Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc trước Liễu Long Đình vẫn luôn mạnh hơn tôi, bây giờ việc mà Liễu Long Đình cầu mà không được tôi đột nhiên lại làm được rồi. Vốn dĩ tôi vẫn hy vọng bản thân mình mạnh hơn, ít nhất không cần Liễu Long Đình chuyện gì cũng giúp tôi, nhưng mà chuyện lần này lúc tự bản thân tôi làm, tôi lại không dám vui mừng một chút nào, lúng túng nói với Liễu Long Đình một câu có lẽ là do thói đời thay đổi quá nhanh, lần này Minh giới bị phong ấn, đoán chừng cũng ảnh hưởng đến bản thân của Phong Đô đại đế, lại thêm tôi bây giờ lại là chủ của tam giới, anh ta ít nhiều gì cũng phải nể mặt tôi một chút chứ nhỉ.

Tôi gượng gạo mà nói ra lời này với Liễu Long Đình, lúng túng là đến ngay cả khi bản thân nói ra lời này đều cảm thấy trên mặt căng cứng, dù sao thì Phong Đô đại đế đã không quản tam giới nữa rồi, làm sao có thể lại nể mặt lão đại tam giới là tôi đây được. Đang nghĩ Liễu Long Đình sẽ vạch trần tôi như thế nào, may mắn thay lúc này vong hồn bao phủ trên đỉnh đầu chúng tôi, toàn bộ đã bị Kỳ Lân thu hồi trở về, bầu trời vốn dĩ bị những vong hồn đó đè thành một mảng đen ngòm, bây giờ đã hồi phục lại được một ít màu xám.

Còn Kỳ Lân sau khi thu hồi hết vong hồn vào trong cái cờ gọi hồn, sử dụng một câu thân chú làm cho cờ gọi hồn từ trong không trung rơi xuống, lại biến trở thành bộ dáng của một cô bé, nhặt lên hộp gấm đựng cờ gọi hồn vừa mới rơi xuống đất, bỏ cờ gọi hồn vào trong, lúc này mới nhớ đến chúng tôi đi qua, ngước mắt lên nhìn tôi, nói với tôi: “Lần này là chủ nhân của tôi ra lệnh cho tôi tới đây để giúp cô, hiện tại kết giới của Minh giới toàn bộ đã bị phá vỡ, âm dương hai giới đã phục hồi lại trật tự của lúc trước. Còn cái cờ gọi hồn này, là chủ nhân của tôi làm cho những người sau khi chết không thể đi vào địa phủ ở phàm trần mấy ngày nay toàn bộ đều gọi vào hết, sau đó lại chuyển giao cho Thập điện Diêm Vương, cũng coi như là giảm bớt phiền não cho mấy người. Đúng là được hời cho cô, chỉ là một thần nhỏ bé, đã nhục nhã chủ nhân của tôi không nói, còn để cho chủ nhân tôi giúp cô như này, đây là phúc khí mà cô tu mấy đời mới có được!”

Hiện tại bộ dáng này của tôi, thân thể mới này, nhìn thì giống một đứa con gái sống ở nhân gian hai mươi mấy tuổi, cũng không trách được Kỳ Lân này không tin tưởng tôi là chủ của tam giới, nhưng mà hiện tại chẳng sao cả, không cần biết nó biết hay không biết, kết giới được giải rồi, đó chính là mọi việc thuận lợi.

“Vẫn là nhờ cô trở về giúp tôi cảm ơn Phong Đô đại đế, nói lần này may mà có anh ta giúp đỡ, giải trừ đi đại nạn này, tôi ngày sau nhất định sẽ đến cửa viếng thăm một lần nữa, mang theo quà để cảm tạ Phong Đô đại đế.”


Nghe nói tôi lại muốn đến Phong Đô này, vốn dĩ cô bé giọng điệu đã tốt hơn một chút, vẻ mặt bất chợt lại không tốt lên, mau chóng ngắt lời của tôi nói: “Không cần nữa, sau này đừng có tới, chủ nhân của tôi không có thích bị người ta làm phiền, mấy người đều trở về đi, sau này không có chuyện gì thì đừng có tới nữa.”

Cô bé sau khi nói xong, cũng không hề đợi chúng tôi nói với cô bé lời gì, lập tức quay người lại, ôm lấy cái hộp gấm đựng cờ gọi hồn, đi về phía trong cửa lớn, biến mất trước mặt của chúng tôi.

Còn Cô Hoạch Điểu nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo như vậy của Kỳ Lân, tức đến ngay lập tức ở trên đầu vai tôi ra sức mà nhảy lên, nói với tôi cái con nhóc không đâu vào đâu này đang sỉ nhục tôi, tôi làm sao mà còn không cho nó một bài học đi? Như vậy cũng quá tức rồi, tôi tốt xấu gì cũng là Hi Hoàng, làm sao mà để bị nói là vô dụng được.

Tôi không biết lúc trước khi mà thiên đế hạ phàm hoặc là đi nơi nào đó, có phải là uất ức như vậy, đừng nói là Liễu Long Đình hiện tại đối mặt với Phong Đô đại đế có chút tự ti gì hay không, liền ngay cả chức vị hiện tại của tôi với Phong Đô đại đế địa vị ngang nhau, cũng bị ghét bỏ giống như phân vậy, tôi đột nhiên cảm giác có chút mệt mỏi. Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần địa vị của bản thân đi lên rồi, liền sẽ không còn ai dám xem thường bản thân mình nữa, nhưng mà hiện tại địa vị đi lên rồi, người xem thường bạn vẫn như cũ mà xem thường bạn thôi.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía Liễu Long Đình, Cô Hoạch Điểu thấy xúi giục tôi không còn phản ứng gì, liền đi xúi giục Liễu Long Đình, nói Liễu Long Đình sao lại không ra tay? Nếu như đánh nhau với con Kỳ Lân đó, lúc này mới hay.



Liễu Long Đình liếc nhìn Cô Hoạch Điểu một cái, đưa tay ra giữ lấy vai tôi, một bên giữ lấy tôi tiến vào thần liễn trở về, một bên trả lời Cô Hoạch Điểu nói: “Chỉ với Kỳ Lân đó phá bỏ được phong ấn này của Minh giới, có thể tưởng tượng được sức mạnh của Phong Đô đại đế mạnh bao nhiêu, nếu như cậu cảm thấy thật sự rất buồn chán muốn đánh nhau, tôi ngược lại không để ý cậu đi đánh nhau với Kỳ Lân, các cậu cùng vì Yêu Thú thượng cổ, lại đều là loài quý hiếm, đánh nhau một trận thì nhất định sẽ rất kích thích.”

“Đúng vậy, nếu như cậu nhìn Kỳ Lân không dễ chịu cậu có thể đi đánh nhau với Kỳ Lân, tôi có thể gào thét trợ uy cho cậu.” Tôi cũng nói theo lời của Liễu Phong Đình chế giễu Cô Hoạch Điểu.

Cô Hoạch Điểu bị hai chúng tôi nói như vậy, nhất thời liền bất mãn mà ỉu xìu xuống: “Tôi đây không phải là đánh không lại hay sao, nếu như tôi đánh lại, tôi chắc chắn sẽ đánh con nhóc đó rồi.”

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi này của Cô Hoạch Điểu, tôi đúng là vừa tức vừa buồn cười, cũng lười mà so đo với cậu ta, trên đường chúng tôi trở về núi Trường Bạch, tôi gửi một phần mật ngữ cho Lạc Thần ở trên trời, nói với anh ta kết giới của Minh giới đã được giải trừ rồi, nhưng mà cái phong ấn này rất có khả năng chính là thứ mà Minh giới hướng về chúng ta mà nổ phát súng đầu tiên. Hiện tại nhân lúc quan hệ của chúng ta vẫn còn chưa có bị rạn nứt hoàn toàn, tôi bảo Lạc Thần trước tiên cử mấy người thần linh có tín ngưỡng khá mạnh đi Minh giới, trước tiên đem quyền lợi của Thập điện Diêm Vương, đoạt trở về một ít.

Sau khi tôi gửi mật ngữ cho Lạc Thần, cũng rất nhanh liền nhận được hồi âm của Lạc Thần, anh ta sẽ dựa theo phân phó của tôi mà làm. Mà lúc sau khi tôi làm xong những thứ này, tôi mới có tâm trạng mà dựa vào Liễu Long Đình, nhìn kết giới bên dưới thần liễn đã bị phá bỏ, trong lòng tôi cũng thở dài ra một hơi dài, nhưng trong lòng lại nhịn không được lo lắng, đây vẫn chỉ là lần đầu tiên mà thủ đoạn đã cao thâm như vậy, vậy sau này những thứ lòng dạ khôn lường kia, sẽ lại dùng những phương pháp gì để đạt được mục đích mà bọn họ mong muốn đây?

Có điều việc quan trọng nhất bây giờ, chính là trước tiên đón con của tôi trở về, kỳ hạn tháng mười này qua đi, đứa bé cũng phải chào đời rồi, cũng không thể để đứa bé vừa chào đời đã không nhìn thấy được ba mẹ.

Sau khi về đến núi Trường Bạch, tôi nói với Liễu Long Đình một chút chúng ta đi đón cục cưng nhỏ của chúng ta về, Liễu Long Đình không dễ dàng gì mới có con, tự nhiên cũng rất vui, lúc chúng tôi nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ấy quay người lại, hỏi tôi có đặt tên cho con hay không?

Khóe mắt tôi bất chợt nhói lên, nói với Liễu Long Đình đặt tên này không phải là do ba đặt hay sao? Anh ấy đều biết con của chúng tôi đều ở đó rồi, làm sao mà còn chưa đặt tên?

Tôi nói nói, lại trách Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình khi nghe tôi nói lời này, sắc mặt liền cứng lại, sau đó chống cằm trước mặt tôi, nói với tôi: “Tôi vẫn luôn đợi chính miệng em nói chuyện con của chúng ta, em vẫn luôn không nói, tôi ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đặt tên cho con, nếu như em nói sớm hơn, tôi liền biết em đã hoàn toàn tha thứ cho tôi rồi, tôi đã nghĩ tên gì đã đặt từ sớm rồi.”

“Anh còn trách tôi nữa hả, đều là do bản thân anh nghĩ quá nhiều, tôi nguyện ý nói với anh đã là rất tốt rồi.” Tôi nói với Liễu Long Đình.



“Nếu như sinh con trai thì gọi là Húc, nếu như là con gái thì gọi là Nguyệt, hy vọng bọn nó có thể giống như mặt trời mặt trăng vậy, giống như mẹ của bọn nó, chiếu sáng khắp nơi, vì sinh linh vạn vật của thiên hạ mà cầu phúc, vậy mới xứng đáng là con của Hi Hoàng chứ.”

Liễu Húc, Liễu Ánh Nguyệt, mặt trăng và mặt trời trên thiên đình, chiếu sáng rực rỡ, nghe như anh em, trên mặt chữ cũng rất hay ho, tôi xem như là ngầm thừa nhận Liễu Long Đình đặt tên này, chỉ có điều khi nghe đến lời phía sau của Liễu Long Đình, tôi liền hỏi Liễu Long Đình: “Vậy anh đặt tên này chỉ nghĩ đến tôi không thôi à, còn anh thì sao?”

Liễu Long Đình nghe lời này của tôi, nhất thời liền cong môi cười với tôi, nói với tôi: “Tôi có em là đủ rồi.

Nói xong quay mặt lại, môi anh ấy hạ áp về phía tôi, đầu lưỡi linh hoạt, đi vào trong miệng tôi.

Hôm nay lúc trở về, đã rất muộn rồi, cho nên tôi cũng nghĩ rằng Liễu Long Đình chỉ là hôn một chút liền đi ngủ, nhưng vào lúc tay của Liễu Long Đình hướng về phía dưới eo tôi mò qua, tôi nhất thời liền đẩy anh ấy ra một chút, nói với anh ấy ngày mai chúng ta phải đi đón mặt trời mặt trăng nhỏ rồi, tối nay không muốn, nghỉ ngơi sớm đi.

Nói xong liền đẩy tay của Liễu Long Đình ra, nhưng mà khi lúc Liễu Long Đình nhìn thấy trên ngón tay anh ấy đã có chút dính dính, liền nhẹ nhàng đến gần bên tai tôi, nhỏ giọng nói với tôi một câu: “Em không muốn, nhưng mà cô bé nào đó lại muốn anh, tối nay anh sẽ cho em kích thích.”


Nói xong cả người anh ấy lập tức chui vào cái chăn tôi đang đắp trên người.


Tôi nghi ngờ Liễu Long Đình thực sự thèm muốn đến điên rồi, buổi sáng ngày hôm sau, tôi ngay cả đứng dậy đều có chút khó khăn. Tinh thần của Liễu Long Đình rất tốt, đỡ tôi dậy, tôi liền mắng anh ấy một câu nếu như sau này anh ấy còn như vậy nữa, ngủ một mình luôn đi, thật là đã ghiền cho anh ấy quá mà.


Liễu Long Đình cũng không có cùng tôi tranh luận, chính là dịu dàng mà cười với tôi, nói với tôi anh ấy thấy tôi muốn, liền nhịn không được mà muốn cho tôi. Tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy, đúng là vừa tức vừa buồn cười, lúc anh ấy đỡ tôi đi đến phòng khách, Kiều Nhi nhìn thấy chúng tôi muốn đi ra ngoài, thế là liền hỏi một câu chúng tôi đi đâu?


Lập tức được nhìn thấy con trai tôi hoặc là con gái tôi, tâm trạng của tôi rất tốt, thế là liền nói với Kiều Nhi: “Em sắp được làm cô nhỏ rồi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK