Mục lục
Tránh ra Bảo bảo của ta là xà yêu - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới đây, Thần Núi kéo tay tôi ôm cổ anh ta, lại gần mặt tôi, tóc dài của anh ta xóa tung, người không biết nhìn vào sẽ cho rằng chúng tôi đang ôm hôn.

Tôi biết Liễu Long Đình đã sớm bình yên vô sự thì sao lại chủ động đồng ý trò chơi với Thần Núi. Tôi định dùng cách này để cứu Liễu Long Đình, nếu Liễu Long Đình còn đang gặp nguy hiểm thì quyết định của tôi là vì tốt cho anh ấy, tôi đang cứu anh ấy. Nhưng tình huống thay đổi quá nhanh, tôi cũng mới biết Liễu Long Đình không hề bị nhốt, cho nên hành vi của tôi chẳng hề ý nghĩa, thậm chí còn khiến tôi sắp bị Liễu Long Đình hiểu lầm.

Tôi biết tính cách của Liễu Long Đình. Nếu anh ấy thấy tôi vốn nên ở yên trong nhà mà bây giờ lại ôm ấp với Thần Núi thì tôi không rõ anh ấy sẽ nghĩ thế nào về mình, nhưng tôi biết Liễu Long Đình sẽ nổi giận, hơn nữa tôi không dám tưởng tượng hậu quả.


Tôi bị Thần Núi khống chế thân thể nên không thể nhúc nhích, cũng không thể kêu to. Ánh mắt Thần Núi gần sát ngay trước mặt tôi. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm nỗi tuyệt vọng trong mắt tôi, hơn nữa tôi càng đau buồng thống khổ thì anh ta càng vui vẻ, cười âm hiểm hỏi tôi: "Cô sợ sao? Liễu Long Đình chỉ cách chúng ta không xa, nếu để cậu ta biết cậu ta hao tổn tâm trí đối phó với tôi, mà lúc này cô lại hưởng thụ sung sướng với tôi thì có khi nào cậu ta sẽ tức điên không nhỉ?"

Tôi không để ý tới Thần Núi. So với kết quả, có vẻ Thần Núi càng thêm hưởng thụ quá trình thống khổ sợ hãi của tôi. Hỏi xong, tôi cảm nhận được một lực lượng rất lớn đang xông về phía tôi và Thần Núi, nhưng còn chưa tới gần thì Hư đã chặn trước mặt tôi và Thần Núi, ngăn cản đòn tấn công dữ dội này.

Không cần nghĩ cũng biết đó là công kích của Liễu Long Đình đối với tôi và Thần Núi. Bây giờ tôi còn đang bị Thần Núi ôm, nếu Hư không chặn đòn này, hoặc Thần Núi lấy tôi làm lá chắn thì e rằng cái mạng của tôi sẽ chết trong tay Liễu Long Đình.

Tôi lập tức rơi nước mắt. Thấy vậy, Thần Núi càng càn rỡ hơn, cũng bất kể tôi chết hay sống mà lau nước mắt của tôi, bỏ vào miệng liếm, sau đó ôm tôi lên đứng dậy cười lớn, đắc ý gào to: “Nhìn đi Liễu Long Đình, người phụ nữ của, cậu tối qua đã hiến thân cho tôi, hôm nay lại thân thiết với tôi ngay trước mặt cậu, sừng trên đầu cậu đều là do tôi ban cho cậu!

Tôi thậm chí không có cơ hội giải thích, nhưng lời Thần Núi nói lại là sự thật. Tôi như đồ chơi bị Thần Núi ôm, mặc dù tôi biết mình quay đầu lại sẽ thấy Liễu Long Đình, nhưng tôi không dám nhìn anh ấy. Tôi rất yêu anh ấy, nhưng khi năng lực của tôi không đạt đến mức ngang ngửa với tình yêu thì tôi càng hèn mọn như bụi bặm. Tôi không xứng với anh ấy, chẳng biết gì khác trừ gây chuyện làm mất mặt anh ấy. Tôi thậm chí tính tới kết quả cực đoan nhất, nếu lần này Liễu Long Đình không chịu tha thứ cho tôi thì tôi nghĩ mình sẽ không mặt dày muốn ở bên anh ấy, tôi đồng ý giải trừ quan hệ tiên gia với anh ấy, cho dù sao này chúng tôi sẽ không gặp lại nhau, cũng tốt hơn là để anh ấy thấy tôi chỉ là một đứa phế vật không có tác dụng gì, ở lại bên cạnh anh ấy chỉ biết làm liên lụy anh ấy.

Giọng Liễu Liệt Vân vang lên: “Em ba cẩn thận một chút, đừng làm Tiểu Bạch bị thương."

Không khí bỗng im lặng chốc lát, giọng, Liễu Long Đình truyền tới: “Em biết, tinh khí đó không làm tổn thương cô ấy."

Nói xong, Liễu Long Đỉnh lại kêu Thần Núi: “Anh nói đi, điều kiện để thả Bạch Tô là gì?" Giọng điệu bình tĩnh, tôi không nhận ra bất cứ sự phẫn nộ nào, bình tĩnh như con sông kết bằng giữa mùa đông giá rét.



Có lẽ Thần Núi cũng không ngờ Liễu Long Đình lại bình tĩnh đến thế, trực tiếp giơ tôi lên hỏi Liễu Long Đình: “Vợ cậu đã bị tôi làm nhục, cậu nhìn xem, ngay cả quần áo cũng là do tôi mặc cho cô ta, cậu thật sự không tức giận sao?"

Liễu Long Đình không tiếp lời, ngược lại là Liễu Liệt Vân khinh thường nói: "Anh cũng có đạo hạnh mấy ngàn năm, tại sao chỉ tăng tu vi chứ chẳng tăng thêm chút trí thông minh với bá lực gì hết vậy? Lấy một cô gái đi đe dọa em ba của tôi ư? Em ba có vô số người phụ nữ, cũng có tu vi gần ngàn năm, sao còn để ý tới chuyện nam nữ? Anh quan tâm tới em ba thì chi bằng quan tâm bản thân mình đi. Kết giới trong gương của anh đã bị chị em tôi đập vỡ, để tôi xem anh còn chỗ nào ẩn thân!”

Hư vừa đón được một chiêu của Liễu Long Đình, nhưng hình như chiêu đó Liễu Long Đình không dùng nhiều sức mạnh nên lúc này Hư vẫn lành lặn đứng bên cạnh Thần Núi. Nghe Liễu Liệt Vân nói vậy, anh ta ghé vào tai Thần Núi, môi khẽ nhúc nhích như đang nói gì đó. Chẳng qua họng của Hư rất nhỏ, cho dù lúc này tôi đang ở trong tay Thần Núi thì cũng không nghe thấy anh ta nói gì. Thần Núi lại hừ lạnh, như đang trách cứ Hư: “Lần này tha cho anh, nếu lần sau còn làm hỏng chuyện tốt của ta thì ta sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu!”. Đam Mỹ Hay

Hư cũng là người rất mạnh, nhưng nghe thấy Thần Núi trách cứ mình, anh ta lại ngoan ngoãn, cúi đầu. Thần Núi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy khinh thường: "Lần sau hiến dân cho tôi thì tốt nhất là đừng ôm mục đích khác, thật ghê tom!"

Nói xong, anh ta ném tôi về phía Liễu Long Đình: “Trả cho cậu. Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."

Gió thổi phần phật bên tại tôi, tôi rơi vào lồng ngực săn chắc. Thực ra lúc này tôi không muốn bị Liễu Long Đình ôm, cũng không muốn nhìn anh ấy. Liễu Long Đình cũng chẳng thân thiện với tôi, quần áo trên người tôi đã rách bươm, lại bị máu trên vai nhuốm đỏ, anh ấy đặt tôi xuống đất, khoác áo khoác thêm cho tôi. Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm xúc sôi trào trong lòng tôi, ngũ vị tạp trần khiến tôi không biết nên nói gì với Liễu Long Đình, chỉ kéo áo khoác của anh ấy, im lặng một lát rồi nói xin lỗi.


Nghe vậy, Liễu Liệt Vân cầm khăn đưa cho tôi, cười an ủi tôi: “Có gì đâu mà xin lỗi? Em đừng để tâm chuyện này, có quan hệ với Thần Núi cũng chẳng sao. Lúc trước Long Đình cũng từng có rất nhiều người phụ nữ mà, em cũng chẳng chế nó, nó gì đâu mà dám chê em? Hơn nữa Thần Núi trông cũng bảnh phết, em coi như là một lần gặp gỡ lãng mạn đi. Hơn nữa tối qua cũng nhờ có em níu chân Thần Núi, không thì sao chị với Long Đình tìm được cơ hội phá tan giam cầm trong gương. Một mình Hư không thể canh chừng bọn chị, chẳng qua không ngờ Thần Núi cũng là kẻ háo sắc, em vừa dụ dỗ hắn ta đã bị lừa..."


“Đừng nói nữa, chúng ta về trước đi." Liễu Long Đình bực bội nói, cũng chẳng quan tâm tới tôi với Liễu Liệt Vân, xoay người đi trước.


Thấy Liễu Long Đình làm lơ tôi, Liễu Liệt Vân lập tức mắng ai chiều hư anh ấy thế? Trước kia anh ấy chơi gái sao không thấy áy náy, với tôi? Bây giờ tôi chỉ thân mật với người khác một lần mà xem anh ấy tức đến mức nào! Mắng xong, Liễu Liệt Vân, càng yêu thương tôi hơn, nói với tôi rằng đừng quan tâm Liễu Long Đình, mấy ngày nữa anh ấy sẽ bình tĩnh lại, sau đó tôi đứng dậy, kêu tôi nhịn một chút, cô ấy đã phải tiên gia đến đón chúng tôi, hơn nữa còn kể lại cho tôi nghe chuyện xảy ra mấy ngày qua. Cô ấy với Liễu Long Đình bị Hư bắt vào trong Gương Trời. Bên trong Gương Trời có lực lượng rất mạnh chống đỡ, nhưng cũng không phải là không có cách phá giải lực lượng này. Chẳng qua Thần Núi với Hư đều dùng tinh khí giám thị chặt chẽ hành vi của họ, họ còn đang lo lắng vì không có cách nào phân tán lực chú ý của hai người kia, nhưng khi hôm nay tôi đi tìm Thần Núi, lực lượng của Thần Núi giam cầm Liễu Long Đình giảm bớt đáng kể, thế mới khiến nguyên thân của Liễu Long Đình thoát ly ra ngoài, phá giải Gương Trời này.


Nói đến đây, Liễu Liệt Vân bỗng kéo tay tôi, cười nói: “Thật sự cảm ơn em đấy Tiểu Bạch, nếu không phải em tới kịp thời thì e rằng chị với Long Đình thật sự sẽ mất mạng ở chỗ này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK