Đàn Càn hòa thượng thân hình mập mạp mặc cà sa kim sắc, đang tươi cười xếp hàng, dường như muốn đổi tài nguyên tu luyện.
Nhìn nét mặt Đàn Càn hòa thượng là Ninh Tiểu Xuyên biết chắc chắn hắn có bảo vật quý giá gì rồi, nếu không hắn không thể nào cười tươi roi rói như vậy được.
- Đàn Càn hòa thượng, ngươi cũng tới rồi à?
Ninh Tiểu Xuyên tiến lại vỗ vai Đàn Càn hòa thượng.
- Ninh Tiểu Xuyên? Sao ở đâu cũng có ngươi thế?
Đàn Càn hòa thượng thấy Ninh Tiểu Xuyên thì sắc mặt lập tức thay đổi, thần thái trở nên vô cùng chán chường, giống như không muốn gặp Ninh Tiểu Xuyên vậy.
- Đây là Thiên Đình, sao lại không có thể có ta?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng, chắc chắn hắn lại có thu hoạch gì nên mới sợ gặp ta như vậy.
Đàn Càn hòa thượng lúc này trầm mặc không nói, rời khỏi chỗ xếp hàng không đổi tài nguyên nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Đàn Càn hòa thượng đi cũng không đuổi theo. Nhiệm vụ quan trọng hiện nay của hắn là tìm mấy người Tuyết Linh Hư. Dù sao giờ Đàn Càn hòa thượng cũng đã tới Thiên Đình, sau muốn tìm hắn cũng không khó.
- Nhưng nếu Đàn Càn hòa thượng đã tới Đại Diêm thì hẳn là Nhạc Minh Tùng, Cửu Vĩ Yêu Hậu cũng tới Thiên Đình nhỉ?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ.
Thanh Thùy Vương và Liêu có tới Thiên Đình hay không thì Ninh Tiểu Xuyên không dám chắc. Vì Thanh Thùy Vương và Liệu dù sao cũng không phải võ giả Đại Diêm mà là từ văn minh Thần Hà. Nếu tới Thiên Đình chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Trấn Nhân Tháp ra, dùng khí tức của nó cảm nhận tình hình của mấy người Tuyết Linh Hư, phát hiện họ không có ở Thiên Đình.
Lần trước Ninh Tiểu Xuyên luyện hóa hết thần niệm trong Trấn Nhân Tháp vẫn chưa kịp đưa nửa ngọn Trấn Nhân Tháp.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức mở ra khe hở không gian, rời khỏi đây, tới truyền tống trận để đến nơi khác tìm bọn Tuyết Linh Hư.
Khi Ninh Tiểu Xuyên vừa rời khỏi Thiên Đình thì Đàm Đài Huyết Trầm lái Tinh Hồng Quỷ Thuyền tới Thiên Đình. Thanh thế rất lớn, nhiều võ giả Đại Diêm đều phát hiện con tàu đỏ rực đó và nữ tử mỹ lệ bên trên.
- Nữ tử đó thật xinh đẹp, chắc chắn nàng ta không phải sinh linh văn minh Thần Hà.
Có nam tử trẻ tuổi nói.
Khi hắn ta thấy Đàm Đài Huyết Trầm thì đã bị câu mất hồn phách, nhìn chăm chăm vào nàng ta, trong đầu thì xuất hiện cảnh hắn đè Đàm Đài Huyết Trầm dưới thân mình.
Cũng chẳng còn cách nào, nữ tử đột nhiên xuất hiện này thực sự quá xinh đẹp, ngay cả Phật giả tu vi cao thâm e là cũng động tâm.
Đàm Đài Huyết Trầm điều khiển Tinh Hồng Quỷ Thuyền đáp xuống. Võ giả xung quanh đều nhìn nàng chăm chám, thiên tài trẻ tuổi đều bị hấp dẫn, chỉ có vài vị võ giả lão bối mới cảm nhận được sát khí rất nặng từ người Đàm Đài Huyết Trầm.
Luồng sát khí này rất lớn, cho dù là mấy vị võ giả lão bối tu luyện tới Tạo Hóa Cảnh cũng cảm thấy lạnh lẽo. Cho dù là khi đối diện với Thiên Đình chi chủ cũng không có cảm giác này.
Đàm Đài Huyết Trầm nhìn về những tu sĩ trẻ tuổi kia, nhận ra tà quang trong mắt họ, nói:
- Mọi thứ tà ác trên thế gian đều nên biến mất!
Đàm Đài Huyết Trầm khẽ giơ tay áo lên, thò ra một ngọn tay điểm khẽ lên hư không phía trước mặt, hàng trăm đạo năng lượng mảnh như lông trâu bắn ra.
Phụt phụt!
Hàng trăm thiên tài trẻ tuổi nháy mắt đã mất mạng.
Những người này chết một cách rất quỷ dị, trước khi chết chẳng một ai cảm nhận được cái chết đang tới, ngay một âm thanh cũng không có, cứ thế chết thôi.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Họ chỉ nhìn ngươi một cái mà ngươi lại ra tay độc ác như vậy?
Một võ giả lão bối cố làm ra vẻ bình tĩnh.
- Nếu vừa rồi các ngươi cũng như chúng thì kết cục cũng vậy thôi.
Đàm Đài Huyết Trầm lạnh nhạt nói.
Nói rồi nàng ta rời đi, không một ai dám ngăn cản.
Cảm giác mà Đàm Đài Huyết Trầm tạo ra rất mạnh mẽ, kể cả võ giả lão bối cũng thấy không bằng.
Đàm Đài Huyết Trầm đi về hướng cảm nhận được khí tức của Diệt Thế Ma Kiếm.
Khi Đàm Đài Huyết Trầm tới Thiên Đình thì nàng đã mất cảm ứng về Diệt Thế Ma Kiếm. Rất có thể truyền nhân Diệt Thế Đạo kia đã rời khỏi đây nhưng Đàm Đài Huyết Trầm vẫn quyết định đi xem sao.
Khi Đàm Đài Huyết Trầm tới trước Lăng Tiêu Thánh Điện, chuẩn bị bước vào trong thì Thiên Đình chi chủ và Tô Thiên Táng đột nhiên xuất hiện bên ngoài Lăng Tiêu Thánh Điện.
- Vị cô nương đây, không biết từ vạn dặm xa tới Thiên Đình Đại Diêm ta có việc gì?
Tô Thiên Táng người hơi cúi, tay cầm gậy chống hỏi.
- Tìm một tên tà đồ của bản môn. Tốt nhất các ngươi đừng chặn đường của ta.
Đàm Đài Huyết Trầm nói.
Cùng lúc đối mặt với hai Thứ Thần nhưng Đàm Đài Huyết Trầm không hề có sự cung kính mà nói như người bề trên.
- Nếu lão phu không nhầm thì cô nương không phải võ giả Đại Diêm, cũng không phải sinh linh văn minh Thần Hà. Không biết cô nương là môn nhân của môn phái nào? Tại sao lại tới Thiên Đình?
Tô Thiên Táng hỏi.
- Ta nói rồi, tốt nhất các ngươi đừng chặn đường ta, cũng đừng thăm dò, chẳng có lợi gì cho các ngươi đâu. Hai Thứ Thần vẫn chưa đủ tư cách biết chuyển của bản môn.
Đàm Đài Huyết Trầm nhíu mày, một ngón tay điêm một cái, một tiếng nổ lớn vang lên, cả cánh cổng lớn của Lăng Tiêu Thánh Điện đổ sập.
- Cô nương thật nóng tính. Lão phu cũng lâu rồi chưa động thủ, toàn dựa vào thánh dược mới kéo dài thọ mệnh đến nay. Có thể nói là nửa thân thể đã xuống mộ rồi. Hôm nay ta hoạt động một chút, cho ngươi biết tôn trọng người già!
Tô Thiên Táng nói.
Tô Thiên Táng giơ gậy lên, xung quanh Lăng Tiêu Thánh Điện nổi cuồng phong bao vây lấy Lăng Tiêu Thánh Điện. Thần Ôn chi khí ở Thiên Đình ngay lập tức tụ lại về cây gậy trong tay Tô Thiên Táng.
Cây gậy này là thứ thần khí mà Tô Thiên Táng mất cả đời mới luyện chế thành. Có thể nói, vì nó mà không biết Tô Thiên Táng đã tiêu hao bao nhiêu tà nguyên. Số tài nguyên đó cộng lại đủ để giúp tất cả võ giả ở Thiên Đình tăng lên một cảnh giới.
Tu vi Tô Thiên Táng rất mạnh, với tu vi đó điều khiển thứ thần khí thì thanh thế hơn nhiều so với cường giả Vạn Cổ Cảnh.
Võ giả cả Thiên Đình đều bị thu hút. Nhiều võ giả đang tu luyện đột nhiên cảm nhận được năng lượng xung quanh nhanh chóng tụ lại ở trung tâm Thiên Đình.
Nhiều người rất tò mò, vội tới nơi Thần Ôn chi khí tụ lại xem thế nào.
Cây gậy trong tay Tô Thiên Táng hút hết một phần mười Thần Ôn chi khí ở Thiên Đình, tạo thành một quầng mây nhiều màu phía trên cánh cổng đã sập của Lăng Tiêu Thánh Điện, bên trong là sấm sét.
Võ giả của của Lăng Tiêu Thánh Điện trong vòng phạm vi nghìn vạn dặm đều có thể nhìn thấy cảnh tượng có thể sánh ngang với lôi kiếp ấy.
- Lẽ nào Thiên Đình chi chủ đại nhân sắp độ kiếp?
Có võ giả đoán.
Thanh thế của “kiếp vân” trên trời rất lớn, ngay cả võ giả Tạo Hóa Cảnh cũng không thể tạo ra được cảnh tượng đó. Vì thế liền có người nghĩ Thiên Đình chi chủ sắp độ lôi kiếp.
Cường giả cấp Thứ Thần độ kiếp có thể nói là cảnh tượng vạn năm khó gặp ở Đại Diêm. Tất cả võ giả Thiên Đình đều tập trung về nơi có “kiếp vân”.
Ngay cả những võ giả ngoài Thiên Đình cũng nhận được tin tức, bắt đầu tập trung về đây.
Thiên Đình chi chủ nhìn lên “kiếp vân” trên trời khẽ gật đầu. Uy lực của đạo thần thông này rất khủng bố, ngay cả Thiên Đình chi chủ cũng là Thứ Thần nhưng cũng chưa chắc đã đỡ được.
Tô Thiên Táng muốn dùng nó để uy hiếp Đàm Đài Huyết Trầm, nhưng Đàm Đài Huyết Trầm lại vô cùng bình tĩnh, giống như chẳng thấy tầng mây khổng lồ kia vậy.
Đám mây đó được tạo từ Thần Ôn chi khí trên Thiên Đình, năng lượng vô cùng lớn, người ta khó có thể tưởng tượng sẽ tạo ra sức phá hoại lớn đến mức nào.
Từ lúc Tô Thiên Táng bắt đầu ngưng tụ Thần Ôn chi khí thành lôi vân đến giờ chỉ mất khoảng mười giây, tốc độ cực nhanh, dường như sắp đánh xuống rồi.
- Mở!
Tô Thiên Táng giơ cây gậy trong tay lên, hô lớn.
Uỳnh!
Tầng mây trên trời lập tức tách ra, ở giữa xuất hiện một con mắt khổng lồ nhìn xuống Đàm Đài Huyết Trầm, giống như mắt của một vị thần linh vậy.
Võ giả tu vi thấp khi nhìn con mắt khổng lồ kia thì hai mắt lập tức chảy máu, mất đi ánh sáng.
Không gian xung quanh Đàm Đài Huyết Trầm bị phong tỏa, ngọn lửa xanh lục xuất hiện xung quanh vây lấy nàng ta.
Thiên Hỏa tuy sức mạnh rất lớn nhưng với Đàm Đài Huyết Trầm thì chẳng là gì. Trong tay Đàm Đài Huyết Trầm xuất hiện thanh kiếm giống hệt Diệt Thế Ma Kiếm của Ninh Tiểu Xuyên, nhằm con mắt khổng lồ chém tới.
Một đạo kiếm khí hình lưỡi liềm bay ra chém lên con mắt khổng lồ trên trời.
Thanh Diệt Thế Ma Kiếm này là do Đàm Đài Huyết Trầm dùng năng lượng của bản thân tạo ra qua mô tả của sư tôn. Nó giống hệt với thanh Ma Kiếm của Ninh Tiểu Xuyên.
Kiếm khí khi chém tới con mắt khổng lồ thì từ con mắt bắn ra một đạo điện quang đánh tan kiếm khí của Đàm Đài Huyết Trầm, rồi lại một tia điện nữa bắn trúng người Đàm Đài Huyết Trầm.
Trên người Đàm Đài Huyết Trầm tỏa ra một quầng sáng đỏ chặn tia điện kia lại.
Nhìn nét mặt Đàn Càn hòa thượng là Ninh Tiểu Xuyên biết chắc chắn hắn có bảo vật quý giá gì rồi, nếu không hắn không thể nào cười tươi roi rói như vậy được.
- Đàn Càn hòa thượng, ngươi cũng tới rồi à?
Ninh Tiểu Xuyên tiến lại vỗ vai Đàn Càn hòa thượng.
- Ninh Tiểu Xuyên? Sao ở đâu cũng có ngươi thế?
Đàn Càn hòa thượng thấy Ninh Tiểu Xuyên thì sắc mặt lập tức thay đổi, thần thái trở nên vô cùng chán chường, giống như không muốn gặp Ninh Tiểu Xuyên vậy.
- Đây là Thiên Đình, sao lại không có thể có ta?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng, chắc chắn hắn lại có thu hoạch gì nên mới sợ gặp ta như vậy.
Đàn Càn hòa thượng lúc này trầm mặc không nói, rời khỏi chỗ xếp hàng không đổi tài nguyên nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Đàn Càn hòa thượng đi cũng không đuổi theo. Nhiệm vụ quan trọng hiện nay của hắn là tìm mấy người Tuyết Linh Hư. Dù sao giờ Đàn Càn hòa thượng cũng đã tới Thiên Đình, sau muốn tìm hắn cũng không khó.
- Nhưng nếu Đàn Càn hòa thượng đã tới Đại Diêm thì hẳn là Nhạc Minh Tùng, Cửu Vĩ Yêu Hậu cũng tới Thiên Đình nhỉ?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ.
Thanh Thùy Vương và Liêu có tới Thiên Đình hay không thì Ninh Tiểu Xuyên không dám chắc. Vì Thanh Thùy Vương và Liệu dù sao cũng không phải võ giả Đại Diêm mà là từ văn minh Thần Hà. Nếu tới Thiên Đình chắc chắn sẽ có rất nhiều rắc rối.
Ninh Tiểu Xuyên lấy Trấn Nhân Tháp ra, dùng khí tức của nó cảm nhận tình hình của mấy người Tuyết Linh Hư, phát hiện họ không có ở Thiên Đình.
Lần trước Ninh Tiểu Xuyên luyện hóa hết thần niệm trong Trấn Nhân Tháp vẫn chưa kịp đưa nửa ngọn Trấn Nhân Tháp.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức mở ra khe hở không gian, rời khỏi đây, tới truyền tống trận để đến nơi khác tìm bọn Tuyết Linh Hư.
Khi Ninh Tiểu Xuyên vừa rời khỏi Thiên Đình thì Đàm Đài Huyết Trầm lái Tinh Hồng Quỷ Thuyền tới Thiên Đình. Thanh thế rất lớn, nhiều võ giả Đại Diêm đều phát hiện con tàu đỏ rực đó và nữ tử mỹ lệ bên trên.
- Nữ tử đó thật xinh đẹp, chắc chắn nàng ta không phải sinh linh văn minh Thần Hà.
Có nam tử trẻ tuổi nói.
Khi hắn ta thấy Đàm Đài Huyết Trầm thì đã bị câu mất hồn phách, nhìn chăm chăm vào nàng ta, trong đầu thì xuất hiện cảnh hắn đè Đàm Đài Huyết Trầm dưới thân mình.
Cũng chẳng còn cách nào, nữ tử đột nhiên xuất hiện này thực sự quá xinh đẹp, ngay cả Phật giả tu vi cao thâm e là cũng động tâm.
Đàm Đài Huyết Trầm điều khiển Tinh Hồng Quỷ Thuyền đáp xuống. Võ giả xung quanh đều nhìn nàng chăm chám, thiên tài trẻ tuổi đều bị hấp dẫn, chỉ có vài vị võ giả lão bối mới cảm nhận được sát khí rất nặng từ người Đàm Đài Huyết Trầm.
Luồng sát khí này rất lớn, cho dù là mấy vị võ giả lão bối tu luyện tới Tạo Hóa Cảnh cũng cảm thấy lạnh lẽo. Cho dù là khi đối diện với Thiên Đình chi chủ cũng không có cảm giác này.
Đàm Đài Huyết Trầm nhìn về những tu sĩ trẻ tuổi kia, nhận ra tà quang trong mắt họ, nói:
- Mọi thứ tà ác trên thế gian đều nên biến mất!
Đàm Đài Huyết Trầm khẽ giơ tay áo lên, thò ra một ngọn tay điểm khẽ lên hư không phía trước mặt, hàng trăm đạo năng lượng mảnh như lông trâu bắn ra.
Phụt phụt!
Hàng trăm thiên tài trẻ tuổi nháy mắt đã mất mạng.
Những người này chết một cách rất quỷ dị, trước khi chết chẳng một ai cảm nhận được cái chết đang tới, ngay một âm thanh cũng không có, cứ thế chết thôi.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Họ chỉ nhìn ngươi một cái mà ngươi lại ra tay độc ác như vậy?
Một võ giả lão bối cố làm ra vẻ bình tĩnh.
- Nếu vừa rồi các ngươi cũng như chúng thì kết cục cũng vậy thôi.
Đàm Đài Huyết Trầm lạnh nhạt nói.
Nói rồi nàng ta rời đi, không một ai dám ngăn cản.
Cảm giác mà Đàm Đài Huyết Trầm tạo ra rất mạnh mẽ, kể cả võ giả lão bối cũng thấy không bằng.
Đàm Đài Huyết Trầm đi về hướng cảm nhận được khí tức của Diệt Thế Ma Kiếm.
Khi Đàm Đài Huyết Trầm tới Thiên Đình thì nàng đã mất cảm ứng về Diệt Thế Ma Kiếm. Rất có thể truyền nhân Diệt Thế Đạo kia đã rời khỏi đây nhưng Đàm Đài Huyết Trầm vẫn quyết định đi xem sao.
Khi Đàm Đài Huyết Trầm tới trước Lăng Tiêu Thánh Điện, chuẩn bị bước vào trong thì Thiên Đình chi chủ và Tô Thiên Táng đột nhiên xuất hiện bên ngoài Lăng Tiêu Thánh Điện.
- Vị cô nương đây, không biết từ vạn dặm xa tới Thiên Đình Đại Diêm ta có việc gì?
Tô Thiên Táng người hơi cúi, tay cầm gậy chống hỏi.
- Tìm một tên tà đồ của bản môn. Tốt nhất các ngươi đừng chặn đường của ta.
Đàm Đài Huyết Trầm nói.
Cùng lúc đối mặt với hai Thứ Thần nhưng Đàm Đài Huyết Trầm không hề có sự cung kính mà nói như người bề trên.
- Nếu lão phu không nhầm thì cô nương không phải võ giả Đại Diêm, cũng không phải sinh linh văn minh Thần Hà. Không biết cô nương là môn nhân của môn phái nào? Tại sao lại tới Thiên Đình?
Tô Thiên Táng hỏi.
- Ta nói rồi, tốt nhất các ngươi đừng chặn đường ta, cũng đừng thăm dò, chẳng có lợi gì cho các ngươi đâu. Hai Thứ Thần vẫn chưa đủ tư cách biết chuyển của bản môn.
Đàm Đài Huyết Trầm nhíu mày, một ngón tay điêm một cái, một tiếng nổ lớn vang lên, cả cánh cổng lớn của Lăng Tiêu Thánh Điện đổ sập.
- Cô nương thật nóng tính. Lão phu cũng lâu rồi chưa động thủ, toàn dựa vào thánh dược mới kéo dài thọ mệnh đến nay. Có thể nói là nửa thân thể đã xuống mộ rồi. Hôm nay ta hoạt động một chút, cho ngươi biết tôn trọng người già!
Tô Thiên Táng nói.
Tô Thiên Táng giơ gậy lên, xung quanh Lăng Tiêu Thánh Điện nổi cuồng phong bao vây lấy Lăng Tiêu Thánh Điện. Thần Ôn chi khí ở Thiên Đình ngay lập tức tụ lại về cây gậy trong tay Tô Thiên Táng.
Cây gậy này là thứ thần khí mà Tô Thiên Táng mất cả đời mới luyện chế thành. Có thể nói, vì nó mà không biết Tô Thiên Táng đã tiêu hao bao nhiêu tà nguyên. Số tài nguyên đó cộng lại đủ để giúp tất cả võ giả ở Thiên Đình tăng lên một cảnh giới.
Tu vi Tô Thiên Táng rất mạnh, với tu vi đó điều khiển thứ thần khí thì thanh thế hơn nhiều so với cường giả Vạn Cổ Cảnh.
Võ giả cả Thiên Đình đều bị thu hút. Nhiều võ giả đang tu luyện đột nhiên cảm nhận được năng lượng xung quanh nhanh chóng tụ lại ở trung tâm Thiên Đình.
Nhiều người rất tò mò, vội tới nơi Thần Ôn chi khí tụ lại xem thế nào.
Cây gậy trong tay Tô Thiên Táng hút hết một phần mười Thần Ôn chi khí ở Thiên Đình, tạo thành một quầng mây nhiều màu phía trên cánh cổng đã sập của Lăng Tiêu Thánh Điện, bên trong là sấm sét.
Võ giả của của Lăng Tiêu Thánh Điện trong vòng phạm vi nghìn vạn dặm đều có thể nhìn thấy cảnh tượng có thể sánh ngang với lôi kiếp ấy.
- Lẽ nào Thiên Đình chi chủ đại nhân sắp độ kiếp?
Có võ giả đoán.
Thanh thế của “kiếp vân” trên trời rất lớn, ngay cả võ giả Tạo Hóa Cảnh cũng không thể tạo ra được cảnh tượng đó. Vì thế liền có người nghĩ Thiên Đình chi chủ sắp độ lôi kiếp.
Cường giả cấp Thứ Thần độ kiếp có thể nói là cảnh tượng vạn năm khó gặp ở Đại Diêm. Tất cả võ giả Thiên Đình đều tập trung về nơi có “kiếp vân”.
Ngay cả những võ giả ngoài Thiên Đình cũng nhận được tin tức, bắt đầu tập trung về đây.
Thiên Đình chi chủ nhìn lên “kiếp vân” trên trời khẽ gật đầu. Uy lực của đạo thần thông này rất khủng bố, ngay cả Thiên Đình chi chủ cũng là Thứ Thần nhưng cũng chưa chắc đã đỡ được.
Tô Thiên Táng muốn dùng nó để uy hiếp Đàm Đài Huyết Trầm, nhưng Đàm Đài Huyết Trầm lại vô cùng bình tĩnh, giống như chẳng thấy tầng mây khổng lồ kia vậy.
Đám mây đó được tạo từ Thần Ôn chi khí trên Thiên Đình, năng lượng vô cùng lớn, người ta khó có thể tưởng tượng sẽ tạo ra sức phá hoại lớn đến mức nào.
Từ lúc Tô Thiên Táng bắt đầu ngưng tụ Thần Ôn chi khí thành lôi vân đến giờ chỉ mất khoảng mười giây, tốc độ cực nhanh, dường như sắp đánh xuống rồi.
- Mở!
Tô Thiên Táng giơ cây gậy trong tay lên, hô lớn.
Uỳnh!
Tầng mây trên trời lập tức tách ra, ở giữa xuất hiện một con mắt khổng lồ nhìn xuống Đàm Đài Huyết Trầm, giống như mắt của một vị thần linh vậy.
Võ giả tu vi thấp khi nhìn con mắt khổng lồ kia thì hai mắt lập tức chảy máu, mất đi ánh sáng.
Không gian xung quanh Đàm Đài Huyết Trầm bị phong tỏa, ngọn lửa xanh lục xuất hiện xung quanh vây lấy nàng ta.
Thiên Hỏa tuy sức mạnh rất lớn nhưng với Đàm Đài Huyết Trầm thì chẳng là gì. Trong tay Đàm Đài Huyết Trầm xuất hiện thanh kiếm giống hệt Diệt Thế Ma Kiếm của Ninh Tiểu Xuyên, nhằm con mắt khổng lồ chém tới.
Một đạo kiếm khí hình lưỡi liềm bay ra chém lên con mắt khổng lồ trên trời.
Thanh Diệt Thế Ma Kiếm này là do Đàm Đài Huyết Trầm dùng năng lượng của bản thân tạo ra qua mô tả của sư tôn. Nó giống hệt với thanh Ma Kiếm của Ninh Tiểu Xuyên.
Kiếm khí khi chém tới con mắt khổng lồ thì từ con mắt bắn ra một đạo điện quang đánh tan kiếm khí của Đàm Đài Huyết Trầm, rồi lại một tia điện nữa bắn trúng người Đàm Đài Huyết Trầm.
Trên người Đàm Đài Huyết Trầm tỏa ra một quầng sáng đỏ chặn tia điện kia lại.