Mục lục
Ma Thần Trời Sinh - Lý Tân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự dẫn dắt của Vũ Thanh Sầu, trước hết Ninh Tiểu Xuyên đến bảo khố tài nguyên của Vạn Kiếm Cung một chuyến, quả nhiên không tìm được Huyền tinh.

Huyền tinh không phải là dược liệu đỉnh cấp, hơn nữa cũng không có nhiều công dụng lắm, chỉ có Dưỡng Tâm Sư cao cấp trùng kích Đại Dưỡng Tâm Sư mới dùng đến nó.

Vạn Kiếm Cung cũng không phải là tổ chức chuyên mời chào Dưỡng Tâm Sư, cho nên trong bảo khố tài nguyên cũng không dự trữ Huyền tinh, điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Ninh Tiểu Xuyên.

Nếu như đã không có Huyền tinh, vậy thì Ninh Tiểu Xuyên và Vũ Thanh Sầu sẽ lập tức đến Thiên Môn Thành.

- Ninh sư huynh, Vũ sư tỷ, các ngươi muốn đi đâu?

Nhạc Minh Tùng mặc một bộ Huyền giáp đen kịt, từ đằng xa đi tới, bộ dạng có chút chật vật.

Sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, thanh âm cũng có chút run rẩy, ngay cả hai chân cũng đều run rẩy, trên trán ứa ra mồ hôi to như hạt đậu.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Nhạc Minh Tùng, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ vị Phác Trưởng lão kia thật sự lợi dụng phương pháp Âm Dương song tu để giúp Nhạc Minh Tùng đề thăng tu vi, bằng không thì một nam nhi bảy thước, tại sao lại trở nên hư nhược như thế?

Ninh Tiểu Xuyên thấy Nhạc Minh Tùng dường như thật sự rất thống khổ, không khỏi suy tư, ân cần nói:

- Nhạc sư đệ, không bằng… Để ta luyện chế cho ngươi một lô Hổ Tiên Tráng Dương đan?

- Không cần, ngươi chỉ cần giúp ta cởi bộ Huyền Thiết Bối Sơn giáp trên người xuống là được, như vậy ta đã mang ơn lắm rồi.

Toàn thân Nhạc Minh Tùng đều hư thoát, sau đó ngồi bệt dưới đất.

Ầm...

Áo giáp trên người hắn cũng không biết nặng nề đến mức nào, khoảnh khắc hắn ngồi xuống, mặt đất liền rung rinh một trận, phát ra tiếng “ầm ầm” nứt vỡ, nghiền nát bấy cả phiến đá dưới mông.

Lúc này Ninh Tiểu Xuyên mới biết mình đã hiểu sai, thì ra, Nhạc Minh Tùng đã bị Phác Trưởng lão mặc lên người “Huyền Thiết Sơn Bối giáp.

Huyền Thiết Sơn Bối giáp này tổng cộng chia làm năm cấp độ.

Bối Sơn giáp tầng một, phụ trọng 500 vạn cân, giống như có một ngọn núi đặt trên người.

Bối Sơn giáp tầng hai, phụ trọng 3000 vạn cân, giống như hai tòa núi đặt trên người, chỉ khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân thì mới có thể nâng nổi.

Ba cấp độ sau của “Huyền Thiết Bối Sơn giáp”, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Trong đó, cấp độ thứ năm của Huyền Thiết Bối Sơn giáp là kinh khủng nhất, nếu mặc lên người, sẽ giống như có Ngũ Chỉ Thần Sơn áp đỉnh, ngay cả tuyệt thế cường giả cũng sẽ bị trấn áp sụp đổ. Trong truyền thuyết, đã từng có một vị Chí Tôn cảnh giới Vạn Cổ Cảnh bị Huyền Thiết Bối Sơn giáp nhốt tại Thánh Địa Tây phương Phật giáo, trở thành Kim Cương Khổ Tăng của Phật giáo.

Hiển nhiên, Huyền Thiết Bối Sơn giáp mà Nhạc Minh Tùng mặc trên người, chỉ là trọng giáp tầng thứ nhất. Cũng tương đương với việc tùy thời cõng một tòa núi nhỏ nặng 500 vạn cân trên người.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Xem ra Phác Trưởng lão đối xử với ngươi cũng không tệ, không ngờ lại lấy Huyền Thiết Bối Sơn giáp ra giúp ngươi tu luyện, quả thật làm người ta hâm mộ mà. Nhạc huynh, ngươi cứ chậm rãi khổ tu, ta sẽ đi Thiên Môn Thành trước một chuyến.


- Đừng đi, ta cũng muốn đi!

Nhạc Minh Tùng đột nhiên đứng lên, duỗi tay ra với theo hai người Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, hắn lại quên mất trên người mình còn đeo một tòa “núi”, thân thể hơi nghiêng về phía trước, liền lập tức trọng tâm bất ổn, ngã xuống mặt đất.

Ầm...

Thanh âm như núi đổ, đinh tai nhức óc.

Nhạc Minh Tùng nặng nề ngã xuống đất, ép cho phiến đá vỡ vụn, bụi mù cuồn cuộn, gian nan đưa tay chống đỡ mặt đất, lúc hắn mặt mũi bầm dập đứng dậy thì Ninh Tiểu Xuyên và Vũ Thanh Sầu đã sớm rời khỏi đạo tràng của Vạn Kiếm Cung.

Thiên Môn Thành và Vạn Kiếm Cung cũng cách nhau không xa, tọa kỵ Huyền thú bát phẩm “Tam Dực Điêu” của Vũ Thanh Sầu chỉ phi hành một buổi thì đã tới bên ngoài Thiên Môn Thành.

Phàm là thiên tài tuấn kiệt đạt được Chuẩn Khảo lệnh, toàn bộ đều tập trung tại Thiên Môn Thành, khiến cho Thiên Môn Thành trở nên náo nhiệt trước nay chưa từng có.

Có thể nói, trong vòng trăm năm, tất cả nhân kiệt trẻ tuổi thuộc văn minh nhân loại dưới sự quản lý của Thiên Đế Sơn, đều tập trung tại nơi này, mỗi người đều là vô thượng thiên kiêu xưng hùng một phương.

Người trẻ tuổi tất nhiên đều mang lòng hiếu thắng, không ai phục ai, cũng không thể tránh được xung đột bộc phát.

Còn may là cao thủ Đạo môn trong Thiên Đế Sơn đã bố trí đại trận tại Thiên Môn Thành, cho dù tranh đấu trong thành có dữ dội hơn thì cũng sẽ không tạo thành tổn hại quá lớn đối với Thiên Môn Thành.

Tranh đấu trong Thiên Môn Thành, chỉ cần không gây thiệt mạng thì những đại nhân vật của Thiên Đế Sơn cũng sẽ không quản.

Ninh Tiểu Xuyên dự định sẽ mua sắm Huyền tinh trước, sau đó mới đi hỏi thăm vị trí của những thiên tài tuấn kiệt của Ngọc Lam Đế quốc.

Bọn họ được Học Cung Chi Chủ đưa đến Thiên Đế Sơn, có lẽ đều sẽ tập trung cùng một chỗ.

Trong Thiên Môn Thành, cũng xây dựng một thành vực chuyên dụng để giao dịch.

Những đệ tử ngoại môn tìm được thiên tài địa bảo, bình thường đều sẽ đưa tới thị trường giao dịch để buôn bán, dần dần, thị trường giao dịch của Thiên Môn Thành cũng trở nên phồn hoa, ngay cả đệ tử nội môn cũng sẽ đưa đồ đến nơi này giao dịch, đổi lấy tài nguyên hoặc Huyền thạch.

Bởi vì sắp tới là Thiên Môn khảo thí, cho nên thị trường giao dịch cũng phồn thịnh hơn. Thiên tài tuấn kiệt của các nền văn minh nhân cũng đều sẽ tới nơi này tìm kiếm bảo vật, nhằm đề thăng thực lực của mình.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn một mực tìm kiếm Huyền tinh, cuối cùng cũng tìm được dấu vết của Huyền tinh trong một cửa hàng hoa lệ.

Có thể mở một cửa hàng tại giải đất trung tâm Thiên Môn Thành, hiển nhiên đều là đệ tử nội môn có bối cảnh của Thiên Đế Sơn, không giống như đệ tử ngoại môn, chỉ có thể bày hàng vỉa hè.

- Lão tiên sinh, trong tiệm còn có Huyền tinh không?

Ninh Tiểu Xuyên đi vào trong tiệm, gõ nhẹ lên quầy hàng.

Lão giả trông coi cửa hàng chừng bảy, tám mươi tuổi, mặc một thân đạo bào sạch sẽ, ngẩng đầu liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, cười nói:

- Bổn điếm tất nhiên có Huyền tinh, không biết sư đệ muốn mua bao nhiêu giọt?

Lão giả này chỉ là hạ nhân trông coi cửa hàng, có tu vi Địa Tôn cảnh tầng thứ tám, cũng là đệ tử ngoại môn của Thiên Đế Sơn, gọi Ninh Tiểu Xuyên một tiếng “sư đệ” cũng rất hợp lý.

Mặc dù tu vi của lão giả không tính là đỉnh cấp, thế nhưng lại rất có khiếu kinh doanh, trên mặt luôn treo nụ cười, khiến cho người khác thập phần thân cận, quả thực giống như một vị sư huynh từ nhỏ đã cùng tu luyện với Ninh Tiểu Xuyên vậy.

Ninh Tiểu Xuyên mừng rỡ nói:

- Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.

- Vậy thì thật trùng hợp, gần đây, ông chủ của chúng ta ra ngoài lịch lãm rèn luyện, vừa vặn tìm được một khối Huyền tinh lớn, sư đệ à, ngươi thật sự rất trùng hợp, ta sẽ đi lấy cho ngươi.

Lão giả liền nhanh chóng bưng một cái hộp Huyền Linh mộc tới, đặt trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên mở cái nắp hộp, lấy ra một khối tinh thạch lam sắc to bằng nắm tay.

Bên trong tinh thạch lam sắc lưu chuyển dịch thủy trong suốt, không ngừng biến hóa hình thái, khi thì như bảo thụ, khi thì như cung điện, khi thì như hình người… Tựa như đã thông linh vậy.

Khối tinh thạch lam sắc này còn lớn gấp mấy lần so với số lượng hắn cần mua, phẩm cấp của Huyền tinh cũng cao hơn rất nhiều.

- Bên trong Huyền tinh, có tổng cộng chín giọt Huyền tinh.

Ninh Tiểu Xuyên liền trở nên kích động, nếu như đem chín giọt Huyền tinh này luyện nhập vào Dưỡng Tâm Chân Đỉnh, nói không chừng sẽ lập tức trùng kích tới cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư.

- Sự đệ quả thật hảo nhãn lực, đây đúng là chín giọt. Tất cả mọi người đều là đồng môn huynh đệ, sư huynh cũng sẽ tính cho ngươi tiện nghi một chút, 600 vạn Huyền thạch, sư đệ, ngươi thấy thế nào?

Lão giả nói.

Lần trước Ninh Tiểu Xuyên mua sắm một giọt Huyền tinh, chỉ tốn 50 vạn Huyền thạch.

Chín giọt Huyền tinh bán với giá 600 vạn Huyền thạch thì có quả thật hơi đắt, nhưng loại Huyền tinh có phẩm cấp như vậy thật sự rất hiếm thấy, cho nên dù tốn 600 vạn Huyền thạch thì cũng rất đáng.

Ninh Tiểu Xuyên hiện nay cũng không hề thiếu tiền.

- Được…

- Khối Huyền tinh kia, ta muốn mua nó.

Sau lưng Ninh Tiểu Xuyên chợt vang lên thanh âm của một nam tử.

Một nam tử mặc Dưỡng Tâm Sư bào đi vào cửa hàng, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, gương mặt bóng bẩy không râu, trên đầu đội ngân quan, chân đi giày vàng, lúc đi thì giày vàng va chạm với phiến đá trên mặt đất, phát ra tiếng vang hữu lực.

Đi cùng hắn còn có bảy, tám tu sĩ trẻ tuổi, có nam có nữ, mỗi người đều mặc quần áo hoa lệ, trên người tản mát một luồng khí tức quý khí bề trên.

- 600 vạn Huyền thạch.

Một nam tử mặc Dưỡng Tâm Sư bào thong dong ném một túi Càn Khôn đựng Huyền thạch lên quầy, sau đó mở hộp Huyền Linh mộc ra, trên mặt lộ vẻ thán phục, nói:

- Quả nhiên là Huyền tinh cao cấp hiếm gặp.

Từ đầu tới cuối, hắn không thèm liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, tựa như xem Ninh Tiểu Xuyên là không khí vậy.

- Chúc mừng Lục huynh đạt được chín giọt Huyền tinh cao cấp, lần này nhất định có thể một lần trùng kích tới cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư.

Một tu sĩ trẻ tuổi lên tiếng.

- Với thiên tư của Lục công tử, một khi trùng kích tới cảnh giới Đại Dưỡng Tâm Sư, nhất định sẽ được đặc biệt tuyển chọn làm đệ tử hạch tâm của Thiên Đế Sơn, trở thành “nhân trung long phượng”.

Một thiên chi kiêu nữ mắt ngọc mày ngày nói.

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia cũng lộ ra nụ cười tự mãn, nói:

- Ta đã tìm ra nguyên nhân khiến cho hai lần trước trùng kích thất bại, lần này nhất định sẽ thành công.

Mọi người đều nhìn ra được đám người này có thân phận không đơn giản, cho nên đều không dám lỗ mãng trêu chọc bọn hắn.

Lão giả trong cửa hàng cũng có chút xấu hổ, vốn dĩ đang thương lượng giá cả với Ninh Tiểu Xuyên, nào ngờ lại đột nhiên có một người nhảy ra, không nói hai lời đã mua đi Huyền tinh, thậm chí ngay cả một câu áy náy cũng không nói, quả thật là không biết đạo lý.

Trong cửa hàng, tất nhiên còn có những tu sĩ khác, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cũng không khỏi cảm thấy bất bình, quả thật là ỷ mạnh hiếp yếu.

Thế nhưng, sau khi nhận ra lai lịch của đám người này, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên cũng có vài phần thương cảm, thầm đoán hắn cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

Còn may chỉ bị người khác giành mua Huyền tinh mà thôi, cũng không chịu thiệt thòi lớn lắm, chỉ cần nhịn xuống một chút là ổn.

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục và mấy vị tài tuấn trẻ tuổi đang muốn đi ra khỏi cửa hàng, đột nhiên sau lưng chợt vang lên một tiếng quát âm lãnh:

- Đứng lại!

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục xoay người, nhìn thoáng qua Ninh Tiểu Xuyên.

Vừa rồi, hắn hiển nhiên cũng nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, biết Ninh Tiểu Xuyên tới mua Huyền tinh, thế nhưng căn bản không hề để Ninh Tiểu Xuyên vào mắt.

Giống như một tên ăn mày ở bên đường mua bánh nướng, sau khi hỏi giá tiền thì vừa vặn có một vị hoàng tử đi ngang qua, cũng muốn mua bánh nướng, dùng tiền để mua bánh nướng đi, tất nhiên cũng không thèm liếc nhìn tên ăn mày kia một cái. Trong lòng hoàng tử sẽ nghĩ, dù sao cũng chỉ là một tiệm bánh nướng mà thôi, tên ăn mày ngươi tới nơi khác mua không phải là được ư?

Hơn nữa, tên ăn mày ngươi còn chưa chắc đã mua nổi, chẳng lẽ còn dám tranh với bổn hoàng tử hay sao?

Vị Dưỡng Tâm Sư họ Lục kia, quả thật không để Ninh Tiểu Xuyên vào mắt, tựa như một vị hoàng tử nhìn một tên ăn mày, căn bản không xem đối phương là người cùng cấp bậc.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK