-Ánh trăng sáng tỏ, chiếu xạ hào quang trên khải giáp của Nhạc Vũ Dương, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Nhạc Vũ Dương cầm một thanh trường thương đỏ hồng, mũi thương đỏ như máu, thấy Ninh Tiểu Xuyên hạ xuống đất, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, những tù binh của Thiên Âm Tông đâu rồi?
- Cơ Hàn Tinh đâu?
Ninh Tiểu Xuyên rõ ràng cảm nhận được khí tức của Cơ Hàn Tinh.
Nhạc Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc trào phúng, nói:
- Bây giờ bổn Hầu đang hỏi ngươi, ngươi là thân phận gì mà dám tranh luận với bổn Hầu? Chẳng lẽ không biết nhìn thấy Vương Hầu, phải quỳ xuống hành lễ sao?
Ninh Tiểu Xuyên không hề nhượng bộ chút nào, trầm giọng nói:
- Ta chính là Hữu Lộ Quân Đô Thống, còn ngươi là Trung Lộ Quân Đô Thống, thân phận của chúng ta đều giống nhau. Hơn nữa, trên người ta có Hoàng quyền lệnh, cho dù phải quỳ xuống hành lễ thì cũng là ngươi quỳ xuống mới đúng.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi một mình để đám phản nghịch Thiên Âm Tông chạy thoát, còn dám giáo huấn khiển trách bổn Hầu. Hôm nay, bổn Hầu sẽ trấn áp ngươi, sau đó mang về Hoàng thành cho Thánh Thượng xử lý.
Trong mắt Nhạc Vũ Dương phát ra sát ý dày đặc, nhìn bộ dạng thì không phải muốn trấn áp Ninh Tiểu Xuyên, mà rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Lần này rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Vũ Dương đã nhận được mật lệnh của Ngọc Lam Đại Đế, nhất định phải lấy mạng Ninh Tiểu Xuyên, không thể để cho hắn quay trở về Hoàng thành.
Hắn điều động Cơ Hàn Tinh đi giết Ninh Tiểu Xuyên, thế nưhng không ngờ đệ tử mà mình nuôi từ nhỏ đến lớn, lại yêu mến Ninh Tiểu Xuyên. Nàng thậm chí còn vì Ninh Tiểu Xuyên mà phế bỏ một thân tu vi Võ Đạo, xem như trả lại công ân nuôi dưỡng và truyền nghiệp của hắn.
Ngay cả Cơ Hàn Tinh cũng phản bội hắn.
Nhạc Vũ Dương đã nổi giận rồi, nếu như không đem Ninh Tiểu Xuyên bầm thây vạn đoạn, căn bản không thể tiêu được mối hận trong lòng hắn.
Nếu như Cơ Hàn Tinh đã không nỡ giết Ninh Tiểu Xuyên, vậy thì hắn sẽ đích thân động thủ, chỉ là một tên Ninh Tiểu Xuyên, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì?
Vụt...
Trường thương hồng sắc trong tay hất tung một mảng bùn đất, mũi thương bốc lên hỏa diễm, đâm về phía trái tim của Ninh Tiểu Xuyên.
Đây chính là Huyền Khí bát phẩm “Quỷ Luân thương”, toát ra hỏa diễm giống như quỷ hỏa, nơi nào cũng có, tạo thành một đoàn hỏa diễm, đâm thủng Vân Hà Quy Nguyên Khí mà Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ thành.
Tu vi Võ Đạo của Nhạc Vũ Dương có một không hai trong cùng thế hệ, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cũng không dám khinh địch chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên dang ra hai tay, một tay nâng “mặt trời”, một tay cầm “mặt trăng”, hai tay vận chuyển, tạo thành một tấm Nhật Nguyệt Âm Dương đồ, va chạm với “Quỷ Luân thương” của Nhạc Vũ Dương.
Ầm ầm ầm...
Mấy trăm tia lửa từ giữa thân thể hai người bạo phóng ra ngoài, tạo thành mấy trăm cái hố lớn giữa đồng hoang.
Thể chất của Nhạc Vũ Dương cũng rất cường đại, trước khi Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện, hắn chính là Võ Tôn trẻ tuổi nhất của Ngọc Lam Đế quốc, là Vương Hầu trẻ tuổi nhất, trong cùng thế hệ gần như không có người nào là đối thủ của hắn.
Về sau, hắn lại đạt được cơ duyên trong Thiên Đế Thần Cung, đạt tới đẳng cấp thiên phú “bảy ngàn năm khó gặp”, tu vi Võ Đạo đề thăng mãnh liệt, bước vào hàng ngũ cường giả tuyệt đỉnh của Ngọc Lam Đế quốc.
Grào...
Sau lưng Nhạc Vũ Dương, lao ra một cái Võ Hồn Pháp Thân cao hơn mười mét.
Võ Hồn Pháp Thân cũng mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, tựa như một bức tượng Nộ Mục Kim Cương, khiến người khác cảm thấy một luồng khí tức Võ Đạo cường đại.
- Võ Hồn Biến!
Nhạc Vũ Dương hét lớn một tiếng, trong miệng thổ ra dòng khí vàng, dòng khí xông vào trong Võ Hồn Pháp Thân, khiến cho Võ Hồn Biến càng thêm ngưng thực, phát ra hào quang giống như hỏa diễm.
Chỉ có tu vi Võ Đạo đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, mới có thể luyện ra “Võ Hồn Biến”, bạo phát ra lực lượng Võ Hồn.
Nhạc Vũ Dương chính là thấy Ninh Tiểu Xuyên chưa đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, cho nên mới muốn dùng lực lượng Võ Hồn Biến để trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, hôm nay bổn Hầu sẽ cho ngươi biết, chênh lệch giữa chúng ta không phải là nhỏ.
Nhạc Vũ Dương điểm ra một chỉ, Võ Hồn liền giết thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không cam lòng yếu thế, cũng xuất Võ Hồn Pháp Thân ra khỏi cơ thể, đối kích với “Võ Hồn Biến” của Nhạc Vũ Dương.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên còn chưa tu luyện ra Võ Hồn Biến, thế nhưng Võ Hồn Pháp Thân lại bạo phát ra lực lượng không yếu hơn Võ Hồn Biến chút nào.
Võ Hồn Pháp Thân của Ninh Tiểu Xuyên chính là một cái cự đỉnh cao chín mét, ngàn vạn bia văn Diệt Thế chìm nổi trên cự đỉnh, hai tấm ma đồ “Thi Sơn Huyết Hải đồ” và “Thiên Hỏa Phần Thể đồ” chấn nhiếp nhân tâm khắc trên đỉnh, tản mát ra một luồng lực lượng tử vong.
Thật quá khác thường.
Ninh Tiểu Xuyên không tu luyện ra “Võ Hồn Biến”, nhưng lại có thể chống lại “Võ Hồn Biến”, đây vốn dĩ là chuyện tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng lại xảy ra ở trên người hắn.
Ninh Tiểu Xuyên bị Diệt Thế chi khí ảnh hưởng, trên người sinh ra một luồng ma sát khí ngập trời, lạnh lùng nói:
- Nhạc Vũ Dương, Cơ Hàn Tinh đâu rồi?
- Phản đồ đó đã bị ta xử tử rồi.
Nhạc Vũ Dương lạnh lùng nói.
- Nàng là đệ tử của ngươi đó.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên bùng phát một ngọn lửa phẫn nộ, không thể tin nổi Cơ Hàn Tinh đã chết.
Ma kiếm trong Huyết khiếu chấn động kịch liệt, tám đạo Diệt Thế chi khí quấn quanh Ma kiếm, dung nhập vào trong máu, hòa hợp làm một thể với huyết dịch.
Huyết khí trong cơ thể, trở nên cuồng bạo không gì sánh nổi.
Mỗi một giọt huyết dịch đều giống như biến thành một đầu Ma Long.
- Kẻ phụ ta, chí thân cũng có thể giết.
Nhạc Vũ Dương đâm ra một thương, giống như một đạo thiểm điện, muốn một thương đâm nát thân thể Ninh Tiểu Xuyên.
Bàn tay Ninh Tiểu Xuyên bị Ma kiếm bao trùm, không ngờ lại nắm chặt trường thương, tám đại Diệt Thế chi khí từ trong lòng bàn tay truyền ra, quấn quanh trên trường thương, Diệt Thế chi khí hóa thành tám đầu Ma Long, phát ra tiếng gào thét về phía Nhạc Vũ Dương.
- Nhạc Vũ Dương, ngươi quá đánh mất nhân tính, Cơ Hàn Tinh căn bản không phản bội ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi, từng bước ép sát về phía Nhạc Vũ Dương.
