Khi Ninh Tiểu Xuyên phát hiện ra Tuyết Linh Hư thì phía xa lại có một đàn tử thi thối rửa khác đuổi tới, trên người chúng cũng toả ra tà khí lạnh lẽo.
- Trống rỗng!
Hai tay Tuyết Linh Hư kết ấn, vùng hư không phía trước xuất hiện những con chữ to bằng cỡ con nòng nọc, chầm chậm rơi xuống đầu tử thi.
Khi những con chữ đó chạm vào tử thi, tất cả đều dừng truy đuổi rồi nhanh chóng biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Tuyết Linh Hư với ánh mắt kinh ngạc. Thăm dò một chút hắn phát hiện tu vi của Tuyết Linh Hư đã là Tạo Hoá Cảnh tầng thứ tư hậu kỳ, không thua kém gì Ninh Tiểu Xuyên.
Tuyết Linh Hư chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không tu vi không thể nào tăng nhanh như vậy.
- Theo ta!
Tuyết Linh Hư vạch ra một khe hở không gian, không nói gì thêm mà bước thẳng vào trong. Ninh Tiểu Xuyên cũng đi theo, hai người nhanh chóng biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên và Tuyết Linh Hư tới một khu mật thất, vừa tới Ninh Tiểu Xuyên đã thấy Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Tiểu Hồng.
Mật thất này không biết cách cánh cổng cung điện bao xa. Tuyết Linh Hư đến được đây đều là Tuyết Linh Hư đưa Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Tiểu Hồng không ngừng nhảy vọt trong không gian, mất tận một tháng trời.
Ninh Tiểu Xuyên quan sát tỉ mỉ xung quanh, chỉ thấy mật thất tối om, chỉ có vài cây đuốc trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Căn mật thất này diện tích chỉ hai mươi mét vuông, mấy người Ninh Tiểu Xuyên ở đây rõ ràng có chút chật chội, đồng thời Ninh Tiểu Xuyên cũng nghi ngờ một nơi nhỏ thế này thì có thể có thứ gì.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía trước, phát hiện trên tường có treo một bức tranh.
Ninh Tiểu Xuyên tiến lại, trên tay ngưng tụ một ngọn lửa chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Hắn nhìn chăm chăm vào bức tranh phát hiện trên đó vẽ năm mươi đại lục, trong đó bốn mươi chín cái nằm ở những khu vực khác nhau vây quanh một đại lục lớn nhất.
Đại Diêm?
Những nơi khác trên đại lục là vùng đại dương nối liền thành một khối. Diện tích lớn hơn gấp mười lần so với diện tích của tất cả đại lục cộng lại. cho dù là Thiên Đình rộng lớn nhất cũng không bằng một phần mười đại dương.
Ngoài ra còn có vô số hòn đảo không đếm xuể. Diện tích mỗi hòn đảo đều lớn hơn Ngọc Lam Đế Quốc. Bức tranh này chính là bản đồ thu nhỏ của Đại Diêm, cho dù chỉ là một chấm nhỏ cũng lớn hơn Ngọc Lam Đế Quốc rất nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bức tranh cảm thấy thật khó tin. Rốt cuộc là ai lại có thể vẽ được đường nét, khu vực của cả Đại Diêm một cách rõ ràng như vậy. Đến Thứ Thần cũng không thể làm được điều này.
Lẽ nào là vị thần linh đã tạo ra Đại Diêm?
Ninh Tiểu Xuyên còn chưa kịp nghĩ thì cảnh vẽ trên tranh bắt đầu thay đổi.
Bức tranh vốn vẽ hình Đại Diêm nhưng giờ đột nhiên biến thành tám cái cột chống trời khổng lồ. Trên mỗi cột đều có một hư ảnh đang đứng, không thể nhận ra hư ảnh đó rốt cuộc là gì.
Phía dưới hư ảnh là vô số sinh linh văn minh Thần Hà lớn nhỏ khác nhau và cả võ giả Đại Diêm.
Trong đó Ninh Tiểu Xuyên thấy yêu tộc, long tộc, ma tộc và những sinh linh văn minh Thần Hà mới xuất hiện ở Đại Diêm. Còn có Phật tu và những võ giả con người dường như không thuộc Đại Diêm.
Còn đại lục của Đại Diêm thì tách bốn tách năm, một nửa Thiên Hư Đại Lục bị gãy dạt ra xa ngoài hải vực.
Trên các đại lục, thây chất thành núi, hải vực cũng bị máu của võ giả Đại Diêm cũng như các sinh linh khác nhuộm thành màu đỏ.
Từ trên trời rơi xuống cả trận mưa từ những mảnh vụn cơ thể. Một võ giả cường đại của Đại Diêm đang bị sinh linh văn minh Thần Hà xé xác, máu tươi nhuộm đỏ bạch giáp, quả tim cũng bị lôi ra.
Cả Đại Diêm giống như địa ngục, nơi nào cũng là giết chóc, vô số võ giả Đại Diêm bị đồ sát, không có chút khả năng phản kháng.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trước cản tượng đó mà trong lòng chấn kinh. Đây chắc chắn là cảnh tượng của trận đại chiến Phong Thần lần trước, tám hư ảnh kia hẳn là thần linh của Bát Đại Tinh Vực.
Ninh Tiểu Xuyên hítt sau một hơi, hắn rất tò mò tại sao bức tranh này lại xuất hiện ở đây. Tại sao chủ nhân của nó lại lấy ra? Tất cả vẫn là bí ẩn.
Khi Ninh Tiểu Xuyên chuẩn bị thu ánh mắt về thì một góc của tranh xuất hiện một con rùa khổng lồ.
Con rùa này ẩn mình trong tầng mây mù mịt cao hơn chỗ tám vị thần linh kia rất nhiều. Có lẽ là tồn tại trong vũ trụ, nhưng nó vẫn cũng nhìn chăm chăm xuống Đại Diêm phía dưới.
Ninh Tiểu Xuyên thấy nó liền đại kinh. Con rùa đó không phải là con Ninh Tiểu Xuyên đã gặp ở Thiên Đế Sơn, là gia gia của Tiểu Kim Tham sao?
- Lẽ nào nó sống từ đại chiến Phong Thần tới giờ?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ.
Giờ hắn thật sự bị chấn kinh rồi. Từ trận đại chiến Phong Thần lần trước tới giờ đã qua không biết bao nhiêu nghìn triệu năm, cho dù là thần linh thật sự cũng không thể nào vượt qua nổi. Đến xương cũng đã tan thành tro bụi.
Một con rùa, cho dù tu vi có cao đến mức nào thì cũng không thể sống lâu như vậy chứ?!
Nhưng càng nhìn Ninh Tiểu Xuyên càng cảm thấy đó chính là con rùa hắn đã thấy ở Thiên Đế Sơn. Thật sự là giống hoàn toàn, cái cổ dài như vậy, ánh mắt cũng như nhau, Ninh Tiểu Xuyên không thể không liên tưởng đến nó.
- Nếu con rùa đó thật sự sống từ thời đó thì tu vi của nó chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố. Chưa biết chừng đã ở đỉnh cao vũ trụ.
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng.
Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên, Tiểu Hồng và Tuyết Linh Hư ở bên cạnh đều lặng thinh quan sát.
Khi mấy người Tuyết Linh Hư mới tới, nhìn thấy bức tranh trên tường cũng như Ninh Tiểu Xuyên vô cùng chấn kinh, nhưng quan sát nhiều lần thì cũng không có thu hoạch gì khác.
Khi họ tìm kiếm trong mật thất xem có cơ duyên gì không thì Tuyết Linh Hư đột nhiên cảm ứng được Ninh Tiểu Xuyên liền rời đi, dẫn hắn tới đây.
Mãi lâu sau Ninh Tiểu Xuyên mới rời mắt khỏi bức tranh, chậm rãi thở ra lấy lại bình tĩnh.
- Ở đây ngoài bức tranh này ra không còn thứ gì khác sao?
Ninh Tiểu Xuyên nghi hoặc hỏi.
Từ khi vào cung điện tới giờ, nơi đây đâu đâu cũng đầy sự cổ quái. Trước tiên là bí cảnh không gian, sau đó là thi thể hồi sinh, và giờ lại tới bức tranh vẽ bản đồ Đại Diêm và mô tả đại chiến Phong Thần. Ninh Tiểu Xuyên cảm giác chắn còn có thứ khác nữa.
- Cha nuôi, tâm thần của cha mạnh hơn mọi người, chi bằng cha thăm dò xem sao.
Tiểu Linh Nhi nói.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, thích phóng tâm thần, khi kiểm tra tới khu vực cách vạn dặm thì không thể mở rộng phạm vi nữa. Nơi này có thể ngăn cản tâm thần thăm dò.
Ninh Tiểu Xuyên đành phải kiểm tra quanh khu vực có thể. Khoảng một khắc sau hắn tìm được một nơi, nơi đó có cánh cửa đóng chặt, phủ đầy bụi. Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên không thể chui vào nhưng có lẽ hắn có thể vào xem sao.
- Theo ta.
Ninh Tiểu Xuyên nói ròi thi triển thần long tật tốc rời khỏi mật thất, cố ý chậm lại để Tử Hàn Yên đuổi kịp.
Sau khi vào mật thất, cho dù có dừng lại thì cũng không bị trở về điểm xuất phát.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn mấy người Tuyết Linh Hư nhanh chóng tới cánh cửa đóng kín.
Hắn khẽ nhíu mày, vì hắn cảm nhận được khí tức âm hàn khiến người ta không rét mà run.
Nơi này rất có thể là tử địa, chẳng ai biết được đằng sau cánh cửa sẽ có thứ gì.
Mấy người Tuyết Linh Hư đều theo sát sau Ninh Tiểu Xuyên bước tới, không ai nói lời nào.
Cánh cửa này phủ đầy bụi, chiều cao của nó còn cao hơn cả cửa của Lăng Tiêu Thánh Điện, bọn Ninh Tiểu Xuyên đứng trước nó trở nên nhỏ bé vô cùng.
Ninh Tiểu Xuyên tiến tới trước cánh cửa, hai tay khẽ đặt lên cửa, dùng lực đẩy vào trong, nhưng cánh cửa không hề động đậy.
Sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên rất lớn, cho dù là Cự Linh Chiến Chuỳ nặng hơn tỷ cân mà hắn cũng có thể dễ dàng vung lên. Thế nhưng hắn lại không mở được cánh cửa này, không biết trọng lượng của nó có phải hơn cả tỷ cân rồi không?
Tuyết Linh Hư, Tử Hàn Yên, Tiểu Linh Nhi thấy thế liền tới giúp. Năm người cùng dùng sức đẩy cánh cửa, khi ấy cuối cùng nó cũng bắt đầu hé ra.
Két két két!
Bản lề cửa phát ra âm thanh chói tai.
Giống nhưu cánh cửa này đã từ rất lâu rồi không mở ra.
Vào khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, một tia sáng lọt qua khe, chiếu sáng cả vùng tối tăm.
Mấy người Ninh Tiểu Xuyên lập tức tiến vào trong.
Ninh Tiểu Xuyên vừa bước qua cảm giác như thân ở một thế giới khác.
Cảnh tượng sau cánh cửa hoàn toàn khác. Vì ở đây là một vùng thảo nguyên mênh mông hút tầm mắt, bầu trời trogn xanh. Cảnh tượng mỹ lệ lập tức thu hút Ninh Tiểu Xuyên.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện Tuyết Linh Hư bọn họ đã không thấy đâu nữa.
- Trống rỗng!
Hai tay Tuyết Linh Hư kết ấn, vùng hư không phía trước xuất hiện những con chữ to bằng cỡ con nòng nọc, chầm chậm rơi xuống đầu tử thi.
Khi những con chữ đó chạm vào tử thi, tất cả đều dừng truy đuổi rồi nhanh chóng biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Tuyết Linh Hư với ánh mắt kinh ngạc. Thăm dò một chút hắn phát hiện tu vi của Tuyết Linh Hư đã là Tạo Hoá Cảnh tầng thứ tư hậu kỳ, không thua kém gì Ninh Tiểu Xuyên.
Tuyết Linh Hư chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ gì đó, nếu không tu vi không thể nào tăng nhanh như vậy.
- Theo ta!
Tuyết Linh Hư vạch ra một khe hở không gian, không nói gì thêm mà bước thẳng vào trong. Ninh Tiểu Xuyên cũng đi theo, hai người nhanh chóng biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên và Tuyết Linh Hư tới một khu mật thất, vừa tới Ninh Tiểu Xuyên đã thấy Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Tiểu Hồng.
Mật thất này không biết cách cánh cổng cung điện bao xa. Tuyết Linh Hư đến được đây đều là Tuyết Linh Hư đưa Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên và Tiểu Hồng không ngừng nhảy vọt trong không gian, mất tận một tháng trời.
Ninh Tiểu Xuyên quan sát tỉ mỉ xung quanh, chỉ thấy mật thất tối om, chỉ có vài cây đuốc trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Căn mật thất này diện tích chỉ hai mươi mét vuông, mấy người Ninh Tiểu Xuyên ở đây rõ ràng có chút chật chội, đồng thời Ninh Tiểu Xuyên cũng nghi ngờ một nơi nhỏ thế này thì có thể có thứ gì.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía trước, phát hiện trên tường có treo một bức tranh.
Ninh Tiểu Xuyên tiến lại, trên tay ngưng tụ một ngọn lửa chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Hắn nhìn chăm chăm vào bức tranh phát hiện trên đó vẽ năm mươi đại lục, trong đó bốn mươi chín cái nằm ở những khu vực khác nhau vây quanh một đại lục lớn nhất.
Đại Diêm?
Những nơi khác trên đại lục là vùng đại dương nối liền thành một khối. Diện tích lớn hơn gấp mười lần so với diện tích của tất cả đại lục cộng lại. cho dù là Thiên Đình rộng lớn nhất cũng không bằng một phần mười đại dương.
Ngoài ra còn có vô số hòn đảo không đếm xuể. Diện tích mỗi hòn đảo đều lớn hơn Ngọc Lam Đế Quốc. Bức tranh này chính là bản đồ thu nhỏ của Đại Diêm, cho dù chỉ là một chấm nhỏ cũng lớn hơn Ngọc Lam Đế Quốc rất nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bức tranh cảm thấy thật khó tin. Rốt cuộc là ai lại có thể vẽ được đường nét, khu vực của cả Đại Diêm một cách rõ ràng như vậy. Đến Thứ Thần cũng không thể làm được điều này.
Lẽ nào là vị thần linh đã tạo ra Đại Diêm?
Ninh Tiểu Xuyên còn chưa kịp nghĩ thì cảnh vẽ trên tranh bắt đầu thay đổi.
Bức tranh vốn vẽ hình Đại Diêm nhưng giờ đột nhiên biến thành tám cái cột chống trời khổng lồ. Trên mỗi cột đều có một hư ảnh đang đứng, không thể nhận ra hư ảnh đó rốt cuộc là gì.
Phía dưới hư ảnh là vô số sinh linh văn minh Thần Hà lớn nhỏ khác nhau và cả võ giả Đại Diêm.
Trong đó Ninh Tiểu Xuyên thấy yêu tộc, long tộc, ma tộc và những sinh linh văn minh Thần Hà mới xuất hiện ở Đại Diêm. Còn có Phật tu và những võ giả con người dường như không thuộc Đại Diêm.
Còn đại lục của Đại Diêm thì tách bốn tách năm, một nửa Thiên Hư Đại Lục bị gãy dạt ra xa ngoài hải vực.
Trên các đại lục, thây chất thành núi, hải vực cũng bị máu của võ giả Đại Diêm cũng như các sinh linh khác nhuộm thành màu đỏ.
Từ trên trời rơi xuống cả trận mưa từ những mảnh vụn cơ thể. Một võ giả cường đại của Đại Diêm đang bị sinh linh văn minh Thần Hà xé xác, máu tươi nhuộm đỏ bạch giáp, quả tim cũng bị lôi ra.
Cả Đại Diêm giống như địa ngục, nơi nào cũng là giết chóc, vô số võ giả Đại Diêm bị đồ sát, không có chút khả năng phản kháng.
Ninh Tiểu Xuyên đứng trước cản tượng đó mà trong lòng chấn kinh. Đây chắc chắn là cảnh tượng của trận đại chiến Phong Thần lần trước, tám hư ảnh kia hẳn là thần linh của Bát Đại Tinh Vực.
Ninh Tiểu Xuyên hítt sau một hơi, hắn rất tò mò tại sao bức tranh này lại xuất hiện ở đây. Tại sao chủ nhân của nó lại lấy ra? Tất cả vẫn là bí ẩn.
Khi Ninh Tiểu Xuyên chuẩn bị thu ánh mắt về thì một góc của tranh xuất hiện một con rùa khổng lồ.
Con rùa này ẩn mình trong tầng mây mù mịt cao hơn chỗ tám vị thần linh kia rất nhiều. Có lẽ là tồn tại trong vũ trụ, nhưng nó vẫn cũng nhìn chăm chăm xuống Đại Diêm phía dưới.
Ninh Tiểu Xuyên thấy nó liền đại kinh. Con rùa đó không phải là con Ninh Tiểu Xuyên đã gặp ở Thiên Đế Sơn, là gia gia của Tiểu Kim Tham sao?
- Lẽ nào nó sống từ đại chiến Phong Thần tới giờ?
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ.
Giờ hắn thật sự bị chấn kinh rồi. Từ trận đại chiến Phong Thần lần trước tới giờ đã qua không biết bao nhiêu nghìn triệu năm, cho dù là thần linh thật sự cũng không thể nào vượt qua nổi. Đến xương cũng đã tan thành tro bụi.
Một con rùa, cho dù tu vi có cao đến mức nào thì cũng không thể sống lâu như vậy chứ?!
Nhưng càng nhìn Ninh Tiểu Xuyên càng cảm thấy đó chính là con rùa hắn đã thấy ở Thiên Đế Sơn. Thật sự là giống hoàn toàn, cái cổ dài như vậy, ánh mắt cũng như nhau, Ninh Tiểu Xuyên không thể không liên tưởng đến nó.
- Nếu con rùa đó thật sự sống từ thời đó thì tu vi của nó chắc chắn sẽ vô cùng khủng bố. Chưa biết chừng đã ở đỉnh cao vũ trụ.
Ninh Tiểu Xuyên nghĩ bụng.
Tiểu Linh Nhi, Tử Hàn Yên, Tiểu Hồng và Tuyết Linh Hư ở bên cạnh đều lặng thinh quan sát.
Khi mấy người Tuyết Linh Hư mới tới, nhìn thấy bức tranh trên tường cũng như Ninh Tiểu Xuyên vô cùng chấn kinh, nhưng quan sát nhiều lần thì cũng không có thu hoạch gì khác.
Khi họ tìm kiếm trong mật thất xem có cơ duyên gì không thì Tuyết Linh Hư đột nhiên cảm ứng được Ninh Tiểu Xuyên liền rời đi, dẫn hắn tới đây.
