Bảo Ấn Địa Tạng thi triển đấu pháp ngọc đá cùng tan, thiết ấn trong tay huy động, đập xuống đỉnh đầu Diêm Hoan.
- Điên rồ, điên rồ, không muốn sống nữa rồi!
Trong lòng Diêm Hoan thầm nghĩ như vậy, thế nhưng, trong khoảng cách gần như vậy, hắn muốn thu tay về thì đã không kịp nữa.
Hắn chỉ có thể lựa chọn tránh né chỗ hiểm, tránh không để cùng quy vô tận với Bảo Ấn Địa Tạng.
Phành...
Thủ chưởng của Diêm Hoan đãnh lõm ngực Bảo Ấn Địa Tạng, âm thanh nứt gãy vang lên không ngừng, xương sườn của Bảo Ấn Địa Tạng gần như gãy đoạn, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả áo bào.
Thế nhưng, thiết ấn trong tay Bảo Ấn Địa Tạng cũng nện lên vai trái Diêm Hoan, đập nát vai trái của hắn, tiếng “răng rắc” vang lên vô cùng chói tai.
Diêm Hoan liên tục thối lui hơn mười bước mới có thể ổn định bước chân, từ chỗ bả vai truyền đến một trận đau nhức cực độ, nửa thân người gần như chết lặng.
Hắn không nghĩ ra tại sao Bảo Ấn Địa Tạng và Nhật Quang Địa Tạng lại đột nhiên liều mạng với hắn?
- Việc này thật quá dị thường, nhất định có liên quan đến Ninh Tiểu Xuyên.
Diêm Hoan cắn chặt răng, nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, chỉ thấy đối phương vẫn bình tĩnh ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, đang khôi phục nguyên khí, dáng vẻ không hề kinh hoảng chút nào.
Thực sự đáng hận.
Ninh Tiểu Xuyên càng bình tĩnh thì trong lòng Diêm Hoan lại càng tức tối, có cảm giác như mình đã trúng kế của Ninh Tiểu Xuyên.
Sau khi Bảo Ấn Địa Tạng bị Diêm Hoan một chưởng đánh bay ra ngoài, liền lập tức từ dưới đất nhảy dậy, trước ngực và trong miệng không ngừng trào máu, thế nhưng hắn lại dường như không biết đau đớn là gì, vẫn tiếp tục giết về phía Diêm Hoan.
Nhật Quang Địa Tạng cầm một thanh đạo kiếm, thi triển đạo pháp lôi điện, cũng liều mạng phát động công kích về phía Diêm Hoan.
Mặc dù Diêm Hoan là Linh Tử của Dưỡng Quỷ thế gia, có thể xem là siêu quần xuất chúng trong thế hệ trẻ.
Thế nhưng, lực lượng của truyền nhân Dưỡng Quỷ thế gia, chủ yếu đều biểu hiện tại phương diện tự dưỡng chiến quỷ, còn lực chiến đấu của bản thân thì lại có phần thiếu hụt.
Cho nên, mất đi sự bảo hộ của Quỷ Vương, chiến lực của Diêm Hoan cũng giảm đi rất nhiều, dưới sự công kích liều mạng của Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng, hắn liên tiếp thụ thương, ngược lại bị bức rơi xuống hạ phong.
Vốn dĩ, tu vi của hắn còn cao hơn hai vị Địa Tạng một đoạn lớn.
Thế nhưng, hắn rất quý trọng mạng sống của mình, không dám liều mạng, cho nên mới liên tiếp bị thụ thương như vậy.
- Được lắm!
Diêm Hoan cắn chặt răng, thu hồi Quỷ Vương ba đầu sáu tay vào trong bình, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông ra khỏi đáy lòng sống, biến mất trong bầu trời đêm.
- Ninh Tiểu Xuyên, đợi ta tế luyện thành “Vạn Quỷ trận đồ”, sẽ lại đến lấy mạng ngươi!
Thanh âm của Diêm Hoan từ trong không trung truyền đến, càng lúc càng đi xa.
Trận đại chiến vừa rồi, khiến Tiểu Hồng mệt mỏi vô cùng, xoa đi mồ hôi trên trán, bay trở lại trên lưng Song Đầu Thạch Thú, nói:
- Đầu Quỷ Vương này thật lợi hại, mệt chết ta rồi, cuối cùng cũng đánh đuổi được bọn chúng đi.
- Ngươi cho rằng Linh Tử của Dưỡng Quỷ thế gia lại có thể dễ dàng bị đánh đuổi như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn về phía bầu trời đêm xa xa, ánh mắt thập phần ngưng trọng.
- Lẽ nào không phải?
Tiểu Hồng mở to đôi mắt chớp lấy chớp để.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu:
- Ta cảm thấy có một luồng khí tức vô cùng cường đại đang tới đây. Có lẽ là
Huyền Cơ Pháp Vương của Địa Tạng Vương Tông. Có lẽ Diêm Hoan cũng cảm ứng được khí tức đó nên mới quyết đoán rút lui. Chúng ta cũng phải rời khỏi đây ngay.
Ninh Tiểu Xuyên hạ lệnh cho Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng ở lại giữ chân Huyền Cơ Pháp Vương.
Còn Song Đầu Thạch Thú thì chở Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng xuất phát, nhanh chóng rời đi men theo đáy thung lũng.
- Ninh Tiểu Xuyên, tại sao chúng ta không chạy dưới lòng đất?
Tiểu Hồng hỏi.
- Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, đi trên hay dưới mặt đất thật ra cũng không có gì khác biệt. Mà đi dưới lòng đất chúng ta lại không đi xa được.
Tốc độ của Thái Tuế Thú dưới lòng đất tuy rất nhanh nhưng cũng chỉ là tương đối.
Nếu để Thái Tuế Thú chạy dưới lòng đất, Song Đầu Thạch Thú chạy trên mặt đất, thì tốc độ của Thái Tuế Thú sẽ kém xa Song Đầu Thạch Thú.
Tuy Huyền Cơ Pháp Vương vẫn còn cách vài nghìn dặm, nhưng tâm thần của cường giả Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín vô cùng cường đại. Cho dù cách xa vài nghìn dặm vẫn có thể nắm bắt được khí tức của Ninh Tiểu Xuyên.
Song Đầu Thạch Thú sau khi chạy được hai giờ, trong Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung phát ra hai tiếng động nhỏ, giống như hai sợi dây sinh mệnh đứt vậy.
- Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng chết rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm ứng được năng lượng tâm thần của Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng đã tiêu tan, không cần đoán cũng biết chắc chắn họ đã chết trong tay Huyền Cơ Pháp Vương.
Huyền Cơ Pháp Vương rất nhanh sẽ đuổi tới đây.
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn trời, chân trời xuất hiện một quầng sáng xanh, có ánh nắng chiếu ra, trời sắp sáng rồi.
Chỉ cần cố gắng một giờ nữa là hắn sẽ qua thời kỳ hư nhược, tu vi sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nhanh lên! Nhanh lên!
Ninh Tiểu Xuyên cho Song Đầu Thạch Thú ăn một viên Bạo Long Huyết Đan. Ầm một tiếng, đan dược phát nổ trong cơ thể thạch thú, đan khí hùng hồn bọc lấy nó.
Tu vi của thạch thú không ngừng tăng lên, hai cái đầu biến thành hình đầu rồng, mồm phát ra tiếng long ngâm, tốc độ chạy bỗng tăng lên gấp đôi.
Vẫn chưa đủ nhanh!
Rồi Ninh Tiểu Xuyên thò tay ra, ngọc tỷ xuất hiện trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh ngọc lơ lửng trước ngực hắn.
- Địa mạch, nghe lệnh của ta!
Ninh Tiểu Xuyên ấn hai tay lên ngọc tỷ, đánh thức khí linh trong nó, điều động một đường Địa mạch dài vài chục dặm truyền vào cơ thể Song Đầu Thạch Thú.
Thạch thú vốn sinh ra là thạch thể, hấp thụ đại địa linh khí thai nghén ra thạch huyết, sinh ra linh trí.
Vì thế nó có thể hấp thụ sức mạnh của Địa mạch bổ sung nguyên khí đã tiêu hao.
Địa mạch chui vào cơ thể thạch thú xong lập tức nâng tốc độ của nó lên một tầng cao mới.
Không lâu sau, thạch thú đã chạy hết cổ hà đạo (*), tiến vào một vùng sa mạch nóng bỏng.
(*) đường sông
Nơi này giống như điểm tận cùng của cổ hà đạo vậy.
Nhìn ra xa chỉ thấy những đụn cát cao ngất, biển cát mênh mông bất tận, không nhìn thấy bất cứ ngọn cây cỏ nào.
Quỷ dị hơn đó là hạt cát ở đây tuyền một màu đỏ nhạt.
Càng vào sâu màu sắc của cát càng đậm, nhiệt độ cũng càng cao hơn.
- Quỷ dị quá, dừng lại đã!
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy vùng sa mạc này vô cùng cổ quái, khô hạn, nóng bỏng, không một ngọn cây, phía dưới lớp cát dày lại có âm thanh cổ quái như có loài sinh vật chưa biết đến nào đó vậy.
Nơi này không giống một nơi tốt lành.
Vì trên bề mặt chỉ toàn cát đỏ, chiếu lên trền trời cũng thành màu đỏ. Tất cả đám mây ở đây đều là một cái mặt quỷ đầy máu.
Tiểu Hồng lại không hề có cảm giác nguy hiểm, ngược lại còn phấn khích nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta cảm thấy phía sâu trong sa mạc này là một vùng Viễn Cổ hỏa vực. Ta gần như nhìn thấy biển lửa rồi, quá tốt!
- Nếu thật sự đó là hỏa vực từ thời Viễn Cổ thì sẽ rất có tác dụng với ta. Chưa biết chừng có thể ngưng tụ ra Thần Hỏa Long Nguyên.
Tiểu Hồng vốn là ấu long thuộc tính Hỏa, có thể gọi là Hỏa Hệ Thần Long Thể.
Con ấu long của Thiên Hoàng Thái Tử là thuộc tính Lôi, Long Nguyên tu luyện ra là Lôi Điện Long Nguyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm nhận được nhiệt độ sâu trong sa mạc này rất cao, rất có thể là một vùng hỏa vực nghìn dặm.
Nhưng hắn cứ cảm thấy sa mạc này rất không đơn giản, dường như ẩn tàng nguy hiểm cực lớn, khiến người ta luôn có cảm giác bất an.
- Nếu có thể giúp được ngươi ngưng tụ Long Nguyên thì chúng ta cùng liều xem sao.
Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn hồi phục, đương nhiên cũng không sợ. Cho dù là sinh tử tuyệt địa cũng dám xông pha.
Thu con Song Đầu Thạch Thú về Huyền Thú Giám rồi Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu tiến vào sâu hơn.
Nhưng đi không được bao lâu hắn đã dừng lại.
Một sợi xích sắt to cỡ lu nước, giống như Huyền Thiết Cự Long bay ra từ hư không, phát ra âm thanh xé gió, nhằm Ninh Tiểu Xuyên mà công kích.
Không khí giống như mặt nước, bị chấn động thành vô số đường gợn sóng.
Ào!
Ninh Tiểu Xuyên đã phát giác được từ lâu, lập tức di chuyển sang phải vài chục mét tránh công kích của sợi xích sắt.
- Hừ, tốc độ chạy trốn cũng thật nhanh. Sao giờ không chạy tiếp đi?
Từ phía chân trời vọng lại một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo.
Một tòa ma điện khổng lồ bay lên từ chân trời, bọc lấy hắc vân vào trong, giống như một tà thiên ngoại Ma Cung vậy.
Sợi xích to vừa rồi chính là bay ra từ tòa ma điện này.
Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh, nhìn lên trời, nói:
- Huyền Cơ Pháp Vương, tu vi của ta đã hồi phục. Cho dù ngươi có đuổi kịp cũng không làm gì được ta đâu.
- Khẩu khí lớn thật. Ngươi thật sự cho rằng đang ở trong Thần Linh Mật Địa? Dám không coi lão phu ra gì. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi mở tầm mắt để biết khoảng cách giữa ngươi và Cửu Thiên cường giả lớn đến mức nào.
Huyền Cơ Pháp Vương phẫn nộ.
Tuy thể chất của Thánh Sĩ chân nhân rất cường đại, nhưng dù sao Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ là tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới thứ sáu, vậy mà dám coi thường một Cửu Thiên Tôn Giả, đúng như một thường dân coi thường vương hầu vậy. Chắc chắn là tội chết!
Quá ngông cuồng!
Ninh Tiểu Xuyên thật sự không phải hắn ngông cuồng.
Tu vi của hắn hiện giờ đã hồ phục, cho dù không đánh lại được Huyền Cơ Pháp Vương, nhưng nếu hợp thể với Tiểu Hồng, thi triển Thần Long tật tốc thì dù là Huyền Cơ Pháp Vương cũng chưa chắc đuổi được hắn.
Nếu đã vậy, Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không cần phải sợ Huyền Cơ Pháp Vương.
Trên trời, hai sợi xích rất lớn đồng thời bắn ra từ trong ma điện, giống như hai cánh tay to lớn của cự nhân, tấn công về phía Ninh Tiểu Xuyên.
- Tiểu Hồng, hợp thể!
Ninh Tiểu Xuyên trầm giọng.
Tiểu Hồng lập tức biến thành một bộ Long Lân Chiến Giáp, bọc lấy toàn thân Ninh Tiểu Xuyên, trên lưng còn mọc ra đôi long dực đỏ rực.
- Điên rồ, điên rồ, không muốn sống nữa rồi!
Trong lòng Diêm Hoan thầm nghĩ như vậy, thế nhưng, trong khoảng cách gần như vậy, hắn muốn thu tay về thì đã không kịp nữa.
Hắn chỉ có thể lựa chọn tránh né chỗ hiểm, tránh không để cùng quy vô tận với Bảo Ấn Địa Tạng.
Phành...
Thủ chưởng của Diêm Hoan đãnh lõm ngực Bảo Ấn Địa Tạng, âm thanh nứt gãy vang lên không ngừng, xương sườn của Bảo Ấn Địa Tạng gần như gãy đoạn, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả áo bào.
Thế nhưng, thiết ấn trong tay Bảo Ấn Địa Tạng cũng nện lên vai trái Diêm Hoan, đập nát vai trái của hắn, tiếng “răng rắc” vang lên vô cùng chói tai.
Diêm Hoan liên tục thối lui hơn mười bước mới có thể ổn định bước chân, từ chỗ bả vai truyền đến một trận đau nhức cực độ, nửa thân người gần như chết lặng.
Hắn không nghĩ ra tại sao Bảo Ấn Địa Tạng và Nhật Quang Địa Tạng lại đột nhiên liều mạng với hắn?
- Việc này thật quá dị thường, nhất định có liên quan đến Ninh Tiểu Xuyên.
Diêm Hoan cắn chặt răng, nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên, chỉ thấy đối phương vẫn bình tĩnh ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, đang khôi phục nguyên khí, dáng vẻ không hề kinh hoảng chút nào.
Thực sự đáng hận.
Ninh Tiểu Xuyên càng bình tĩnh thì trong lòng Diêm Hoan lại càng tức tối, có cảm giác như mình đã trúng kế của Ninh Tiểu Xuyên.
Sau khi Bảo Ấn Địa Tạng bị Diêm Hoan một chưởng đánh bay ra ngoài, liền lập tức từ dưới đất nhảy dậy, trước ngực và trong miệng không ngừng trào máu, thế nhưng hắn lại dường như không biết đau đớn là gì, vẫn tiếp tục giết về phía Diêm Hoan.