Lực lượng thật quen thuộc.
Đây là lực lượng trên người Xuyên công tử.
- Ngươi… Ngươi và Xuyên công tử có quan hệ gì?
Nhạc Vũ Dương trầm giọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không trả lời, trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ, ma khí trong cơ thể ồ ạt tuôn trào, ngưng tụ thành Ma kiếm, một kiếm chém về phía Nhạc Vũ Dương, tạo thành một đường kiếm quang huyết hồng dài hơn mười thước.
Phốc…
Nhạc Vũ Dương đột nhiên bạo lui, thế nhưng, trên thân áo giáp đã bị Ma kiếm chém rụng một khối lớn.
Hắn cầm trường thương nhìn chằm chằm chiến kiếm huyết sắc của Ninh Tiểu Xuyên, hai nắm tay siết chặt, mắt mở trừng trừng, nói:
- U Linh Ma Kiếm, ngươi chính là Xuyên công tử.
- Ngươi biết được thân phận này thì cũng quá muộn rồi, Nhạc Vũ Dương, hôm nay chúng ta thù mới hận cũ cùng chấm dứt đi, không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng.
Vốn hắn định tu luyện ra “Võ Hồn Biến”, đợi sau khi tu vi đạt tới một trình độ khác, mới tìm Nhạc Vũ Dương để phân ra sinh tử thắng bại.
Thế nhưng, bây giờ hắn không đợi được nữa rồi.
Sau khi Nhạc Vũ Dương biết Ninh Tiểu Xuyên chính là Xuyên công tử, liền nảy ra ý định mới, chỉ cần đem tin tức này truyền về Hoàng thành, nhất định sẽ có rất nhiều người đến giết hắn, cần gì ta phải lãng phí lực lượng của mình?
Hai chân Nhạc Vũ Dương mọc ra Long Lân, bàn chân biến thành Long trảo, đạp mạnh lên đất một cái, thân thể liền phóng đi hơn trăm mét.
- Chạy đi đâu?
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt Ma kiếm, ngưng tụ nguyên khí toàn thân, một kiếm chém về phía Nhạc Vũ Dương, tạo thành một đạo kiếm ảnh khổng lồ.
Quỷ Lân thương trong tay Nhạc Vũ Dương đâm vào hư không một cái, bạo phát hoàn toàn lực lượng của Huyền Khí bát phẩm, hình thành một cái đầu Kỳ Lân hoàng kim cực lớn, tiếp xúc với Ma kiếm, phát sinh va chạm kinh thiên động địa.
Ầm...
Mặt đất dưới chân Nhạc Vũ Dương lún xuống, vô số bụi mù từ trong đất bốc lên, nguyên khí Võ Đạo tán loạn trong không khí, hồi lâu sau vẫn không tiêu tán.
Một luồng lực lượng khổng lồ cũng truyền lên cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, phản chấn Ninh Tiểu Xuyên trở về, rơi xuống lại mặt đất.
Nhạc Vũ Dương quả nhiên không hổ là tuyệt thế thiên kiêu, tu vi Võ Đạo đã đạt tới trình độ thâm bất khả trắc.
- Ninh Tiểu Xuyên, Cơ Hàn Tinh ở ngay bờ sông, ngươi không phải là Dưỡng Tâm Sư cao cấp sao? Để xem ngươi có thể cứu được nàng ta không!
Thanh âm của Nhạc Vũ Dương từ ngoài mười dặm vang lên, nhanh chóng phóng về phía Hoàng thành, lúc nói ra hai chữ “cứu sống” thì thanh âm đã rất nhỏ, đi được rất xa rồi.
Nhạc Vũ Dương cố ý nói Cơ Hàn Tinh đang ở bờ sông, chính là muốn ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên, để hắn có thể trở về Hoàng thành trước một bước.
Con người Ninh Tiểu Xuyên bắn ra hào quang đỏ như máu, ma khí tử vong vờn quanh người, rất muốn đuổi theo Nhạc Vũ Dương đánh một trận ngươi sống ta chết, thế nhưng trong lòng cũng đang giằng co, cuối cùng nên lựa chọn “giết” hay lựa chọn “cứu” đây?
Cứu.
Cuối cùng hắn vẫn dựa vào tâm thần cảm ứng được khí tức của Cơ Hàn Tinh, đi thẳng về phía bờ sông.