Mãi lâu sau Ninh Tiểu Xuyên mới rời mắt khỏi bức tranh, chậm rãi thở ra lấy lại bình tĩnh.
- Ở đây ngoài bức tranh này ra không còn thứ gì khác sao?
Ninh Tiểu Xuyên nghi hoặc hỏi.
Từ khi vào cung điện tới giờ, nơi đây đâu đâu cũng đầy sự cổ quái. Trước tiên là bí cảnh không gian, sau đó là thi thể hồi sinh, và giờ lại tới bức tranh vẽ bản đồ Đại Diêm và mô tả đại chiến Phong Thần. Ninh Tiểu Xuyên cảm giác chắn còn có thứ khác nữa.
- Cha nuôi, tâm thần của cha mạnh hơn mọi người, chi bằng cha thăm dò xem sao.
Tiểu Linh Nhi nói.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu, thích phóng tâm thần, khi kiểm tra tới khu vực cách vạn dặm thì không thể mở rộng phạm vi nữa. Nơi này có thể ngăn cản tâm thần thăm dò.
Ninh Tiểu Xuyên đành phải kiểm tra quanh khu vực có thể. Khoảng một khắc sau hắn tìm được một nơi, nơi đó có cánh cửa đóng chặt, phủ đầy bụi. Tâm thần của Ninh Tiểu Xuyên không thể chui vào nhưng có lẽ hắn có thể vào xem sao.
- Theo ta.
Ninh Tiểu Xuyên nói ròi thi triển thần long tật tốc rời khỏi mật thất, cố ý chậm lại để Tử Hàn Yên đuổi kịp.
Sau khi vào mật thất, cho dù có dừng lại thì cũng không bị trở về điểm xuất phát.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn mấy người Tuyết Linh Hư nhanh chóng tới cánh cửa đóng kín.
Hắn khẽ nhíu mày, vì hắn cảm nhận được khí tức âm hàn khiến người ta không rét mà run.
Nơi này rất có thể là tử địa, chẳng ai biết được đằng sau cánh cửa sẽ có thứ gì.
Mấy người Tuyết Linh Hư đều theo sát sau Ninh Tiểu Xuyên bước tới, không ai nói lời nào.
Cánh cửa này phủ đầy bụi, chiều cao của nó còn cao hơn cả cửa của Lăng Tiêu Thánh Điện, bọn Ninh Tiểu Xuyên đứng trước nó trở nên nhỏ bé vô cùng.
Ninh Tiểu Xuyên tiến tới trước cánh cửa, hai tay khẽ đặt lên cửa, dùng lực đẩy vào trong, nhưng cánh cửa không hề động đậy.
Sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên rất lớn, cho dù là Cự Linh Chiến Chuỳ nặng hơn tỷ cân mà hắn cũng có thể dễ dàng vung lên. Thế nhưng hắn lại không mở được cánh cửa này, không biết trọng lượng của nó có phải hơn cả tỷ cân rồi không?
Tuyết Linh Hư, Tử Hàn Yên, Tiểu Linh Nhi thấy thế liền tới giúp. Năm người cùng dùng sức đẩy cánh cửa, khi ấy cuối cùng nó cũng bắt đầu hé ra.
Két két két!
Bản lề cửa phát ra âm thanh chói tai.
Giống nhưu cánh cửa này đã từ rất lâu rồi không mở ra.
Vào khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, một tia sáng lọt qua khe, chiếu sáng cả vùng tối tăm.
Mấy người Ninh Tiểu Xuyên lập tức tiến vào trong.
Ninh Tiểu Xuyên vừa bước qua cảm giác như thân ở một thế giới khác.
Cảnh tượng sau cánh cửa hoàn toàn khác. Vì ở đây là một vùng thảo nguyên mênh mông hút tầm mắt, bầu trời trogn xanh. Cảnh tượng mỹ lệ lập tức thu hút Ninh Tiểu Xuyên.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện Tuyết Linh Hư bọn họ đã không thấy đâu nữa.