Thần sắc Trì Hâm khẽ động, cười nịnh nọt với Kim Lăng, nói:
- Kim đại tiểu thư nói rất có đạo lý, nếu như dùng vũ lực để đánh bại một Dưỡng Tâm Sư thì chẳng khác gì một sự vũ nhục đối với ta. Nói không chừng còn cho rằng con cháu thế gia chúng ta ức hiếp kẻ yếu. Thế nhưng, nếu như so luyện dược với hắn, vậy chẳng phải ta cũng nhất định sẽ thua ư?
Kim Lăng nhìn sang Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt có một tia ý cười, nói:
- Tin rằng hắn không phải là loại người không biết điều như vậy. Đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Kim Lăng, vừa nhìn thấy đôi mắt của Kim Lăng, hắn liền nhận ra thân phận của nàng.
Nàng ta chính là nữ tử áo đen.
Thì ra nàng là truyền nhân của Kim tộc, khó trách tu vi lại cao thâm như vậy.
Nếu như nàng đã không tiết lộ chuyện Ninh Tiểu Xuyên có “Thiên Tôn Ấn”, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ không đem chuyện nàng có “Bích Nhãn Kim Tình” nói ra.
Đây là một loại tồn tại cân bằng rất ăn ý, nếu người nào nói ra bí mật của đối phương, đối phương cũng sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài, kết quả cuối cùng đều không có lợi cho cả hai.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tất nhiên ta sẽ không so đấu luyện dược với ngươi, như vậy thì cho dù thắng ngươi, cũng chẳng khác gì vũ nhục đối với ta. Như vậy đi, chúng ta hãy dùng lực lượng tâm thần để giao chiến, xem ai mạnh hơn?
Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trì Hâm chợt hiểu ra Ninh Tiểu Xuyên đang có chủ ý gì, trong lòng không khỏi cười thầm:
- Thật là ngu ngốc, mặc dù tâm thần của Dưỡng Tâm Sư rất cường đại, thế nhưng, há có thể ưu việt hơn Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung của ta được? hắn có lẽ không biết ta có tâm cung cường đại như thế nào, cũng tốt, một khi đánh tan tinh thần của hắn, Võ Đạo chi tâm của hắn cũng bị phá, lúc đó hắn cũng chẳng khác gì phế nhân. Ha ha…
Đám người của Vương Tôn Phủ cũng biết Trì Hâm có “Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung”, cho nên thấy Ninh Tiểu Xuyên dám so đấu lực lượng tâm thần với Trì Hâm, tất cả mọi người đều không khỏi cười rộ.
Có thể nói, cường độ tâm thần của tu sĩ có quan hệ trực tiếp tới tu vi của tu sĩ đó, tu vi càng cường đại thì tâm thần cũng càng cường đại hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ một vài loại thể chất đặc thù ra, ví dụ như “Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung” của Trì Hâm và “Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung” của Ninh Tiểu Xuyên, tất cả đều là loại thể chất đặc thù.
Trì Hâm tự thị tu vi của mình cao hơn Ninh Tiểu Xuyên hai cảnh giới, hơn nữa lại có thể chất đặc thù, cho dù sử dụng lực lượng tâm thần cũng có thể đánh một trận với tâm thần của Thiên Nhân, vì vậy, hắn hoàn toàn tự tin có thể đối phó với Ninh Tiểu Xuyên.
- Vậy thì bắt đầu thôi! Để Trì mỗ mở mang kiến thức một phen, xem xem tâm thần của Dưỡng Tâm Sư rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trì Hâm ngồi đối diện với Ninh Tiểu Xuyên, hai tay đặt lên mặt bàn, bề mặt đồng tử ngưng tụ một tia màu xám u ám.
Ninh Tiểu Xuyên cũng chuẩn bị sẵn sàng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Đợi một chút!
Nhạc Minh Tùng đặt nửa cái đùi Tuyết Điêu ưng gặm dở lên bàn, dùng góc áo lau miệng, cười nói:
- Chỉ hai người các ngươi đánh cuộc với nhau thì có gì thú vị? Để ta mở một cái bàn cá cược, Ninh Tiểu Xuyên đối chiến Trì Hâm, tỉ lệ đặt cược là một đền ba, có người nào dám theo không? Người có nhu cầu nhất định phải nắm bắt cơ hội a, tất cả mọi người đều có thể đặt cược, hôm nay, lão tử quyết định cho dù táng gia bại sản cũng phải làm nhà cái một phen.
Nhạc Minh Tùng lấy từ trong quần một cái túi Càn Khôn, đổ ra một đống Huyền Khí, chừng mấy trăm kiện, phẩm cấp thấp nhất cũng là Huyền Khí thất phẩm, trong đó còn có đến bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Mấy trăm kiện Huyền Khí tản mát ra ngũ quang thập sắc, bảo khí trùng thiên, tạo thành chấn động cực lớn, khiến cho toàn bộ tài tuấn trẻ tuổi tại Thiên Vũ Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào đống Huyền Khí chất thành núi nhỏ trên mặt đất, không người nào là không kinh hãi.
- Trời đất… Những thứ này đều là Huyền Khí cao cấp, mỗi kiện đều có giá trị liên thành a, không ngờ… lại có đến mấy trăm kiện.
- Tên kia rốt cuộc là ai? Huyền Khí mà hắn xem như cải trắng, không phải là mới cướp sạch bảo khố của một đại tộc nào chứ?
Kim Lăng chính là đệ nhất thiên kiêu chi nữ của Kim tộc, nhưng cũng bị giật mình không nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Khí trên mặt đất, nói:
- Bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm! Ngay cả rất nhiều đại tộc của Thiên Xu Đại Đế quốc cũng không có nhiều Huyền Khí cửu phẩm như vậy, cho dù Cung chủ của Vạn Kiếm Cung cũng tuyệt đối không thể lấy ra được nhiều Huyền Khí cao cấp như vậy a.
Rất nhiều người đều không khỏi hoài nghi thân phận của Nhạc Minh Tùng, cảm thấy lai lịch của đống Huyền Khí trên mặt đất có chút không sạch sẽ, số lượng cũng thật quá nhiều, đủ để sánh ngang, thậm chí là vượt qua một đại tộc có nội tình mấy ngàn năm.
Nhạc Minh Tùng vốn dĩ chỉ muốn tạo nên một bầu không khí, không ngờ vì đem ra quá nhiều Huyền Khí, ngược lại hù dọa cho những người này sợ hãi, vì vậy không khỏi ngượng ngùng cười:
- Mọi người yên tâm, những Huyền Khí này đều là do tại hạ đào được trong một cổ động, đây là cơ duyên của ta. Hôm nay, Ninh Tiểu Xuyên cùng giao thủ với Trì đại thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, làm một người huynh đệ như ta, thật sự không có gì để ủng hộ hắn. Cho nên mới mở một bàn cá cược này, hy vọng các vị huynh đệ tỷ muội đều cổ vũ một chút.
- Ninh Tiểu Xuyên quả thật rất yếu, chỉ có tu vi Tam Bộ Thiên Thê, đã thế còn là một Dưỡng Tâm Sư.
Nhạc Minh Tùng vừa lắc đầu vừa thở dài cay đắng, nói:
- Thực sự mà nói, ngay cả ta cũng không xem trọng hắn lắm. Thế nhưng, ai bảo chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, ai bảo chúng ta đã cùng nhau trải qua phong ba bão tố, nếu như ta không ủng hộ hắn thì ai ủng hộ hắn đây? Cho nên, ta mới đem toàn bộ Huyền Khí của mình đặt cược lên người hắn, đánh cược hắn có thể thắng. Các ngươi ngàn vạn lần đừng khuyên nhủ ta, tâm ý của ta đã quyết, bảo vật Huyền Khí chỉ là vật ngoài thân, làm sao có thể vượt qua tình nghĩa huynh đệ của chúng ta được? Cho dù hôm nay Nhạc mỗ biết rõ chắc chắn phải thua, thế nhưng vẫn phải đánh cuộc một phen, cứ xem như là… tùy hứng đi!
Nhạc Minh Tùng nhìn mọi người một lượt, lại thở dài, nói:
- Ngàn vàng tiêu sạch vẫn có thể trở lại, tấm lòng của ta đối với Tiểu Xuyên! Cảnh giới nhân sinh này, các ngươi có hiểu chăng?
- Hiểu mà, Nhạc tiên sinh quả thật là nghĩa bạc vân thiên.
Một vị tài tuấn trẻ tuổi đi tới, nhìn chằm chằm đống Huyền Khí trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ tham lam, nói:
- Lúc trước Nhạc tiên sinh đã nói tỉ lệ đặt cược là một đền ba. Vậy đi… Ta đặt 500 vạn… Không… 1000 vạn Huyền thạch, đánh cuộc Trì Hâm thắng.
- Ta đặt 700 vạn Huyền thạch, đánh cuộc Trì Hâm thắng.
- Ta đặt toàn bộ gia sản trên người, cộng thêm một kiện Huyền Khí bát phẩm.
Lục Nhân nhìn chằm chằm đống Huyền Khí cao cấp trên mặt đất, trong lòng hưng phấn không gì sánh được, vì mời Thiên Tru cốc ám sát Ninh Tiểu Xuyên, đã khiến hắn tổn thất gần một ức Huyền thạch. Hắn hiện tại đang không biết phải bàn giao với trưởng bối trong tộc như thế nào, bây giờ thì hay rồi, không ngờ bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên lại có một tên ngốc, lần này không thắng đối phương đến mức táng gia bại sản thì sao được?
Ai cũng nhìn ra được Trì Hâm chắc chắn sẽ chiến thắng.
Đây chính là một cơ hội tốt để gỡ vốn.
Lục Nhân còn gần một ức Huyền thạch trên người, đều lấy tất cả ra đặt cược, thậm chí còn đem vài món bảo vật cổ xưa mà trưởng bối ban cho, tổng trị giá tiếp cận hai ức Huyền thạch.
Nếu như thắng, có thể thu hồi được quá nửa lợi nhuận một ức Huyền thạch trở về. Còn nếu như thua… Làm sao có thể thua được, tuyệt đối không thể thua.
Nghĩ đến hậu quả nếu như thua cuộc, Lục Nhân không nhịn được mà rùng mình một cái, không khỏi thấp giọng hỏi:
- Trì huynh, ngươi… nắm chắc bao nhiêu?
- Nắm chắc mười phần!
Trì Hâm vốn định đấu pháp với Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng bị Nhạc Minh Tùng đột nhiên nhảy ra gây náo loạn một phen, chính hắn cũng muốn tự đặt cược, thật là không có biện pháp, Nhạc Minh Tùng xuất ra toàn bộ bảo vật Huyền Khí, trong đó thậm chí còn có đến bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Nếu như đã biết bản thân chắc chắn sẽ thắng, tại sao không đặt cược lớn một phen? Đây là đạo lý: “nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, có bảo vật không cầm chính là đồ ngu”.
Trì Hâm cũng nhìn trúng một kiện Huyền Khí cửu phẩm, rất muốn chiếm làm của riêng, hiện tại tu sĩ đến Thiên Vũ Lâu càng lúc càng nhiều, hắn tất nhiên không thể cướp đoạt trắng trợn, cho nên chỉ có thể đặt cược giống mọi người mà thôi.
Hắn là truyền nhân kiệt xuất nhất của Hắc Ám Tế Tự điện tại Thiên Xu Đại Đế quốc, trên người tất nhiên có vô số Huyền thạch, trận bàn, đan dược, Huyền Khí…
- Ta đặt cược một kiện Huyền Khí cửu phẩm, cộng thêm toàn bộ gia sản trên người.
Trì Hâm lấy ra một kiện Huyền Khí cửu phẩm loại kính, đồng thời lấy thêm một cái túi Càn Khôn đặt lên bàn.
Ánh mắt Nhạc Minh Tùng lập tức sáng lên, kiểm tra bảo vật trong túi Càn Khôn một lượt, cộng thêm kiện Huyền Khí cửu phẩm này, tổng giá trị tuyệt đối trên hai ức Huyền thạch.
Trong lòng hắn khẽ cười thầm, xem ra Trì Hâm thật sự muốn đặt cược toàn bộ gia sản rồi, phỏng chừng đã nhắm tới kiện Huyền Khí cửu phẩm nào đó rồi.
Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, mặc dù đã sớm biết Nhạc Minh Tùng rất không đơn giản, thế nhưng, chính hắn cũng không ngờ Nhạc Minh Tùng lại có thể lấy ra nhiều Huyền Khí cao cấp như vậy, cho dù bọn hắn thắng, cũng sẽ bại lộ một lượng lớn tài phú, sau này e rằng khó mà rời khỏi Thiên Đế Sơn được một bước.
Nếu như đã đánh cược, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội như vậy, tiếp theo mọi chuyện sẽ phát triển đến mức nào… cũng là chuyện sau này.
- Ta đặt cược một bình “Ngọc Tinh Băng Phách”.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một cái bình ngọc, đặt lên trên bàn.
Bình Ngọc Tinh Băng Phách này là lấy được từ trong quan tài thủy tinh bằng băng, là bảo dược chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Một bình Ngọc Tinh Băng Phách như thế, giá trị tuyệt đối vượt qua một ức Huyền thạch, có thể so với một kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thắng, ngoại trừ tiền vốn ra, còn có thể lợi nhuận gấp ba lần.
Trì Hâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không ngờ trên người của ngươi còn có bảo vật như vậy, quả thật không hổ là thiên tài Dưỡng Tâm Sư.
- Ngươi cũng vậy thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Đánh cược trong Thiên Vũ Lâu, rất nhanh đã khiến toàn bộ Thiên Môn Thành chấn động, rất nhiều thí sinh đều bị thu hút tới, lần lượt tham dự đánh cược, đặt xuống một khoản tiền rất lớn.
- Tỷ, chúng ta đặt bao nhiêu?
Kim Vũ Hồn nhìn chằm chằm vào đống Huyền Khí và bình Ngọc Tinh Băng Phách, thập phần khao khát.
Lúc này Kim Lăng cũng có chút đắn đo, nếu như đấu võ, Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra lực lượng Thiên Tôn Ấn, có lẽ sẽ mạnh hơn Trì Hâm một bậc.
Thế nhưng, nếu như hai người sử dụng tâm thần để đấu pháp, vậy thì mọi chuyện lại rất khó nói.
Trì Hâm có Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung, được xưng là “Sát thủ tâm cung”.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự có thể chống đỡ được ư?
Kim Lăng dù sao cũng là người của Vương Tôn Phủ, cho nên cũng đặt cho Trì Hâm thắng như những con cháu thế gia khác, chẳng qua chỉ đặt cược 500 vạn Huyền thạch mà thôi.
- Tỷ, chúng ta thật sự chỉ đặt 500 vạn Huyền thạch thôi ư?
Kim Vũ Hồn có chút mất hứng nói.
Những con cháu thế gia khác cũng cảm thấy rất khó hiểu, dù sao Kim tộc cũng nổi danh giàu có nứt vách, có thể xem là đại tộc giàu có nhất trong ba đại tộc.
Ngay cả bọn hắn cũng đặt cược hơn ngàn vạn Huyền thạch, vậy mà Kim Lăng – thân là đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Kim tộc lại chỉ đặt cược 500 vạn Huyền thạch. Hiển nhiên khiến rất nhiều người đều không thể lý giải.
Kim Lăng cười nói:
- Dù sao Vạn Kiếm Cung cũng có giao hảo với Vương Tôn Phủ chúng ta, nếu như thắng bọn họ quá nhiều, không khỏi có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, e rằng ngày mai, đại sư tỷ Vũ tiên tử của bọn họ sẽ tới tìm ta gây phiền toái, ta cũng không muốn đắc tội với nàng ta a.
- Kim đại tiểu thư nói rất có đạo lý, nếu như dùng vũ lực để đánh bại một Dưỡng Tâm Sư thì chẳng khác gì một sự vũ nhục đối với ta. Nói không chừng còn cho rằng con cháu thế gia chúng ta ức hiếp kẻ yếu. Thế nhưng, nếu như so luyện dược với hắn, vậy chẳng phải ta cũng nhất định sẽ thua ư?
Kim Lăng nhìn sang Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt có một tia ý cười, nói:
- Tin rằng hắn không phải là loại người không biết điều như vậy. Đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Kim Lăng, vừa nhìn thấy đôi mắt của Kim Lăng, hắn liền nhận ra thân phận của nàng.
Nàng ta chính là nữ tử áo đen.
Thì ra nàng là truyền nhân của Kim tộc, khó trách tu vi lại cao thâm như vậy.
Nếu như nàng đã không tiết lộ chuyện Ninh Tiểu Xuyên có “Thiên Tôn Ấn”, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên cũng sẽ không đem chuyện nàng có “Bích Nhãn Kim Tình” nói ra.
Đây là một loại tồn tại cân bằng rất ăn ý, nếu người nào nói ra bí mật của đối phương, đối phương cũng sẽ tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài, kết quả cuối cùng đều không có lợi cho cả hai.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tất nhiên ta sẽ không so đấu luyện dược với ngươi, như vậy thì cho dù thắng ngươi, cũng chẳng khác gì vũ nhục đối với ta. Như vậy đi, chúng ta hãy dùng lực lượng tâm thần để giao chiến, xem ai mạnh hơn?
Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Trì Hâm chợt hiểu ra Ninh Tiểu Xuyên đang có chủ ý gì, trong lòng không khỏi cười thầm:
- Thật là ngu ngốc, mặc dù tâm thần của Dưỡng Tâm Sư rất cường đại, thế nhưng, há có thể ưu việt hơn Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung của ta được? hắn có lẽ không biết ta có tâm cung cường đại như thế nào, cũng tốt, một khi đánh tan tinh thần của hắn, Võ Đạo chi tâm của hắn cũng bị phá, lúc đó hắn cũng chẳng khác gì phế nhân. Ha ha…
Đám người của Vương Tôn Phủ cũng biết Trì Hâm có “Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung”, cho nên thấy Ninh Tiểu Xuyên dám so đấu lực lượng tâm thần với Trì Hâm, tất cả mọi người đều không khỏi cười rộ.
Có thể nói, cường độ tâm thần của tu sĩ có quan hệ trực tiếp tới tu vi của tu sĩ đó, tu vi càng cường đại thì tâm thần cũng càng cường đại hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ một vài loại thể chất đặc thù ra, ví dụ như “Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung” của Trì Hâm và “Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung” của Ninh Tiểu Xuyên, tất cả đều là loại thể chất đặc thù.
Trì Hâm tự thị tu vi của mình cao hơn Ninh Tiểu Xuyên hai cảnh giới, hơn nữa lại có thể chất đặc thù, cho dù sử dụng lực lượng tâm thần cũng có thể đánh một trận với tâm thần của Thiên Nhân, vì vậy, hắn hoàn toàn tự tin có thể đối phó với Ninh Tiểu Xuyên.
- Vậy thì bắt đầu thôi! Để Trì mỗ mở mang kiến thức một phen, xem xem tâm thần của Dưỡng Tâm Sư rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trì Hâm ngồi đối diện với Ninh Tiểu Xuyên, hai tay đặt lên mặt bàn, bề mặt đồng tử ngưng tụ một tia màu xám u ám.
Ninh Tiểu Xuyên cũng chuẩn bị sẵn sàng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Đợi một chút!
Nhạc Minh Tùng đặt nửa cái đùi Tuyết Điêu ưng gặm dở lên bàn, dùng góc áo lau miệng, cười nói:
- Chỉ hai người các ngươi đánh cuộc với nhau thì có gì thú vị? Để ta mở một cái bàn cá cược, Ninh Tiểu Xuyên đối chiến Trì Hâm, tỉ lệ đặt cược là một đền ba, có người nào dám theo không? Người có nhu cầu nhất định phải nắm bắt cơ hội a, tất cả mọi người đều có thể đặt cược, hôm nay, lão tử quyết định cho dù táng gia bại sản cũng phải làm nhà cái một phen.
Nhạc Minh Tùng lấy từ trong quần một cái túi Càn Khôn, đổ ra một đống Huyền Khí, chừng mấy trăm kiện, phẩm cấp thấp nhất cũng là Huyền Khí thất phẩm, trong đó còn có đến bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Mấy trăm kiện Huyền Khí tản mát ra ngũ quang thập sắc, bảo khí trùng thiên, tạo thành chấn động cực lớn, khiến cho toàn bộ tài tuấn trẻ tuổi tại Thiên Vũ Lâu đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn hắn nhìn chằm chằm vào đống Huyền Khí chất thành núi nhỏ trên mặt đất, không người nào là không kinh hãi.
- Trời đất… Những thứ này đều là Huyền Khí cao cấp, mỗi kiện đều có giá trị liên thành a, không ngờ… lại có đến mấy trăm kiện.
- Tên kia rốt cuộc là ai? Huyền Khí mà hắn xem như cải trắng, không phải là mới cướp sạch bảo khố của một đại tộc nào chứ?
Kim Lăng chính là đệ nhất thiên kiêu chi nữ của Kim tộc, nhưng cũng bị giật mình không nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Khí trên mặt đất, nói:
- Bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm! Ngay cả rất nhiều đại tộc của Thiên Xu Đại Đế quốc cũng không có nhiều Huyền Khí cửu phẩm như vậy, cho dù Cung chủ của Vạn Kiếm Cung cũng tuyệt đối không thể lấy ra được nhiều Huyền Khí cao cấp như vậy a.
Rất nhiều người đều không khỏi hoài nghi thân phận của Nhạc Minh Tùng, cảm thấy lai lịch của đống Huyền Khí trên mặt đất có chút không sạch sẽ, số lượng cũng thật quá nhiều, đủ để sánh ngang, thậm chí là vượt qua một đại tộc có nội tình mấy ngàn năm.
Nhạc Minh Tùng vốn dĩ chỉ muốn tạo nên một bầu không khí, không ngờ vì đem ra quá nhiều Huyền Khí, ngược lại hù dọa cho những người này sợ hãi, vì vậy không khỏi ngượng ngùng cười:
- Mọi người yên tâm, những Huyền Khí này đều là do tại hạ đào được trong một cổ động, đây là cơ duyên của ta. Hôm nay, Ninh Tiểu Xuyên cùng giao thủ với Trì đại thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, làm một người huynh đệ như ta, thật sự không có gì để ủng hộ hắn. Cho nên mới mở một bàn cá cược này, hy vọng các vị huynh đệ tỷ muội đều cổ vũ một chút.
- Ninh Tiểu Xuyên quả thật rất yếu, chỉ có tu vi Tam Bộ Thiên Thê, đã thế còn là một Dưỡng Tâm Sư.
Nhạc Minh Tùng vừa lắc đầu vừa thở dài cay đắng, nói:
- Thực sự mà nói, ngay cả ta cũng không xem trọng hắn lắm. Thế nhưng, ai bảo chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, ai bảo chúng ta đã cùng nhau trải qua phong ba bão tố, nếu như ta không ủng hộ hắn thì ai ủng hộ hắn đây? Cho nên, ta mới đem toàn bộ Huyền Khí của mình đặt cược lên người hắn, đánh cược hắn có thể thắng. Các ngươi ngàn vạn lần đừng khuyên nhủ ta, tâm ý của ta đã quyết, bảo vật Huyền Khí chỉ là vật ngoài thân, làm sao có thể vượt qua tình nghĩa huynh đệ của chúng ta được? Cho dù hôm nay Nhạc mỗ biết rõ chắc chắn phải thua, thế nhưng vẫn phải đánh cuộc một phen, cứ xem như là… tùy hứng đi!
Nhạc Minh Tùng nhìn mọi người một lượt, lại thở dài, nói:
- Ngàn vàng tiêu sạch vẫn có thể trở lại, tấm lòng của ta đối với Tiểu Xuyên! Cảnh giới nhân sinh này, các ngươi có hiểu chăng?
- Hiểu mà, Nhạc tiên sinh quả thật là nghĩa bạc vân thiên.
Một vị tài tuấn trẻ tuổi đi tới, nhìn chằm chằm đống Huyền Khí trên mặt đất, trong mắt lộ vẻ tham lam, nói:
- Lúc trước Nhạc tiên sinh đã nói tỉ lệ đặt cược là một đền ba. Vậy đi… Ta đặt 500 vạn… Không… 1000 vạn Huyền thạch, đánh cuộc Trì Hâm thắng.
- Ta đặt 700 vạn Huyền thạch, đánh cuộc Trì Hâm thắng.
- Ta đặt toàn bộ gia sản trên người, cộng thêm một kiện Huyền Khí bát phẩm.
Lục Nhân nhìn chằm chằm đống Huyền Khí cao cấp trên mặt đất, trong lòng hưng phấn không gì sánh được, vì mời Thiên Tru cốc ám sát Ninh Tiểu Xuyên, đã khiến hắn tổn thất gần một ức Huyền thạch. Hắn hiện tại đang không biết phải bàn giao với trưởng bối trong tộc như thế nào, bây giờ thì hay rồi, không ngờ bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên lại có một tên ngốc, lần này không thắng đối phương đến mức táng gia bại sản thì sao được?
Ai cũng nhìn ra được Trì Hâm chắc chắn sẽ chiến thắng.
Đây chính là một cơ hội tốt để gỡ vốn.
Lục Nhân còn gần một ức Huyền thạch trên người, đều lấy tất cả ra đặt cược, thậm chí còn đem vài món bảo vật cổ xưa mà trưởng bối ban cho, tổng trị giá tiếp cận hai ức Huyền thạch.
Nếu như thắng, có thể thu hồi được quá nửa lợi nhuận một ức Huyền thạch trở về. Còn nếu như thua… Làm sao có thể thua được, tuyệt đối không thể thua.
Nghĩ đến hậu quả nếu như thua cuộc, Lục Nhân không nhịn được mà rùng mình một cái, không khỏi thấp giọng hỏi:
- Trì huynh, ngươi… nắm chắc bao nhiêu?
- Nắm chắc mười phần!
Trì Hâm vốn định đấu pháp với Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng bị Nhạc Minh Tùng đột nhiên nhảy ra gây náo loạn một phen, chính hắn cũng muốn tự đặt cược, thật là không có biện pháp, Nhạc Minh Tùng xuất ra toàn bộ bảo vật Huyền Khí, trong đó thậm chí còn có đến bốn kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Nếu như đã biết bản thân chắc chắn sẽ thắng, tại sao không đặt cược lớn một phen? Đây là đạo lý: “nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, có bảo vật không cầm chính là đồ ngu”.
Trì Hâm cũng nhìn trúng một kiện Huyền Khí cửu phẩm, rất muốn chiếm làm của riêng, hiện tại tu sĩ đến Thiên Vũ Lâu càng lúc càng nhiều, hắn tất nhiên không thể cướp đoạt trắng trợn, cho nên chỉ có thể đặt cược giống mọi người mà thôi.
Hắn là truyền nhân kiệt xuất nhất của Hắc Ám Tế Tự điện tại Thiên Xu Đại Đế quốc, trên người tất nhiên có vô số Huyền thạch, trận bàn, đan dược, Huyền Khí…
- Ta đặt cược một kiện Huyền Khí cửu phẩm, cộng thêm toàn bộ gia sản trên người.
Trì Hâm lấy ra một kiện Huyền Khí cửu phẩm loại kính, đồng thời lấy thêm một cái túi Càn Khôn đặt lên bàn.
Ánh mắt Nhạc Minh Tùng lập tức sáng lên, kiểm tra bảo vật trong túi Càn Khôn một lượt, cộng thêm kiện Huyền Khí cửu phẩm này, tổng giá trị tuyệt đối trên hai ức Huyền thạch.
Trong lòng hắn khẽ cười thầm, xem ra Trì Hâm thật sự muốn đặt cược toàn bộ gia sản rồi, phỏng chừng đã nhắm tới kiện Huyền Khí cửu phẩm nào đó rồi.
Ninh Tiểu Xuyên triệt để im lặng, mặc dù đã sớm biết Nhạc Minh Tùng rất không đơn giản, thế nhưng, chính hắn cũng không ngờ Nhạc Minh Tùng lại có thể lấy ra nhiều Huyền Khí cao cấp như vậy, cho dù bọn hắn thắng, cũng sẽ bại lộ một lượng lớn tài phú, sau này e rằng khó mà rời khỏi Thiên Đế Sơn được một bước.
Nếu như đã đánh cược, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội như vậy, tiếp theo mọi chuyện sẽ phát triển đến mức nào… cũng là chuyện sau này.
- Ta đặt cược một bình “Ngọc Tinh Băng Phách”.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một cái bình ngọc, đặt lên trên bàn.
Bình Ngọc Tinh Băng Phách này là lấy được từ trong quan tài thủy tinh bằng băng, là bảo dược chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Một bình Ngọc Tinh Băng Phách như thế, giá trị tuyệt đối vượt qua một ức Huyền thạch, có thể so với một kiện Huyền Khí cửu phẩm.
Nếu như Ninh Tiểu Xuyên thắng, ngoại trừ tiền vốn ra, còn có thể lợi nhuận gấp ba lần.
Trì Hâm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không ngờ trên người của ngươi còn có bảo vật như vậy, quả thật không hổ là thiên tài Dưỡng Tâm Sư.
- Ngươi cũng vậy thôi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Đánh cược trong Thiên Vũ Lâu, rất nhanh đã khiến toàn bộ Thiên Môn Thành chấn động, rất nhiều thí sinh đều bị thu hút tới, lần lượt tham dự đánh cược, đặt xuống một khoản tiền rất lớn.
- Tỷ, chúng ta đặt bao nhiêu?
Kim Vũ Hồn nhìn chằm chằm vào đống Huyền Khí và bình Ngọc Tinh Băng Phách, thập phần khao khát.
Lúc này Kim Lăng cũng có chút đắn đo, nếu như đấu võ, Ninh Tiểu Xuyên thi triển ra lực lượng Thiên Tôn Ấn, có lẽ sẽ mạnh hơn Trì Hâm một bậc.
Thế nhưng, nếu như hai người sử dụng tâm thần để đấu pháp, vậy thì mọi chuyện lại rất khó nói.
Trì Hâm có Địa Ngục Ma Chủng Tâm Cung, được xưng là “Sát thủ tâm cung”.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự có thể chống đỡ được ư?
Kim Lăng dù sao cũng là người của Vương Tôn Phủ, cho nên cũng đặt cho Trì Hâm thắng như những con cháu thế gia khác, chẳng qua chỉ đặt cược 500 vạn Huyền thạch mà thôi.
- Tỷ, chúng ta thật sự chỉ đặt 500 vạn Huyền thạch thôi ư?
Kim Vũ Hồn có chút mất hứng nói.
Những con cháu thế gia khác cũng cảm thấy rất khó hiểu, dù sao Kim tộc cũng nổi danh giàu có nứt vách, có thể xem là đại tộc giàu có nhất trong ba đại tộc.
Ngay cả bọn hắn cũng đặt cược hơn ngàn vạn Huyền thạch, vậy mà Kim Lăng – thân là đệ nhất thiên chi kiêu nữ của Kim tộc lại chỉ đặt cược 500 vạn Huyền thạch. Hiển nhiên khiến rất nhiều người đều không thể lý giải.
Kim Lăng cười nói:
- Dù sao Vạn Kiếm Cung cũng có giao hảo với Vương Tôn Phủ chúng ta, nếu như thắng bọn họ quá nhiều, không khỏi có chút ỷ lớn hiếp nhỏ, e rằng ngày mai, đại sư tỷ Vũ tiên tử của bọn họ sẽ tới tìm ta gây phiền toái, ta cũng không muốn đắc tội với nàng ta a.