Kiều Nhi không biết Liễu Long Đình đi làm cái gì, còn tưởng là tôi thử công lực của cô bé, tin tưởng cô bé, cho nên cực kỳ vui vẻ.
Có điều đối với huyền học của Kiều Nhi tôi coi như là nửa tin nửa không, chỉ là trước đó mấy lần tôi cũng có để cho cô bé giải thích qua vài cái, vì thế tôi mới nói với Kiều Nhi: “Đúng là anh ấy, lần này anh ba của em đi xa, chị muốn xem coi anh ấy có thuận lợi hay không thôi.’’
“Được, chị Tiểu Bạch chị chờ, em đi chuẩn bị cái này cho chị.’’
Kiều Nhi nói xong, tràn đầy sức sống bước đi, đúng lúc này Cô Hoạch Điểu đang bưng một nồi cháo lớn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy tôi, cậu ta lập tức nói với tôi có thể giúp cậu ta đặt xuống hay không. Thấy cậu ta bưng một nồi cháo lớn như thế mà cũng chỉ biết ngồi không, bộ không sợ cậu ta ôm mệt chết hay sao?
Cô Hoạch Điểu cái con chim này, thật sự là rớt mấy cái đầu cũng chưa sửa được tật xấu này của cậu ta, thế nên tôi cực kỳ không tình nguyện đứng dậy, ôm nồi cháo trong tay của cậu ta qua. Nhưng mà lúc tôi đưa tay ra bưng cháo, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, chính là chuyện liên quan tới trái tim của tôi, tôi bèn hỏi Cô Hoạch Điểu: “Bây giờ cậu có biết trong lòng của tôi đang suy nghĩ cái gì hay không?”
Cô Hoạch Điểu nghe thấy tôi nói cái này, tưởng rằng tôi không muốn chiếu cố giúp đỡ cậu ta, vì thế cậu ta lập tức trợn mắt liếc tôi một cái, nói với tôi: “Cô thậm chí còn không có trái tim, tôi làm sao biết được cô đang suy nghĩ cái gì chứ?”
“Cậu không cần gạt tôi, gần đây tôi luôn có một loại cảm giác rằng có ai đó đang rình coi trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, ngoài cậu ra thì còn có thể là ai nữa đây?”
Tôi bắt đầu giội nước bẩn lên người Cô Hoạch Điểu, muốn thử xem cậu ta có biết trái tim của tôi giấu ở đâu hay không, dù sao cậu ta và Liễu Long Đình cũng có quan hệ thân mật như vậy. Nếu như tôi đột nhiên hỏi cậu ta trái tim của tôi ở nơi nào, nhất định sẽ làm cho cậu ta cảm thấy tôi không tín nhiệm cậu ta.
“Cô có bị nhìn trộm hay không tôi làm sao biết được? Với lại, cho dù trái tim của cô ở bên trong thân thể cô thì tôi cũng không có cách nào nhìn ra được cô suy nghĩ gì. Trước kia không phải tôi đã nói rồi hay sao, tôi không nhìn ra được trong bụng cô đang suy nghĩ cái gì cả.” Cô Hoạch Điểu trả lời tôi.
“Vậy cậu có biết trong lòng Liễu Long Đình suy nghĩ cái gì hay không?” Tôi lại hỏi Cô Hoạch Điểu.
Nhưng mà cậu ta cũng không ngốc, khi mà tôi hỏi cậu ta vấn đề này, cậu ta dường như đã đoán ra được tôi muốn hỏi cậu ta cái gì, vì thế cậu ta mới cúi đầu nhìn tôi, nói với tôi. “Cô không phải là muốn lợi dụng miệng của tôi đi hỏi thăm Liễu Long Đình đó chứ?”
Dù sao hiện tại cậu ta cũng là người của Liễu Long Đình, tôi lập tức thề thốt phủ nhận, nói cậu ta đùa cái trò gì vậy? Nếu như tôi muốn biết Liễu Long Đình suy nghĩ cái gì thì cứ trực tiếp hỏi anh ấy là được rồi, còn cần phải tốn công tốn sức tới hỏi cậu ta hay sao? Tôi chỉ là muốn xem thực lực của cậu ta một chút, bây giờ Phượng Hoàng đi tu luyện, tôi cũng thiếu mất thú cưỡi, chỉ muốn xem cậu ta có đủ tư cách hay không mà thôi.
Sau khi tôi nói đến muốn Cô Hoạch Điểu làm thú cưỡi, cậu ta lập tức vui vẻ, cũng không cần tôi giúp cậu ta bưng cháo, vội vàng nói với tôi: “Những gì cô nói có phải là thật không?”
“Nói nhảm, tại sao tôi phải gạt cậu đây.’’ Tôi trợn mắt liếc cậu ta một cái.
Cậu ta thấy tôi khẳng định như vậy, bấy giờ mới vui vẻ giống như một đứa con nít, vẻ mặt cười làm lành lại hỏi tôi thân thể bây giờ của tôi có chỗ nào không thoải mái hay không? Sau đó cậu ta lại nói với tôi rằng thật ra nội tâm của ai cậu ta cũng có thể nhìn ra được, ngoại trừ tôi. Ngôn Tình Hay
Cậu ta nói xong mới nói tới Liễu Long Đình, lập tức mồm năm miệng mười nói với tôi: “Thật ra Liễu Long Đình anh ấy thực sự rất yêu cô, cô đừng nghi ngờ, nhưng mà anh ấy có chút tâm tư tôi cũng nhìn không ra được, có thể là bị anh ấy che đi, anh ấy không muốn để cho ai thấy cả. Có điều cho dù là ai thì cũng phải có một ít bí mật không muốn để cho người ta biết. Anh ấy yêu cô là sự thật, cô sống cùng với anh ấy không phải là được rồi sao? Chung quy vẫn tốt hơn lúc trước cô đi theo U Quân. Hơn nữa mặc dù bây giờ Liễu Long Đình có hơi nghèo túng, nhưng mà ở mấy ngàn năm trước anh ấy lại chính là Yêu Hoàng cấp bậc phong vân, thống lĩnh tới Vạn Yêu Thần thượng cổ. Cô cũng là sinh ra không đúng thời may mắn, nếu như là mấy ngàn năm trước cô sống chung với anh ấy thì sẽ nhiều phong quang hơn, là cô có phúc hưởng. Nếu như lúc đó các người có thể tốt đẹp như bây giờ thì hai người cũng sẽ không có kết cục như thế này.”
Lúc trước chính là tôi và Liễu Long Đình sinh ra ý kiến khác nhau, dẫn đến về sau chúng tôi tàn sát lẫn nhau, cho tới bây giờ mới mang dáng vẻ nghèo túng này. Nhưng mà có khả năng hết thảy đều là số mệnh, những Yêu Thần thượng cổ trước đây tới bây giờ cơ bản cũng không còn mấy người tồn tại, yêu quái vẫn không thể thống lĩnh được thế giới này, thời đại đổi thay, cũng không thể chỉ vì một câu nếu như đã từng mà thay đổi được. Tôi biết Liễu Long Đình yêu tôi thì cũng yên tâm hơn không ít, nhưng mà lại bắt đầu tò mò về anh ấy, anh ấy còn có cái gì không muốn để cho người ta biết thế nhỉ? Ngay cả tôi mà anh ấy cũng không nói, kể cả Cô Hoạch Điểu cũng không nhìn rõ được trong lòng của anh ấy suy nghĩ cái gì.
“Nói chuyện tiếp đi Nữ Hi, vừa rồi lời cô nói có tính là thật hay không? Nếu cô thu tôi là thú cưỡi, về sau trong lòng Liễu Long Đình có cái giống gì tôi cũng đều nói cho cô. Nếu như anh ấy có ai đó khác bên ngoài thì cô chính là người đầu tiên biết được, đúng lúc còn có thể bóp chết kẻ thứ ba đó kia trước khi Liễu Long Đình ra tay hành động, đó chẳng phải là thích làm gì thì làm, để cho trong lòng của anh ấy chỉ có một mình cô thôi sao?”
Lúc đầu tôi chỉ muốn làm là dò xét một chút sự tình từ Cô Hoạch Điểu mà thôi, nhưng mà điều khiến cho tôi không ngờ chính là cậu ta lại có thể kể ra nhiều điều có ích như vậy. Vì thế tôi mới nhướng mày, nói với cậu ta: “Vậy thì được rồi, trong lúc Tố Thiên còn chưa có trở về, cậu có thể miễn cưỡng làm thần thú của tôi!”
Dù sao bây giờ tôi cũng là vua của Tam Giới, phong cho Cô Hoạch Điểu từ Yêu Thú lên làm Thần Thú thì vẫn phải có quyền lợi. Hơn nữa tôi cũng nói với cậu ta chờ tôi lên Thiên Đình sẽ ban thưởng phủ đệ cho cậu ta, lập tiên cốt, về sau cậu ta cũng chính là thần tiên.
Cô Hoạch Điểu nghe được những lời này của tôi lập tức vui vẻ tới mức mất khống chế vội vàng nói với tôi về sau nếu như tôi có mệnh lệnh gì thì cứ trực tiếp phân phó cho cậu ta là được rồi. Sau đó cậu ta lại quay người đi vào phòng bếp, nói là phải làm thêm vài món ăn cho tôi, không thể để cho chủ nhân của cậu ta đói bụng được.
Thật ra ở cái thế cục hiện tại này, yêu và thần hầu như cũng không có gì khác nhau, cũng không biết vì sao Cô Hoạch Điểu lại mong đợi trở thành Thần Thú như vậy nữa? Có điều tôi phong cho cậu ta làm Thần Thú chẳng qua chỉ là sự tình động miệng mà thôi, ngược lại nếu như thật sự thu phục được cậu ta tới đây, về sau cũng sẽ là một sự trợ giúp rất lớn cho tôi, ít nhất thì cũng có thể ở trong lúc người khác lơ đãng thăm dò bí mật của bọn họ. Mặc dù cái này rất không phúc hậu, nhưng mà khi làm lại rất sảng khoái.
Sau khi Cô Hoạch Điểu đi vào phòng bếp, lúc này Kiều Nhi mới ôm một cái ống trúc đen nhánh tới. Khi cô bé chạy đến trước mặt của tôi, thò tay vào ống trúc lấy ra ba đồng tiền, đầu tiên cô bé để trong tay lắc lắc, sau đó mới đặt ở trong tay tôi, nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, chị muốn bốc quẻ gì thì cứ suy nghĩ ở trong lòng, ngoại trừ chuyện này ra không thể nghĩ đến những chuyện khác, nếu không sẽ mất linh đấy. Chị phải ném sáu lần thì em mới có thể căn cứ vào quẻ tượng mà chị ném giúp chị tính ra.”
Bình thường tôi thấy Kiều Nhi rất hay nghịch ngợm gây sự, không nghĩ tới lúc cần cô bé làm việc chuyên nghiệp, đúng là thật sự có chút phong phạm của đại sư ở dưới nhân gian. Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm trang này của Kiều Nhi, lập tức nói với cô bé: “Em xem cái này có chính xác không đó?”
Kiều Nhi nghe tôi hỏi cô bé như vậy, lập tức bĩu môi, nói với tôi: “Chị Tiểu Bạch, chị cũng thật là xấu đó nha, nếu như chị không tin em thì tới đây tìm em làm gì, hại em cao hứng hụt.’’
Tôi nhìn thấy cô bé chu cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ khó chịu với tôi, vội vàng nói với cô bé: “Được được được, chị tin em, tin em mà!”
Nói xong, trong lòng tôi lập tức nghĩ đến sự bình an của Liễu Long Đình, cầm ba cái đồng tiền trong tay ném xuống trên mặt đất.
Một tích cực và hai tiêu cực.
Kiều Nhi nhíu mày một chút, bảo tôi tiếp tục ném.
Vì thế tôi lại làm giống như vừa rồi, lắc đồng tiền trong tay mấy cái rồi ném xuống đất, lần này lại càng tồi tệ hơn, là ba tiêu cực, không có một cái nào là mặt tích cực.
Điều này khiến cho trong lòng tôi có chút luống cuống, hỏi Kiều Nhi có phải mặt trái đồng tiền hướng lên trên thì có nghĩa là không tốt hay không?
Kiều Nhi nhìn thấy đồng tiền này sắc mặt cũng hơi khó coi, nói với tôi cũng không nhất định, phải trải qua sáu quẻ toàn bộ ném xong mới so ra tính được, vì thế cô bé lại bảo tôi tiếp tục ném.
Nói thật, tôi nhìn thấy đồng tiền đã ném hai lần trước, sắc mặt của Kiều Nhi đều không được tốt cho lắm, trong lòng tôi thực sự rất lo lắng. Tiếp đó, tôi hơi căng thẳng ném ra, lại tiếp tục ném trên mặt đất vài lần nữa.
Lần thứ ba là một tích cực hai tiêu cực, lần thứ tư là ba tiêu cực, lần thứ năm là ba tiêu cực, lần thứ sáu cũng là ba tiêu cực.
Lúc tôi ném đến lần cuối cùng trong lòng tôi lại càng cuống cuồng lên, không ngừng hỏi Kiều Nhi sao rồi. Ban đầu cô bé còn an ủi tôi, nhưng mà sau khi tôi ném thêm hai lần cuối cùng, cô bé lập tức không còn để ý tới tôi nữa mà dùng sức bấm hai ngón tay đã bắt đầu trở nên hẹp dài kia, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Sau khi cô bé bấm tới ngón tay cuối cùng, lập tức cuống quít ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, vẻ mặt sợ hãi kinh khủng, ngay cả bên trong lời nói cũng mang theo âm thanh rung động: “Là đại hung!”