Lúc hắn tới bờ sông thì chỉ nhìn thấy một trái tim đẫm máu trong nước, mặt nước xung quanh đều bị nhuộm đỏ, tản mát ra huyết quang chói lọi.
Bởi vì Huyền Khí của Võ Tôn thật quá mức cường đại, khiến cho nước sông cũng phải sôi trào, toát ra bọt khí to bằng nắm tay, khiến người khác cảm thấy thê lương không nói nên lời.
Khí tức của Cơ Hàn Tinh chính là phát ra từ trong trái tim này, hiển nhiên, trái tim này là của nàng.
Ma khí trên người Ninh Tiểu Xuyên càng thêm cường thịnh, sát khí dày đặc, nếu như tim của Cơ Hàn Tinh ở trong sông thì khẳng định nàng ta cũng đang ở gần đây.
Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải tìm được nàng, hắn lần theo vết máu trên mặt đất để tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được Cơ Hàn Tinh.
Vết máu đứt đoạn, nhưng người lại không xuất hiện.
Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Nàng đã hoàn toàn biến mất, Ninh Tiểu Xuyên tìm khắp nơi mà không thấy.
Cho dù một Võ giả đạt đến Địa Tôn cảnh, nhưng nếu không có trái tim, thì cũng tuyệt đối không thể sống lâu được. Nàng có thể đi đâu?
Có lẽ nàng không muốn để Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc chết, cho nên mới trốn tới một nơi hẻo lánh, lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Thế nhưng, lỡ như tồn tại kỳ tích thì sao?
- Có lẽ, nàng đã gặp tuyệt thế cao nhân, cứu nàng đi, cho nên ta mới không tìm được nàng. Thật ra, nàng vẫn còn sống.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự an ủi mình như vậy.
Ninh Tiểu Xuyên hi vọng rằng trên thế giới này thật sự có kỳ tích, mặc dù xác suất tương đối nhỏ, thế nhưng chỉ cần là không tìm được nàng, thì nàng vẫn rất có thể không chết, vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Ninh Tiểu Xuyên quay trở về bờ sông, muốn lấy trái tim đi, thế nhưng, lúc hắn đuổi tới bờ sông, lại phát hiện trái tim cũng không thấy nữa.
Tại sao lại có thể như vậy?
Chỉ mới qua chốc lát, tại sao trái tim lại biến mất được chứ?
Ninh Tiểu Xuyên hướng xuống hạ du tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được trái tim, chứng tỏ trái tim cũng không phải bị nước cuốn đi, mà là có người đến đây, sau đó lấy tim ra khỏi dòng sông.
Rốt cuộc là ai? Lại có thể trộm được trái tim của Cơ Hàn Tinh ngay trước mắt của hắn?
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng không tìm được Cơ Hàn Tinh, cũng không tìm được tim của nàng, mọi thứ liên quan đến nàng giống như đã biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên có chút lạc lõng ngồi dưới đất, chẳng lẽ là do mình hại nàng sao?
Nếu như Cơ Hàn Tinh không yếu hắn, như vậy cũng sẽ không bị Nhạc Vũ Dương xử tử. Như vậy có đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay vẫn là một người thích gánh trách nhiệm trên người mình, dù căn bản không phải mình sai, nhưng vẫn nhất định muốn người sai lầm là mình.
Đối với địch nhân, hắn có thể lãnh khốc vô tình hạ sát thủ. Thế nhưng, đối với người bên cạnh, hắn lại rất quan tâm, không hy vọng bọn họ phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Đối với người xa lạ, nếu như có thể thì hắn vẫn trợ giúp một tay, chữa thương, trị bệnh cho bọn họ, cứu bọn họ khỏi sinh tử khó khăn.
- Nhạc Vũ Dương, nếu để ngươi sống đến ngày mai, ta sẽ tự móc tim của mình.
Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, trong cơ thể tràn ra sát khí ngập trời.
Song Đầu Thạch Thú từ trong Huyền Thú Giám bay ra, mở một đôi cánh đá khổng lồ, chở Ninh Tiểu Xuyên bay thẳng về phía Hoàng thành.
Nhạc Vũ Dương cầm một thanh trường thương đỏ hồng, mũi thương đỏ như máu, thấy Ninh Tiểu Xuyên hạ xuống đất, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, những tù binh của Thiên Âm Tông đâu rồi?
- Cơ Hàn Tinh đâu?
Ninh Tiểu Xuyên rõ ràng cảm nhận được khí tức của Cơ Hàn Tinh.
Nhạc Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc trào phúng, nói:
- Bây giờ bổn Hầu đang hỏi ngươi, ngươi là thân phận gì mà dám tranh luận với bổn Hầu? Chẳng lẽ không biết nhìn thấy Vương Hầu, phải quỳ xuống hành lễ sao?
Ninh Tiểu Xuyên không hề nhượng bộ chút nào, trầm giọng nói:
- Ta chính là Hữu Lộ Quân Đô Thống, còn ngươi là Trung Lộ Quân Đô Thống, thân phận của chúng ta đều giống nhau. Hơn nữa, trên người ta có Hoàng quyền lệnh, cho dù phải quỳ xuống hành lễ thì cũng là ngươi quỳ xuống mới đúng.
- Khẩu khí thật lớn, ngươi một mình để đám phản nghịch Thiên Âm Tông chạy thoát, còn dám giáo huấn khiển trách bổn Hầu. Hôm nay, bổn Hầu sẽ trấn áp ngươi, sau đó mang về Hoàng thành cho Thánh Thượng xử lý.
Trong mắt Nhạc Vũ Dương phát ra sát ý dày đặc, nhìn bộ dạng thì không phải muốn trấn áp Ninh Tiểu Xuyên, mà rõ ràng là muốn lấy mạng hắn.
Lần này rời khỏi Hoàng thành, Nhạc Vũ Dương đã nhận được mật lệnh của Ngọc Lam Đại Đế, nhất định phải lấy mạng Ninh Tiểu Xuyên, không thể để cho hắn quay trở về Hoàng thành.
Hắn điều động Cơ Hàn Tinh đi giết Ninh Tiểu Xuyên, thế nưhng không ngờ đệ tử mà mình nuôi từ nhỏ đến lớn, lại yêu mến Ninh Tiểu Xuyên. Nàng thậm chí còn vì Ninh Tiểu Xuyên mà phế bỏ một thân tu vi Võ Đạo, xem như trả lại công ân nuôi dưỡng và truyền nghiệp của hắn.
Ngay cả Cơ Hàn Tinh cũng phản bội hắn.
Nhạc Vũ Dương đã nổi giận rồi, nếu như không đem Ninh Tiểu Xuyên bầm thây vạn đoạn, căn bản không thể tiêu được mối hận trong lòng hắn.
Nếu như Cơ Hàn Tinh đã không nỡ giết Ninh Tiểu Xuyên, vậy thì hắn sẽ đích thân động thủ, chỉ là một tên Ninh Tiểu Xuyên, chẳng lẽ còn có thể gây ra sóng gió gì?
Vụt...
Trường thương hồng sắc trong tay hất tung một mảng bùn đất, mũi thương bốc lên hỏa diễm, đâm về phía trái tim của Ninh Tiểu Xuyên.
Đây chính là Huyền Khí bát phẩm “Quỷ Luân thương”, toát ra hỏa diễm giống như quỷ hỏa, nơi nào cũng có, tạo thành một đoàn hỏa diễm, đâm thủng Vân Hà Quy Nguyên Khí mà Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ thành.
Tu vi Võ Đạo của Nhạc Vũ Dương có một không hai trong cùng thế hệ, cho nên Ninh Tiểu Xuyên cũng không dám khinh địch chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên dang ra hai tay, một tay nâng “mặt trời”, một tay cầm “mặt trăng”, hai tay vận chuyển, tạo thành một tấm Nhật Nguyệt Âm Dương đồ, va chạm với “Quỷ Luân thương” của Nhạc Vũ Dương.
Ầm ầm ầm...
Mấy trăm tia lửa từ giữa thân thể hai người bạo phóng ra ngoài, tạo thành mấy trăm cái hố lớn giữa đồng hoang.
Thể chất của Nhạc Vũ Dương cũng rất cường đại, trước khi Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện, hắn chính là Võ Tôn trẻ tuổi nhất của Ngọc Lam Đế quốc, là Vương Hầu trẻ tuổi nhất, trong cùng thế hệ gần như không có người nào là đối thủ của hắn.
Về sau, hắn lại đạt được cơ duyên trong Thiên Đế Thần Cung, đạt tới đẳng cấp thiên phú “bảy ngàn năm khó gặp”, tu vi Võ Đạo đề thăng mãnh liệt, bước vào hàng ngũ cường giả tuyệt đỉnh của Ngọc Lam Đế quốc.
Grào...
Sau lưng Nhạc Vũ Dương, lao ra một cái Võ Hồn Pháp Thân cao hơn mười mét.
Võ Hồn Pháp Thân cũng mặc chiến giáp, tay cầm trường thương, tựa như một bức tượng Nộ Mục Kim Cương, khiến người khác cảm thấy một luồng khí tức Võ Đạo cường đại.
- Võ Hồn Biến!
Nhạc Vũ Dương hét lớn một tiếng, trong miệng thổ ra dòng khí vàng, dòng khí xông vào trong Võ Hồn Pháp Thân, khiến cho Võ Hồn Biến càng thêm ngưng thực, phát ra hào quang giống như hỏa diễm.
Chỉ có tu vi Võ Đạo đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, mới có thể luyện ra “Võ Hồn Biến”, bạo phát ra lực lượng Võ Hồn.
Nhạc Vũ Dương chính là thấy Ninh Tiểu Xuyên chưa đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tư, cho nên mới muốn dùng lực lượng Võ Hồn Biến để trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.
- Ninh Tiểu Xuyên, hôm nay bổn Hầu sẽ cho ngươi biết, chênh lệch giữa chúng ta không phải là nhỏ.
Nhạc Vũ Dương điểm ra một chỉ, Võ Hồn liền giết thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không cam lòng yếu thế, cũng xuất Võ Hồn Pháp Thân ra khỏi cơ thể, đối kích với “Võ Hồn Biến” của Nhạc Vũ Dương.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên còn chưa tu luyện ra Võ Hồn Biến, thế nhưng Võ Hồn Pháp Thân lại bạo phát ra lực lượng không yếu hơn Võ Hồn Biến chút nào.
Võ Hồn Pháp Thân của Ninh Tiểu Xuyên chính là một cái cự đỉnh cao chín mét, ngàn vạn bia văn Diệt Thế chìm nổi trên cự đỉnh, hai tấm ma đồ “Thi Sơn Huyết Hải đồ” và “Thiên Hỏa Phần Thể đồ” chấn nhiếp nhân tâm khắc trên đỉnh, tản mát ra một luồng lực lượng tử vong.
Thật quá khác thường.
Ninh Tiểu Xuyên không tu luyện ra “Võ Hồn Biến”, nhưng lại có thể chống lại “Võ Hồn Biến”, đây vốn dĩ là chuyện tuyệt đối không có khả năng, thế nhưng lại xảy ra ở trên người hắn.
Ninh Tiểu Xuyên bị Diệt Thế chi khí ảnh hưởng, trên người sinh ra một luồng ma sát khí ngập trời, lạnh lùng nói:
- Nhạc Vũ Dương, Cơ Hàn Tinh đâu rồi?
- Phản đồ đó đã bị ta xử tử rồi.
Nhạc Vũ Dương lạnh lùng nói.
- Nàng là đệ tử của ngươi đó.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên bùng phát một ngọn lửa phẫn nộ, không thể tin nổi Cơ Hàn Tinh đã chết.
Ma kiếm trong Huyết khiếu chấn động kịch liệt, tám đạo Diệt Thế chi khí quấn quanh Ma kiếm, dung nhập vào trong máu, hòa hợp làm một thể với huyết dịch.
Huyết khí trong cơ thể, trở nên cuồng bạo không gì sánh nổi.
Mỗi một giọt huyết dịch đều giống như biến thành một đầu Ma Long.
- Kẻ phụ ta, chí thân cũng có thể giết.
Nhạc Vũ Dương đâm ra một thương, giống như một đạo thiểm điện, muốn một thương đâm nát thân thể Ninh Tiểu Xuyên.
Bàn tay Ninh Tiểu Xuyên bị Ma kiếm bao trùm, không ngờ lại nắm chặt trường thương, tám đại Diệt Thế chi khí từ trong lòng bàn tay truyền ra, quấn quanh trên trường thương, Diệt Thế chi khí hóa thành tám đầu Ma Long, phát ra tiếng gào thét về phía Nhạc Vũ Dương.
- Nhạc Vũ Dương, ngươi quá đánh mất nhân tính, Cơ Hàn Tinh căn bản không phản bội ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nghiến răng nghiến lợi, từng bước ép sát về phía Nhạc Vũ Dương.
Lực lượng thật quen thuộc.
Đây là lực lượng trên người Xuyên công tử.
- Ngươi… Ngươi và Xuyên công tử có quan hệ gì?
Nhạc Vũ Dương trầm giọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không trả lời, trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ, ma khí trong cơ thể ồ ạt tuôn trào, ngưng tụ thành Ma kiếm, một kiếm chém về phía Nhạc Vũ Dương, tạo thành một đường kiếm quang huyết hồng dài hơn mười thước.
Phốc…
Nhạc Vũ Dương đột nhiên bạo lui, thế nhưng, trên thân áo giáp đã bị Ma kiếm chém rụng một khối lớn.
Hắn cầm trường thương nhìn chằm chằm chiến kiếm huyết sắc của Ninh Tiểu Xuyên, hai nắm tay siết chặt, mắt mở trừng trừng, nói:
- U Linh Ma Kiếm, ngươi chính là Xuyên công tử.
- Ngươi biết được thân phận này thì cũng quá muộn rồi, Nhạc Vũ Dương, hôm nay chúng ta thù mới hận cũ cùng chấm dứt đi, không phải ngươi chết thì chính là ta vong.
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng.
Vốn hắn định tu luyện ra “Võ Hồn Biến”, đợi sau khi tu vi đạt tới một trình độ khác, mới tìm Nhạc Vũ Dương để phân ra sinh tử thắng bại.
Thế nhưng, bây giờ hắn không đợi được nữa rồi.
Sau khi Nhạc Vũ Dương biết Ninh Tiểu Xuyên chính là Xuyên công tử, liền nảy ra ý định mới, chỉ cần đem tin tức này truyền về Hoàng thành, nhất định sẽ có rất nhiều người đến giết hắn, cần gì ta phải lãng phí lực lượng của mình?
Hai chân Nhạc Vũ Dương mọc ra Long Lân, bàn chân biến thành Long trảo, đạp mạnh lên đất một cái, thân thể liền phóng đi hơn trăm mét.
- Chạy đi đâu?
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt Ma kiếm, ngưng tụ nguyên khí toàn thân, một kiếm chém về phía Nhạc Vũ Dương, tạo thành một đạo kiếm ảnh khổng lồ.
Quỷ Lân thương trong tay Nhạc Vũ Dương đâm vào hư không một cái, bạo phát hoàn toàn lực lượng của Huyền Khí bát phẩm, hình thành một cái đầu Kỳ Lân hoàng kim cực lớn, tiếp xúc với Ma kiếm, phát sinh va chạm kinh thiên động địa.
Ầm...
Mặt đất dưới chân Nhạc Vũ Dương lún xuống, vô số bụi mù từ trong đất bốc lên, nguyên khí Võ Đạo tán loạn trong không khí, hồi lâu sau vẫn không tiêu tán.
Một luồng lực lượng khổng lồ cũng truyền lên cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, phản chấn Ninh Tiểu Xuyên trở về, rơi xuống lại mặt đất.
Nhạc Vũ Dương quả nhiên không hổ là tuyệt thế thiên kiêu, tu vi Võ Đạo đã đạt tới trình độ thâm bất khả trắc.
- Ninh Tiểu Xuyên, Cơ Hàn Tinh ở ngay bờ sông, ngươi không phải là Dưỡng Tâm Sư cao cấp sao? Để xem ngươi có thể cứu được nàng ta không!
Thanh âm của Nhạc Vũ Dương từ ngoài mười dặm vang lên, nhanh chóng phóng về phía Hoàng thành, lúc nói ra hai chữ “cứu sống” thì thanh âm đã rất nhỏ, đi được rất xa rồi.
Nhạc Vũ Dương cố ý nói Cơ Hàn Tinh đang ở bờ sông, chính là muốn ngăn cản Ninh Tiểu Xuyên, để hắn có thể trở về Hoàng thành trước một bước.
Con người Ninh Tiểu Xuyên bắn ra hào quang đỏ như máu, ma khí tử vong vờn quanh người, rất muốn đuổi theo Nhạc Vũ Dương đánh một trận ngươi sống ta chết, thế nhưng trong lòng cũng đang giằng co, cuối cùng nên lựa chọn “giết” hay lựa chọn “cứu” đây?