Nhật Quang Địa Tạng cầm một thanh đạo kiếm, thi triển đạo pháp lôi điện, cũng liều mạng phát động công kích về phía Diêm Hoan.
Mặc dù Diêm Hoan là Linh Tử của Dưỡng Quỷ thế gia, có thể xem là siêu quần xuất chúng trong thế hệ trẻ.
Thế nhưng, lực lượng của truyền nhân Dưỡng Quỷ thế gia, chủ yếu đều biểu hiện tại phương diện tự dưỡng chiến quỷ, còn lực chiến đấu của bản thân thì lại có phần thiếu hụt.
Cho nên, mất đi sự bảo hộ của Quỷ Vương, chiến lực của Diêm Hoan cũng giảm đi rất nhiều, dưới sự công kích liều mạng của Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng, hắn liên tiếp thụ thương, ngược lại bị bức rơi xuống hạ phong.
Vốn dĩ, tu vi của hắn còn cao hơn hai vị Địa Tạng một đoạn lớn.
Thế nhưng, hắn rất quý trọng mạng sống của mình, không dám liều mạng, cho nên mới liên tiếp bị thụ thương như vậy.
- Được lắm!
Diêm Hoan cắn chặt răng, thu hồi Quỷ Vương ba đầu sáu tay vào trong bình, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông ra khỏi đáy lòng sống, biến mất trong bầu trời đêm.
- Ninh Tiểu Xuyên, đợi ta tế luyện thành “Vạn Quỷ trận đồ”, sẽ lại đến lấy mạng ngươi!
Thanh âm của Diêm Hoan từ trong không trung truyền đến, càng lúc càng đi xa.
Trận đại chiến vừa rồi, khiến Tiểu Hồng mệt mỏi vô cùng, xoa đi mồ hôi trên trán, bay trở lại trên lưng Song Đầu Thạch Thú, nói:
- Đầu Quỷ Vương này thật lợi hại, mệt chết ta rồi, cuối cùng cũng đánh đuổi được bọn chúng đi.
- Ngươi cho rằng Linh Tử của Dưỡng Quỷ thế gia lại có thể dễ dàng bị đánh đuổi như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn về phía bầu trời đêm xa xa, ánh mắt thập phần ngưng trọng.
- Lẽ nào không phải?
Tiểu Hồng mở to đôi mắt chớp lấy chớp để.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu:
- Ta cảm thấy có một luồng khí tức vô cùng cường đại đang tới đây. Có lẽ là
Huyền Cơ Pháp Vương của Địa Tạng Vương Tông. Có lẽ Diêm Hoan cũng cảm ứng được khí tức đó nên mới quyết đoán rút lui. Chúng ta cũng phải rời khỏi đây ngay.
Ninh Tiểu Xuyên hạ lệnh cho Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng ở lại giữ chân Huyền Cơ Pháp Vương.
Còn Song Đầu Thạch Thú thì chở Ninh Tiểu Xuyên và Tiểu Hồng xuất phát, nhanh chóng rời đi men theo đáy thung lũng.
- Ninh Tiểu Xuyên, tại sao chúng ta không chạy dưới lòng đất?
Tiểu Hồng hỏi.
- Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, đi trên hay dưới mặt đất thật ra cũng không có gì khác biệt. Mà đi dưới lòng đất chúng ta lại không đi xa được.
Tốc độ của Thái Tuế Thú dưới lòng đất tuy rất nhanh nhưng cũng chỉ là tương đối.
Nếu để Thái Tuế Thú chạy dưới lòng đất, Song Đầu Thạch Thú chạy trên mặt đất, thì tốc độ của Thái Tuế Thú sẽ kém xa Song Đầu Thạch Thú.
Tuy Huyền Cơ Pháp Vương vẫn còn cách vài nghìn dặm, nhưng tâm thần của cường giả Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín vô cùng cường đại. Cho dù cách xa vài nghìn dặm vẫn có thể nắm bắt được khí tức của Ninh Tiểu Xuyên.
