Cũng không biết có phải Phượng Tố Thiên thật sự đã buông bỏ được tình cảm với tôi hay không, nhưng cho dù nói như thế nào lần này anh ta lại cứu tôi. Tôi nên nói một câu xin lỗi với anh ta, tôi không trả lời câu anh ta mới vừa nói với tôi, mà ngược lại nói với anh ta: “Tổ Thiên, chuyện trước kia là tôi có lỗi với anh, bây giờ tôi xin lỗi anh, hy vọng anh chớ để ở trong lòng.”
Khi tôi nói xong câu này, trên mặt Phượng Tố Thiên vốn đang không vui bởi vì Lạc Thần quá thân thiết với tôi lúc này đột nhiên trở nên bình tĩnh. Tuy tôi đang ở trong bình, nhưng chiếc bình này được chế tạo rất đặc biệt, để tôi ở trong bình đen thui cũng vẫn có thể nhìn được tất cả mọi thứ bên ngoài, còn có vẻ mặt của Phượng Tố Thiên.
“Giữa chúng ta đều có cái gì xin lỗi với không xin lỗi chứ. Trên thế giới này đối với cô mà nói, làm bạn với cô lâu nhất trừ thần Đông Hoàng ra thì chính là tôi, còn đối với tôi mà nói cô chính là duy nhất của tôi. Cho nên, trong lòng tôi, cô làm chuyện gì cũng đều đúng không cần phải xin lỗi, bởi vì tôi hoàn toàn không đặt ở trong lòng.”
Lúc Phượng Tố Thiên nói xong câu cuối cùng, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp với tôi. Tuy lúc này anh ta đã biến thành dáng vẻ của một người khác, nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng vui vẻ ban đầu của anh ta. Thật là lão yêu quái mấy nghìn năm sao? Anh ta thật biết cách chăm sóc bản thân để chính mình vẫn trẻ trung đáng yêu như vậy. Dáng vẻ thịt tươi này của anh ta lại thêm tính cách giống như chú chó trung thành, nếu thả vào trong đám người làm ngôi sao chắc chắn sẽ nhận được một làn sóng hâm mộ của các bác gái.
Có điều nói đến con người, bây giờ Phượng Tố Thiên đã đưa tôi đến khu vực nội thành. Dưới bầu trời xanh thẳm, người đi trên đường vội vã, tất cả đều giống như đúc với dáng vẻ trước khi tôi chết. Nếu như không phải Phượng Tố Thiên và Lạc Thần nói thế đạo này đã thay đổi rồi thì tôi cũng không tin. Nơi này rốt cuộc đã thay đổi chỗ nào, không phải vẫn giống như lúc trước sao?
Phượng Tố Thiên đưa tôi đi dạo từng ngóc ngách, để tránh bị người ta nghi ngờ, anh ta cũng không nói chuyện với tôi, đồng thời lúc chúng tôi đi dạo xung quanh, tôi còn liếc nhìn ti vi ở trong một vài quán nhỏ, xem tin tức phát sóng trên đó. Những tin tức này chính là cảnh tượng mấy ngày trước tôi bị ném xuống từ trên tầng, cơ thể trần trụi, bị đập xuống gạch men, mà không chỉ có tôi, còn có ba mẹ của tôi, bọn họ cũng bị chết bởi cách thức bi thảm được người ta nâng ra ngoài, xuất hiện ở trên màn hình ti vi.
Tôi không biết một người chứng kiến cảnh chính mình bỏ mạng có bao nhiêu đau khổ, nhưng khi tôi nhìn thấy tôi và người nhà của tôi bị người ta thảo luận sôi nổi, dùng một loại phương thức vô cùng đáng thương lại vừa áp bức và lăng nhục chết đi, oán hận trong lòng tôi trong nháy mắt lại giống như cỏ dại sinh trưởng tốt vừa phát triển thì không thể kiểm soát được.
Phượng Tố Thiên có thể cũng không muốn để tôi nhìn thấy những thứ này, vội vàng đưa tôi rời đi. Thật không nghĩ tới chúng tôi vừa mới xoay người đã bắt gặp cảnh tượng mấy người ở phía sau chúng tôi đang vây quanh một cô bé bảy tám tuổi. Cô bé kia rụt rè nhút nhát đứng ở giữa bọn họ nhưng lại không dám kêu lên, mà còn không 1 đợi tôi kêu Phượng Tố Thiên đi giúp cô bé kia, mấy người đó đã lập tức ùn ùn kéo đến.
Trong nháy mắt bọn họ đã nhanh chóng xấu xé cô bé ra ăn rồi, một người sống sờ sờ thoáng cái ngay cả một giọt máu cũng không còn cứ thế dần dần tan biến mất. Mà vong hồn của cô bé kia vẫn còn sững sờ đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn mấy người đã ăn cô bé, rồi nhẹ nhàng rời đi giống như không có việc gì.
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này, từ sống đến chết chỉ trong một ý niệm, hơn nữa không chỉ dừng lại ở một mình cô bé kia. Phượng Tố Thiên nói cho tôi biết, Liễu Long Đình đã biến nhân gian trở thành Quy Khu rồi, hồn phách của cô bé bị ăn này qua hai ngày nữa dưới sức mạnh của đỉnh tạo vật sẽ biến cô bé trở thành yêu quái, đến lúc đó cô bé sẽ giống như những người đàn ông vừa rồi ăn thịt cô bé, lại sẽ tiếp tục đi ăn thịt người khác.
“Vậy sau khi ăn xong người khác rồi thì sao?” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên. Phượng Tố Thiên quay đầu nhìn biển người mênh mông lướt qua bên cạnh chúng tôi, sau đó nói với tôi: “Đến lúc đó phải xem Liễu Long Đình ban hành quy định như thế nào? Nhưng mà dù sao con người vẫn nhiều hơn yêu quái, không tốn vài năm thì ăn không hết được, có lẽ Liễu Long Đình hy vọng con người mà Nữ Oa tạo ra đều biến thành yêu quái, như vậy cũng có thể thuận tiện cho anh ta quản lý.”
Nhân gian biến thành địa ngục, một bữa đại tiệc Thao Thiết bằng thịt người. Tôi đang nghĩ nếu như tôi không phải bị thần núi giết chết, có phải kết cục sau này cũng sẽ bị những yêu quái này ăn rồi không?
Tôi nhìn dòng người đi đi lại lại bên cạnh chúng tôi, nghĩ đến bọn họ rất nhanh sẽ từ người biến thành những con yêu quái, trong lòng tôi vô cùng đau đớn. Mà đúng lúc này bầu trời trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên vang lên một trận sấm sét, Phượng Tố Thiên lập tức đưa tôi trốn ở bên một góc tường, nói với tôi: “Liễu Long Đình đến rồi.”