Cứu.
Cuối cùng hắn vẫn dựa vào tâm thần cảm ứng được khí tức của Cơ Hàn Tinh, đi thẳng về phía bờ sông.
Lúc hắn tới bờ sông thì chỉ nhìn thấy một trái tim đẫm máu trong nước, mặt nước xung quanh đều bị nhuộm đỏ, tản mát ra huyết quang chói lọi.
Bởi vì Huyền Khí của Võ Tôn thật quá mức cường đại, khiến cho nước sông cũng phải sôi trào, toát ra bọt khí to bằng nắm tay, khiến người khác cảm thấy thê lương không nói nên lời.
Khí tức của Cơ Hàn Tinh chính là phát ra từ trong trái tim này, hiển nhiên, trái tim này là của nàng.
Ma khí trên người Ninh Tiểu Xuyên càng thêm cường thịnh, sát khí dày đặc, nếu như tim của Cơ Hàn Tinh ở trong sông thì khẳng định nàng ta cũng đang ở gần đây.
Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải tìm được nàng, hắn lần theo vết máu trên mặt đất để tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được Cơ Hàn Tinh.
Vết máu đứt đoạn, nhưng người lại không xuất hiện.
Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Nàng đã hoàn toàn biến mất, Ninh Tiểu Xuyên tìm khắp nơi mà không thấy.
Cho dù một Võ giả đạt đến Địa Tôn cảnh, nhưng nếu không có trái tim, thì cũng tuyệt đối không thể sống lâu được. Nàng có thể đi đâu?
Có lẽ nàng không muốn để Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc chết, cho nên mới trốn tới một nơi hẻo lánh, lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Thế nhưng, lỡ như tồn tại kỳ tích thì sao?
- Có lẽ, nàng đã gặp tuyệt thế cao nhân, cứu nàng đi, cho nên ta mới không tìm được nàng. Thật ra, nàng vẫn còn sống.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên tự an ủi mình như vậy.
Ninh Tiểu Xuyên hi vọng rằng trên thế giới này thật sự có kỳ tích, mặc dù xác suất tương đối nhỏ, thế nhưng chỉ cần là không tìm được nàng, thì nàng vẫn rất có thể không chết, vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Ninh Tiểu Xuyên quay trở về bờ sông, muốn lấy trái tim đi, thế nhưng, lúc hắn đuổi tới bờ sông, lại phát hiện trái tim cũng không thấy nữa.
Tại sao lại có thể như vậy?
Chỉ mới qua chốc lát, tại sao trái tim lại biến mất được chứ?
Ninh Tiểu Xuyên hướng xuống hạ du tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được trái tim, chứng tỏ trái tim cũng không phải bị nước cuốn đi, mà là có người đến đây, sau đó lấy tim ra khỏi dòng sông.
Rốt cuộc là ai? Lại có thể trộm được trái tim của Cơ Hàn Tinh ngay trước mắt của hắn?
Ninh Tiểu Xuyên cuối cùng cũng không tìm được Cơ Hàn Tinh, cũng không tìm được tim của nàng, mọi thứ liên quan đến nàng giống như đã biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên có chút lạc lõng ngồi dưới đất, chẳng lẽ là do mình hại nàng sao?
Nếu như Cơ Hàn Tinh không yếu hắn, như vậy cũng sẽ không bị Nhạc Vũ Dương xử tử. Như vậy có đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên từ trước tới nay vẫn là một người thích gánh trách nhiệm trên người mình, dù căn bản không phải mình sai, nhưng vẫn nhất định muốn người sai lầm là mình.
Đối với địch nhân, hắn có thể lãnh khốc vô tình hạ sát thủ. Thế nhưng, đối với người bên cạnh, hắn lại rất quan tâm, không hy vọng bọn họ phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Đối với người xa lạ, nếu như có thể thì hắn vẫn trợ giúp một tay, chữa thương, trị bệnh cho bọn họ, cứu bọn họ khỏi sinh tử khó khăn.
- Nhạc Vũ Dương, nếu để ngươi sống đến ngày mai, ta sẽ tự móc tim của mình.
Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, trong cơ thể tràn ra sát khí ngập trời.
Song Đầu Thạch Thú từ trong Huyền Thú Giám bay ra, mở một đôi cánh đá khổng lồ, chở Ninh Tiểu Xuyên bay thẳng về phía Hoàng thành.