Song Đầu Thạch Thú sau khi chạy được hai giờ, trong Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung phát ra hai tiếng động nhỏ, giống như hai sợi dây sinh mệnh đứt vậy.
- Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng chết rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cảm ứng được năng lượng tâm thần của Nhật Quang Địa Tạng và Bảo Ấn Địa Tạng đã tiêu tan, không cần đoán cũng biết chắc chắn họ đã chết trong tay Huyền Cơ Pháp Vương.
Huyền Cơ Pháp Vương rất nhanh sẽ đuổi tới đây.
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn trời, chân trời xuất hiện một quầng sáng xanh, có ánh nắng chiếu ra, trời sắp sáng rồi.
Chỉ cần cố gắng một giờ nữa là hắn sẽ qua thời kỳ hư nhược, tu vi sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nhanh lên! Nhanh lên!
Ninh Tiểu Xuyên cho Song Đầu Thạch Thú ăn một viên Bạo Long Huyết Đan. Ầm một tiếng, đan dược phát nổ trong cơ thể thạch thú, đan khí hùng hồn bọc lấy nó.
Tu vi của thạch thú không ngừng tăng lên, hai cái đầu biến thành hình đầu rồng, mồm phát ra tiếng long ngâm, tốc độ chạy bỗng tăng lên gấp đôi.
Vẫn chưa đủ nhanh!
Rồi Ninh Tiểu Xuyên thò tay ra, ngọc tỷ xuất hiện trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh ngọc lơ lửng trước ngực hắn.
- Địa mạch, nghe lệnh của ta!
Ninh Tiểu Xuyên ấn hai tay lên ngọc tỷ, đánh thức khí linh trong nó, điều động một đường Địa mạch dài vài chục dặm truyền vào cơ thể Song Đầu Thạch Thú.
Thạch thú vốn sinh ra là thạch thể, hấp thụ đại địa linh khí thai nghén ra thạch huyết, sinh ra linh trí.
Vì thế nó có thể hấp thụ sức mạnh của Địa mạch bổ sung nguyên khí đã tiêu hao.
Địa mạch chui vào cơ thể thạch thú xong lập tức nâng tốc độ của nó lên một tầng cao mới.
Không lâu sau, thạch thú đã chạy hết cổ hà đạo (*), tiến vào một vùng sa mạch nóng bỏng.
(*) đường sông
Nơi này giống như điểm tận cùng của cổ hà đạo vậy.
Nhìn ra xa chỉ thấy những đụn cát cao ngất, biển cát mênh mông bất tận, không nhìn thấy bất cứ ngọn cây cỏ nào.
Quỷ dị hơn đó là hạt cát ở đây tuyền một màu đỏ nhạt.
Càng vào sâu màu sắc của cát càng đậm, nhiệt độ cũng càng cao hơn.
- Quỷ dị quá, dừng lại đã!
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy vùng sa mạc này vô cùng cổ quái, khô hạn, nóng bỏng, không một ngọn cây, phía dưới lớp cát dày lại có âm thanh cổ quái như có loài sinh vật chưa biết đến nào đó vậy.
Nơi này không giống một nơi tốt lành.
Vì trên bề mặt chỉ toàn cát đỏ, chiếu lên trền trời cũng thành màu đỏ. Tất cả đám mây ở đây đều là một cái mặt quỷ đầy máu.
Tiểu Hồng lại không hề có cảm giác nguy hiểm, ngược lại còn phấn khích nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta cảm thấy phía sâu trong sa mạc này là một vùng Viễn Cổ hỏa vực. Ta gần như nhìn thấy biển lửa rồi, quá tốt!
- Nếu thật sự đó là hỏa vực từ thời Viễn Cổ thì sẽ rất có tác dụng với ta. Chưa biết chừng có thể ngưng tụ ra Thần Hỏa Long Nguyên.
Tiểu Hồng vốn là ấu long thuộc tính Hỏa, có thể gọi là Hỏa Hệ Thần Long Thể.
Con ấu long của Thiên Hoàng Thái Tử là thuộc tính Lôi, Long Nguyên tu luyện ra là Lôi Điện Long Nguyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng cảm nhận được nhiệt độ sâu trong sa mạc này rất cao, rất có thể là một vùng hỏa vực nghìn dặm.
Nhưng hắn cứ cảm thấy sa mạc này rất không đơn giản, dường như ẩn tàng nguy hiểm cực lớn, khiến người ta luôn có cảm giác bất an.
- Nếu có thể giúp được ngươi ngưng tụ Long Nguyên thì chúng ta cùng liều xem sao.
Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn hồi phục, đương nhiên cũng không sợ. Cho dù là sinh tử tuyệt địa cũng dám xông pha.
Thu con Song Đầu Thạch Thú về Huyền Thú Giám rồi Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu tiến vào sâu hơn.
Nhưng đi không được bao lâu hắn đã dừng lại.
Một sợi xích sắt to cỡ lu nước, giống như Huyền Thiết Cự Long bay ra từ hư không, phát ra âm thanh xé gió, nhằm Ninh Tiểu Xuyên mà công kích.
Không khí giống như mặt nước, bị chấn động thành vô số đường gợn sóng.
Ào!
Ninh Tiểu Xuyên đã phát giác được từ lâu, lập tức di chuyển sang phải vài chục mét tránh công kích của sợi xích sắt.
- Hừ, tốc độ chạy trốn cũng thật nhanh. Sao giờ không chạy tiếp đi?
Từ phía chân trời vọng lại một âm thanh trầm thấp lạnh lẽo.
Một tòa ma điện khổng lồ bay lên từ chân trời, bọc lấy hắc vân vào trong, giống như một tà thiên ngoại Ma Cung vậy.
Sợi xích to vừa rồi chính là bay ra từ tòa ma điện này.
Ninh Tiểu Xuyên rất bình tĩnh, nhìn lên trời, nói:
- Huyền Cơ Pháp Vương, tu vi của ta đã hồi phục. Cho dù ngươi có đuổi kịp cũng không làm gì được ta đâu.
- Khẩu khí lớn thật. Ngươi thật sự cho rằng đang ở trong Thần Linh Mật Địa? Dám không coi lão phu ra gì. Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi mở tầm mắt để biết khoảng cách giữa ngươi và Cửu Thiên cường giả lớn đến mức nào.
Huyền Cơ Pháp Vương phẫn nộ.
Tuy thể chất của Thánh Sĩ chân nhân rất cường đại, nhưng dù sao Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ là tu sĩ Thiên Nhân cảnh giới thứ sáu, vậy mà dám coi thường một Cửu Thiên Tôn Giả, đúng như một thường dân coi thường vương hầu vậy. Chắc chắn là tội chết!
Quá ngông cuồng!
Ninh Tiểu Xuyên thật sự không phải hắn ngông cuồng.
Tu vi của hắn hiện giờ đã hồ phục, cho dù không đánh lại được Huyền Cơ Pháp Vương, nhưng nếu hợp thể với Tiểu Hồng, thi triển Thần Long tật tốc thì dù là Huyền Cơ Pháp Vương cũng chưa chắc đuổi được hắn.
Nếu đã vậy, Ninh Tiểu Xuyên đương nhiên không cần phải sợ Huyền Cơ Pháp Vương.
Trên trời, hai sợi xích rất lớn đồng thời bắn ra từ trong ma điện, giống như hai cánh tay to lớn của cự nhân, tấn công về phía Ninh Tiểu Xuyên.
- Tiểu Hồng, hợp thể!
Ninh Tiểu Xuyên trầm giọng.
Tiểu Hồng lập tức biến thành một bộ Long Lân Chiến Giáp, bọc lấy toàn thân Ninh Tiểu Xuyên, trên lưng còn mọc ra đôi long dực đỏ rực.